2/5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có câu chuyện truy thê hỏa táng tràng nào truy không thành, sau đó nữ chính hạnh phúc bên người khác không?"

Mọi người đều hâm mộ Lục Vọng Châu, bởi vì hắn có một vị hôn thê ôn nhu, hiền huệ, có bằng cấp cao là tôi.

Những lúc này thế này, hắn đều sẽ cà lơ phất phơ, cười lạnh "Mua tới"

Tôi không nói lời nào, dịu ngoan gật đầu, tiếp tục giúp hắn lột tôm.

Sau lại, anh cùng nữ minh tinh nổi tiếng nháo ra tai tiếng, bị bế lên hot search.

Tôi bình tĩnh dọn hành lý chuẩn bị rồi đi, anh lại tham lam muốn giữ tôi lại.

"Không được rời khỏi đây" Anh nghiến răng nghiến lợi nói, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cúi đầu trước mặt tôi: " Em ra giá đi."

Tôi cười nói " Một trăm triệu..."

Anh lập tức gật đầu, lấy điện thoại gọi người chuyển tiền cho tôi.

Tôi lại cầm tương hành lý, mỉm cười tiếp tục nói ra nửa câu sau ".... Cùng không mua được tôi."

Link: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1629881941116522496/section/1635293174590279680?is_share_data=true&question_id=53000641&vp_share_title=1

------------------------

06.

Tôi kéo hành lý rời khỏi Lục gia.

Bóng đêm thê lương, lạnh đến mức run rẩy.

"Chờ một chút."

Lục Vọng Châu đuổi theo phía sau.

"Thẩm Sơ Dư, nếu em nhất định phải đi, hãy trả lại tất cả những gì anh tặng em."

Hắn cắn răng, vẻ mặt mang theo một chút ý tứ nắm chắc phần thắng.

Trong mắt Lục Vọng Châu, tôi vì tiền mới vào Lục gia làm con dâu, đối với loại phụ nữ yêu tiền như mạng sống như tôi mà nói, muốn đem trả lại toàn bộ đồ vật hắn từng tặng cho ta giá trị gần trăm vạn, so với cắt thịt còn khó chịu hơn.

Nhưng mà tôi chỉ nhàn nhạt nở nụ cười:

"Tất cả đồ đạc tôi đều để lại trong phòng ngủ, châu báu, quần áo may sẵn, đồng hồ giày, tuyệt đại đa số đều chưa tháo niêm phong."

Nếu còn gì nữa...............

Tôi cởi nút áo khoác, chiếc áo khoác Chanel nhỏ được cởi ra và ném lại cho Lục Vọng Châu.

Lục Vọng Châu dường như ý thức được tôi muốn làm gì, ánh mắt của hắn trong nháy mắt mở to:

"Anh không phải có ý này......"

Đã muộn, tôi cởi giày cao gót Jimmy Choo ra, đi chân trần trên mặt đất lạnh lẽo.

Tiếp theo là áo sơ mi, váy dài, đến cuối cùng trên người tôi chỉ còn lại một chiếc váy lót mỏng manh.

Gió đêm thổi tới, môi tôi lạnh đến run rẩy, lại lộ ra một nụ cười thoải mái:

"Lục Vọng Châu, chúng ta cuối cùng cũng thanh toán xong."

Nói xong, tôi kéo vali nho nhỏ, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo, mấy quyển sách, một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Ba năm trước, tôi đem theo cái vali nho nhỏ này đi vào Lục gia.

Hôm nay tôi lại mang theo nó rời đi.

07.

Tôi thuê một phòng đơn nhỏ gần trường học.

Tám giờ sáng, tôi đúng giờ xuất hiện ở trường học, các học sinh thấy tôi, nhao nhao chào hỏi:

 "Chào cô Thẩm!"

Tôi là cô giáo dạy lịch sử của một trường trung học quý tộc.

Tôi mỉm cười gật đầu với bọn trẻ, lại nghe được các học sinh lại hướng về phía sau tôi nói: "Chào hiệu trưởng!"

Lưng tôi chợt cứng đờ.

Quay đầu lại, hiệu trưởng đứng ở phía sau tôi, bộ váy màu xám đậm trang trọng trang nhã, trong mái tóc xoăn xen lẫn vài sợi bạc trắng.

