Chương 161: NGƯỜI CÓ THỂ THÚ NGƯƠI, CHỈ CÓ THỂ LÀ BỔN ĐIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*thú: cưới

Editor: Lynva

Ở góc tường ngoài Tướng phủ, một bóng đen đứng ở nơi đó, lưu ý động tĩnh bốn phía, lại thỉnh thoảng sẽ nhìn vào hướng bên trong Tướng phủ. Hắn chẳng thể ngờ được, trước khi đi, Điện hạ vẫn nhất định đến gặp nữ nhân kia. Xem ra Điện hạ là không muốn bỏ qua cho nàng! Nhưng nếu là gặp được nữ nhân như vậy, ai lại dễ dàng buông tay.

Biện Hiên các, trong phòng.

Là hắn! Hai mắt Vân Yên trợn to, hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn bóng đen đang đi về phía mình, tay nàng không tự chủ nắm chặt chăn bông, móng tay thậm chí còn muốn xuyên qua đệm chăn.

Đến tột cùng thì là khi nào, tự khi nào hắn lại biết được thân phận thật của nàng? Làm sao có thể? Nàng đã cực kì cẩn thận, nhưng khi người này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nàng mới hiểu là mình đã quá xem thường hắn.

"Ngươi không phải nên rời khỏi kinh thành sao?" Hai mắt Vân yên chợt lạnh, nhìn về phía bóng đen trầm giọng nói.

Bóng đen kia cũng không tiến gần thêm nữa. Hắn đứng ở chỗ cách giường không xa, nhìn nữ nhân trên giường, khẽ cười nói: "Đi? Chưa thấy được sư muội, bổn điện làm sao có thể đi?"

Vân Yên khẽ cau mày, "Câm mồm! Ai là sư muội của ngươi?"

Năm đó nếu không phải vì nàng, làm sao sư phụ lại thu hắn làm đồ đệ?

"Cách nói chuyện của sư muội vẫn trước sau như một, luôn làm tổn thương người ta a!" Bóng đen kia cảm thán nói, nhưng trong thanh âm lại không mang theo chút vẻ gì là tức giận. Mà trong lúc này, trong phòng đột nhiên thoảng qua một tia sáng, dần dần sáng ngời. Một thân tuyết y nam tử đứng bên cạnh bàn, khuôn mặt kia dần dần hiện lên, trên gương mặt tuấn dật vẫn như cũ là nụ cười sâu không thấy đáy, lại làm cho người ta có một loại cảm giác không tự chủ được mà sợ hãi.

Nhìn bao diêm* trong tay hắn, Vân Yên nhíu nhíu mày. Hắn đây là đang muốn làm gì?

*convert ghi là hộp quẹt.

Tuyết y nam tử thổi tắt que diêm, thản nhiên: "Cuối cùng, bổn điện cũng thấy được dung mạo của sư muội rồi."

Nói xong, bước chân hắn hướng đến trên giường Vân Yên, dùng ngữ khí ngạo mạn mà nói: "Sư muội, ta và ngươi quen biết nhiều năm như vậy, ngươi nhưng lại lừa gat vi huynh thật khổ a. Nếu ngươi nói cho vi huynh biết, thì hôm đó khi đến Tướng phủ, ta sẽ đi thăm ngươi. Lại nói thật đúng là châm chọc, ai có thể biết được, Sửu nữ kinh thành lại là kinh tài tuyệt diễm Thất công tử của Linh Lung Các chứ. Ngươi nói, nếu là người trong thiên hạ biết chuyện này thì sẽ thế nào đây?"

Tuyết y nam tử từ đầu đến cuối vẫn mang theo bộ dáng dịu dàng.

Tâm tư Vân Yên trong nháy mắt ngưng trụ, hắn thắp sáng đèn dầu, chỉ là để thấy rõ bộ dáng của nàng sao? Hắn không sợ người ta sẽ phát hiện hắn ở nơi này?

Nhìn nam tử đang bình tĩnh thong dong kia, đáy lòng Vân Yên bất chợt sinh ra một tia cảm giác bị áp bức.

Chỉ là, lời nói của hắn là có ý tứ gì? Không khí trong phòng chợt đông lại, thanh âm trầm thấp vang lên, "Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?"

"Uy hiếp? Đối với ngươi, bổn điện từ trước đến giờ khinh thường làm điều đó." Yến Lăng Tiêu chắp hai tay sau lưng, nhìn nữ nhân trên giường, cười nhạt nói.

Lời của hắn tin được không? Tròng mắt Vân Yên giật giật, đáy mắt tối tăm, lạnh giọng: "Vì sao ngươi lại tới đây?"

"Nếu ta nói là vì ngươi, ngươi có tin không?" Yến Lăng Tiêu lại một vẻ mặt điềm nhiên như không.

Tất nhiên là không tin! Vân Yên nhìn nam tử trước mắt, giễu cợt: "Nếu là ta biết không sai, thì Nam Nghiêu đế đã sớm bệnh nặng rồi. Ngươi đây ra ngoài lại không sợ ngôi vị Hoàng đế rơi vào tay người khác sao?"

"Ngươi cảm thấy, Nam Nghiêu quốc này còn có ai so với bổn điện thích hợp để làm Hoàng đế hơn?" Yến Lăng Tiêu tự phụ cười một tiếng, nghiễm nhiên một bộ dáng ngôi vị Hoàng đế đã sớm là của ta rồi.