Cô ấy có hai thân phận.

Một là hiệu trưởng của trường này, vị ân nhân, người xem trọng tôi nhất.

Một cái khác là..................

Mẹ của Lục Vọng Châu.

"Chào buổi sáng cô Thẩm. "Bà thản nhiên nói, " Lát nữa nếu không có tiết, đến văn phòng tôi uống cà phê."

"Dạ vâng"

Cái bắt tay rất ấm áp, nhưng sau lưng tôi lại dần dần dính đầy mồ hôi lạnh.

Mẹ Lục ngồi ở bàn làm việc, bà vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay, thật lâu sau mới mở miệng:

"Sơ Dư, em biết đấy, cô thật sự rất thích em. Cô cũng  tin chắc rằng, con trai cô cũng rất thích em."

Ba năm trước, cũng ở văn phòng này, mẹ Lục hỏi tôi, có thể trở thành con dâu của bà hay không.

Khi đó Lục Vọng Châu vừa mới cãi nhau với Nghê Âm Âm, trở nên sa đọa, nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn gả cho hắn.

Phụ nữ bên cạnh Lục Vọng Châu nhiều vô kể.

Tôi hỏi mẹ Lục, tại sao lại chọn tôi.

Khi đó, mẹ Lục châm một điếu thuốc lá nữ, trong làn khói nhàn nhạt nói với tôi:

"Con trai cô, cô hiểu. Nó đối với em không giống với những cô gái khác."

Lúc này, sau ba năm, tôi nhẹ nhàng nói với mẹ Lục: "Hiệu trưởng, phán đoán của cô sai rồi.
Lục Vọng Châu đối với tôi, cũng không có gì khác với những cô gái khác."

Duyên phận của hai chúng tôi, kỳ thật ít đến không đáng nhắc tới -- lúc học trung học, chúng tôi từng học cùng một lớp.

Hắn là công tử nhà giàu do cha mẹ dùng tiền nhét vào, tôi lại là học sinh nghèo được học bổng do thi đạt hạng nhất nhiều lần.

Khi đó, Lục Vọng Châu sẽ lấy từ trong ví tiền của hắn ra một tờ 100 tệ, ném tới trước mặt tôi.

Tôi sẽ ngoan ngoãn từ bỏ nguyên tắc, giúp hắn trốn học, giúp hắn sao chép bài tập, thậm chí giúp hắn làm bài kiểm tra.

Tôi hoàn toàn không cảm thấy trong mắt Lục Vọng Châu, tôi có gì khác với những cô gái khác.

Nếu có, thì đó chính là tôi có thể vì một chút tiền, mà phá lệ không có giới hạn.

Giống như ba năm trước, tôi nhận tiền của mẹ Lục, trở thành vị hôn thê của Lục Vọng Châu.

Lần đầu tiên gặp lại Lục Vọng Châu, anh ta cười rất lạnh với tôi: "Thẩm Sơ Dư, năm đó em học hành chăm chỉ như vậy, là vì sau này lớn lên có thể làm ra loại chuyện bán mình này?"

Hắn cho rằng loại nhục nhã này có thể làm cho tôi biết khó mà lui.

Tôi cười nhạt nói: "Lục thiếu, anh không hiểu, tôi năm đó nếu như không chăm chỉ học tập, có thể ngay cả cơ hội bán mình cũng không có."

Uống xong một tách cà phê, bà Lục thở dài ba lần.

Cuối cùng, bà ấy nói với tôi: "Công tư phân minh, trong công việc cô sẽ không làm khó em."

"Nhưng chuyện kết hôn, cô hy vọng em suy nghĩ lại.................."

Tôi trầm mặc thật lâu, chỉ nói: "Cảm ơn hiệu trưởng."

Một chữ cũng không đề cập tới Lục Vọng Châu.

Từ trong phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, tôi đột nhiên cảm thấy trong bụng trống rỗng, giống như là muốn hạ đường huyết.

Vì thế tôi đến quán bún trước cổng trường, định ăn chút gì đó.

Mì nấu canh gà bưng lên, mùi thơm xông vào mũi, tôi đang muốn đi lấy đũa, một thân ảnh diễm lệ lại đột nhiên xông lên.

Đến trước mặt tôi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ấy cầm bát bún lên, cả bát canh hắt về phía tôi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhanh chóng trốn sang bên cạnh, canh nóng rơi xuống đất, dầu bắn tung tóe vào trên áo sơ mi trắng.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt hung ác.

"Nghê Âm Âm."

"Cô đi tìm dì cáo trạng? "Cô ta cười lạnh.

Tôi mất một chút, mới ý thức được, cô ấy ám chỉ tôi một mình đến phòng làm việc của mẹ Lục.

"Định nhờ dì ép Lục Vọng Châu cưới cô, phải không?" cô cười lạnh, "Thẩm Sơ Dư, soi gương đi. Cô làm sao xứng với Lục Vọng Châu? Tình yêu của anh ấy đối với tôi chưa bao giờ thay đổi!"

Khi còn bé, tôi cho rằng chăm chỉ đọc sách là có thể rời xa những người ngu ngốc.

Bây giờ phát hiện, không thể rời xa.

Đời người chính là một quá trình không ngừng đấu tranh với đứa ngu, chỉ cần còn sống, thì vĩnh viễn sẽ còn gặp.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Nghê Âm Âm, mỉm cười chửi một câu thô tục.

Nghê Âm Âm ngây ngẩn cả người, sau đó hét lên:

"Thẩm Sơ Dư, loại tố chất này của cô cũng có thể làm giáo viên......"

"Nghê tiểu thư, loại tố chất này của cô cũng có thể làm nghệ sĩ nhân dân, tôi đây không tính là gì. "Tôi đẩy gọng kính mắt vàng cười rất nhã nhặn.

Tôi nuối tiếc nhìn bát bún bị hắt xuống đất, định đi mua lại hai cái bánh bao hấp.

Nghê Âm Âm lại đột nhiên bắt lấy tôi, làm móng tay thật dài, gần như muốn véo vào da tôi.
"Rốt cuộc cô đã nói gì với Vọng Châu?" cô ta nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao anh ấy đột nhiên nói, sau này không tìm tôi nữa."

Tôi thật sự rất muốn bỏ tay Nghê Âm Âm ra, lại bị ép phải đối mặt với cô ta.

Thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người, giáo viên nhân dân bị oan uổng cũng muốn đánh người.

Nhưng Nghê Âm Âm giữ chặt quá, triệu chứng hạ đường huyết của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi giãy hai cái chẳng những không tránh ra, còn cảm thấy đầu ngày càng choáng váng.

Ngay khi tôi sắp thoát được, một bàn tay từ phía sau tôi vươn tới, tách tay Nghê Âm Âm ra.

Nghê Âm Âm vừa muốn mắng người, nhưng khi thấy rõ người tới, chợt ngây ngẩn.

"Vọng Châu......"

Nghê Âm Âm buông tôi ra, tôi lại ngã về phía sau.

Tôi rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng rãi, mùi nước hoa của trà Đại Cát Lĩnh bao bọc lấy tôi.

Bên tai là tiếng Nghê Âm Âm thét chói tai: "Tôi không làm gì cô ấy, Vọng Châu anh..."

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong lòng tôi chỉ có một ý niệm:

Rất muốn ăn bún canh gà và tiểu long bao.

08.

Tôi tỉnh dậy trong mùi thơm của tiểu long bao.

Mở mắt ra, đầu giường dĩ nhiên thật sự để một phần tiểu long bao đóng gói, tôi cầm lấy một cái nhét vào miệng, nóng đến hít vào. Một ngụm canh ngon vào bụng, tôi mới chú ý tới bên giường ngồi một người.

Đó là Lục Vọng Châu.

Hắn hôm nay mặc áo sơ mi trắng, mắt hoa đào phóng đãng bị áp chế, mơ hồ có điểm giống thời trung học ngang ngược

Chàng thiếu niên mang theo cảm giác trong sạch.

Nhưng giờ tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.

"Đồ đạc tôi đều trả lại cho anh. "Tôi nói," Còn tới tìm tôi làm gì?

Lục Vọng Châu trầm mặc một lát.

"Bởi vì em, quan hệ giữa tôi và mẹ tôi xuất hiện rạn nứt nghiêm trọng. Chuyện hủy bỏ hôn ước đã bị truyền thông biết, hiện tại Lục gia đang ở mang tiếng xấu nặng nề."

Thường là vấn đề khó khăn liên quan đến Lục Vọng Châu, tôi đều sẽ xử lý tốt từng cái một.

Bảo toàn lợi ích của hắn, thực hiện yêu cầu của hắn, tất cả chua xót, ủy khuất, mệt mỏi, tất cả đều do ta yên lặng nhịn.

Tuyệt đối không có một câu oán giận.

Tôi nhíu mày, rất lễ phép hỏi: "Cho nên, liên quan gì đến tôi?"

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe tôi nói như vậy, Lục Vọng Châu ngây ngẩn cả người.

"Những thứ này đã không nằm trong phạm vi công tác của tôi."

Tôi khoác thêm quần áo, đứng dậy rời đi.

Lục Vọng Châu có chút nóng nảy, hắn là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, có thói quen được người khác nhìn sắc mặt, từ nhỏ đến lớn, không ai dám đối với hắn như vậy.

Tôi nghĩ, hắn sẽ không đến chỗ ta gây mất mặt nữa.

Nhưng mà, ngay khi tôi đi ra khỏi phòng bệnh, phía sau truyền đến một tiếng động rầu rĩ.

"Sơ Dư."

Lục Vọng Châu cả đời này chưa từng phục tùng.

Giờ phút này, không khí yên tĩnh trong phòng vừa dài vừa áp lực.

Thật lâu sau, khi tôi sắp mở cửa đi ra ngoài, Lục Vọng Châu rốt cục mở miệng.

Giọng nói của anh mang một ý nghĩa mất kiểm soát:

"Những thứ kia đều là lấy cớ. "Anh thừa nhận, là anh muốn gặp em."

"Anh nhớ em"

Tôi quay đầu lại, nhìn Lục Vọng Châu, hốc mắt anh đỏ lên, cứ yên lặng nhìn tôi như vậy.

Tuy nhiên, ngay giây thứ hai khi chúng tôi nhìn nhau.

Cửa phòng bệnh không chút khách khí đẩy ra, Nghê Âm Âm sải bước đi tới trước mặt Lục Vọng Châu:

"Vọng Châu, anh sẽ không cho rằng người phụ nữ này yêu anh chứ?"

Nghê Âm Âm một tay chỉ vào tôi, tay kia ném một tấm ảnh dày trước mặt Lục Vọng Châu.

"Những năm gần đây, anh cho rằng cô ta cần tiền để làm gì?  Cô ta đang cầm tiền của anh, nuôi thằng khác!"

Những bức ảnh rơi xuống đất, rải rác, gần như tất cả đều có nội dung giống nhau.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường, cắm ống mũi, mà ta nắm tay hắn, trong mắt tất cả đều là quyến luyến cùng không nỡ nồng đậm.

Ánh mắt Lục Vọng Châu đảo qua những tấm ảnh kia, một tấm, lại một tấm.

Một lát sau, hắn nâng mắt nhìn về phía ta.

Lệ ý trong mắt hoàn toàn biến mất, ánh mắt kia trở nên đen tối lại đáng sợ.

Ta thấy rõ trong mắt hắn đang ánh lên một ngọn lửa.

Đó là do hận ý dần dần thiêu đốt lên.

09.

Tôi không biết Lục Vọng Châu lấy cớ gì để hận tôi.

Rõ ràng anh ấy chưa từng yêu tôi, ba năm tôi ở Lục gia, động tác thân mật nhất của chúng tôi, cũng chỉ là giả vờ trước mặt người khác.

Nắm tay nhau đều là giả vờ, đã làm qua vô số lần đến thuộc.

Nhưng Lục Vọng Châu giống như bị điên.

Tối thứ sáu, tôi đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ đêm, đây là thói quen kiên trì mấy năm nay của tôi.

Nhưng mà cửa vừa mở ra, tôi lập tức phát hiện, ngoài cửa là một thân ảnh màu đen, cùng với mùi rượu nồng đậm.

Muốn đóng cửa đã không còn kịp, Lục Vọng Châu vừa thấy tôi mở cửa, lập tức chống đỡ khung cửa, vọt vào.

Cửa bị hắn trở tay đóng lại, hắn nhìn tôi, ánh mắt như hố đen, muốn nuốt chửng cả người tôi.

Tôi đưa tay sờ di động: "Lục Vọng Châu, anh như vậy tôi có thể báo cảnh sát..."

Một giây sau, Lục Vọng Châu mạnh mẽ áp người lên, kìm chặt cổ tay của tôi, đem tôi đẩy tới trên tường.

Di động rơi xuống, đập xuống đất, một tiếng vang thật mạnh.

Một giây sau, Lục Vọng Châu đã hôn tôi.

Đó là một cái hôn tuyệt vọng, Lục Vọng Châu mặc cho tôi cắn môi hắn tóe máu, cũng không buông tay chút nào, chúng ta tựa như đắm chìm trong nước sâu, cướp đoạt dưỡng khí trong phổi đối phương, kết quả cuối cùng chỉ có cùng nhau trầm luân.

Áo truyền đến một tiếng gai nhọn, Lục Vọng Châu xé rách quần áo của tôi.

Tiếng thở dốc của anh vang lên từng tiếng trong căn phòng yên tĩnh, nặng nề, dồn dập, mang theo mất mát sau khi bị rượu thấm vào.

Mong muốn nguyên thủy được đẩy lên

Tôi không còn khí lực tiếp tục giãy dụa, vì thế nhắm mắt lại.

Có nước mắt từ khe hở mí mắt chảy ra, môi Lục Vọng Châu dán sát gò má tôi, dán vào ẩm ướt lạnh lẽo.

Giống như là đột nhiên bị đau đớn, ánh mắt vốn đã hoàn toàn mất tiêu của Lục Vọng Châu đột nhiên khôi phục thanh minh, hắn nhìn chằm chằm tôi, ở trong ánh mắt của tôi thấy được sự điên cuồng của hắn.

Sau khi nhìn quần áo bị xé rách của tôi sửng sốt hai giây, Lục Vọng Châu cởi áo khoác âu phục, bọc lấy tôi.

"Không xứng đáng."

Hắn áp trán vào bả vai của tôi, chất lỏng ấm áp rơi xuống, thẩm thấu vào vải vóc trước ngực.

Tôi phản ứng thật lâu, mới ý thức được, Lục Vọng Châu khóc.

"Em sẽ không tha thứ cho anh, đúng không?"

Hắn thấp giọng nói.

"Không đúng, Sơ Dư..."

Hắn ngã xuống, nằm ở trên giường của tôi, lặp đi lặp lại thì thào mấy chữ này.

Tôi thở dài thật sâu, thậm chí lười tìm tòi nghiên cứu Lục Vọng Châu rốt cuộc là vì chuyện gì xin lỗi tôi, hắn không xứng đáng với tôi.

Tại vì quá nhiều, khó có thể tính toán rõ ràng từng chuyện, từng chuyện một.

Huống chi thái tử nhà họ Lục, cho dù có chỗ không xứng đáng với người khác, người khác cũng không dám từ chối hắn.

Tựa như giờ phút này, mặc dù rất muốn trực tiếp báo cảnh sát đưa vị này vào cục cảnh sát, nhưng suy đi nghĩ lại cân nhắc rất nhiều yếu tố.

Tôi đành phải đặt Lục Vọng Châu nằm phẳng trên giường, đắp chăn cho hắn và ra ngoài gọi điện cho mẹ hắn.

Tuy nhiên, ngay khi tôi đắp chăn cho Lục Vọng Châu và định đứng dậy rời đi.

Hắn mơ mơ hồ hồ, đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay của ta.

'Sơ Dư, không đáng."

Hắn kiên trì nói.

"Đều đã qua rồi." Tôi qua loa lấy lệ, muốn rút tay ra.

"Không phụ lòng..." Anh thấp giọng thì thào,"Anh rõ ràng yêu em như vậy, nhưng vẫn luôn tổn thương em."

Như là có một tiếng sấm nổ vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi khiếp sợ nhìn Lục Vọng Châu, hắn cũng đã nhắm mắt lại, như là hoàn toàn mất đi ý thức.

Chỉ có bàn tay đó, vẫn nắm chặt lấy tôi.
Lục Vọng Châu. Tôi thử mở miệng

"Tôi là ai?"

Hắn mở mắt, yên lặng nhìn ta.

"Thẩm Sơ Dư." Anh nhẹ giọng lặp lại, "Anh yêu em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #zhihu