Rốt cuộc sự tự tin của hắn là từ đâu mà có? Cõi đời này người có thể làm Hoàng đế chắc cũng không phải chỉ có một mình hắn đi? Thế nhưng hắn sẽ tuyệt đối không cho người đó có cơ hội làm Hoàng đế, điều đó là thật.

Trong mắt Vân Yên lạnh lẽo, ngữ khí trầm xuống, "Ngươi cùng Vân Mặc Thành rốt cuộc đã nói những gì?"

"Xem ra sư muội đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú đây! Chỉ là tạm thời bổn điện không thể nói cho ngươi biết! Nói tới chuyện này, bổn điện cũng là cảm thấy rất thắc mắc. Với tâm tính của ngươi, Vân Mặc Thành năm đó đối xử với ngươi như vậy, ngươi vì sao lại không giết hắn?" Yến Lăng Tiêu chợt đổi chủ đề.

Nhanh như vậy liền tra rõ hết thảy sao? Vân Yên không tị hiềm chút nào, "Nếu muốn giết một người còn không đơn giản? Nhưng ta lại thích từ từ mà tính hơn. Thay vì giết hắn, thì khiến cho hắn sống không bằng chết! Chỉ là..." Nói tới chỗ này, mắt nhìn về phía người đứng bên cạnh bàn, trong đôi mắt tia sát ý chợt lóe rồi biến mất, "Đối với vài người, ngược lại ta rất thích một đạo trí mạng! Vĩnh tuyệt hậu hoạn!"

Làm như không hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Yên, ngữ khí tự nhiên, Yến Lăng Tiêu nói: "Vậy thì cuộc sống của Vân Mặc Thành có lẽ sẽ không được tốt a! Tính tình như ngươi vậy, tàn nhẫn quả quyết, bổn điện thật đúng là rất thích. Ai bảo chúng ta là cùng một loại người đây!" Nói xong còn hướng về phía Vân Yên khẽ mỉm cười.

"A, dù ta có tàn nhẫn thế nào, so với ngươi ta vẫn thấy mặc cảm! Giết cha, giết đồng bào huynh đệ, tru diệt không chịu nghe ý kiến quan viên dân chúng, những thứ này ta đều không làm được." Vân Yên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nói!

"Ngươi nói, bổn điện có thể xem như ngươi đang khích lệ ta không? Đại khái cõi đời này người có thể dùng ngữ khí như thế nói chuyện với ta cũng chỉ có ngươi, đúng là khiến bổn điện không thể bỏ được a!" Yến Lăng Tiêu nhàn nhạt cười, ánh mắt lại dần dần trầm xuống, hạ thấp âm thanh, lộ ra một chút vắng lặng.

"Thật sao?" Khóe miệng Vân Yên kéo lên, cười lạnh nói. Nàng thẳng thắn vạch trần hắn như vậy, mà hắn lại không tức giận? Quả nhiên bản lãnh ngụy trang của hắn không phải người thường có thể so sánh được. Mặc dù hắn làm đủ trò xấu, thế nhưng dân chúng Nam Nghiêu quốc vẫn như cũ xem hắn như thần linh mà thờ phụng. Lớp vỏ bọc của hắn quả thật là che giấu được quá nhiều thứ, đến nàng cũng phải có đôi khi không nhịn được muốn lột nó xuống, lại đem tim của hắn moi ra một chút, xem thử bên trong là màu đỏ hay là màu đen.

Thực chất ban đầu nàng không ưa Mộ Thanh Viễn cũng là vì thời điểm nhìn đến hắn ta luôn khiến nàng không tự chủ nhớ đến Yến Lăng Tiêu. Bọn họ đều là loại người nội tâm âm trầm, bề ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng bên trong thì lại thủ đoạn. Nhưng Mộ Thanh Viễn so với Yến Lăng Tiêu quả thật là còn kém xa, vì hắn xa xa không có được phần tâm cơ thâm trầm cùng với lòng dạ ác độc của người trước mắt này.

Yến Lăng Tiêu lắc đầu một cái, nhìn đôi mắt Vân Yên, cười nói: "Xem ra ngươi cũng không tin tưởng bổn điện!"

Hắn thích nhìn nhất chính là đôi mắt của nàng, lạnh lẽo khiến cho người khác hít thở không thông, đôi lúc là mát lạnh, nhưng chỉ ngay một khắc sau sẽ là sát phạt quyết tuyệt.

Bỗng, khuôn mặt hắn trịnh trọng hẳn lên, "Làm hoàng hậu của ta!"

"Ngươi đùa cái này không buồn cười!" Vân Yên xì mũi coi thường nói.

"Ngươi cảm thấy bổn điện là đang nói đùa? Chỉ cần ngươi nguyện ý gả cho bổn điện, bổn điện hứa sẽ ngả nghiêng quốc lực, cho ngươi một hôn lễ thịnh đại nhất!"

"Sau đó để ta dốc hết đầy đủ mọi thứ, giúp ngươi đoạt được cả thiên hạ? Yến Lăng Tiêu, loại tính toán này, ngươi dùng đúng thật là lời to. Dùng một ngôi vị Hoàng hậu đổi lấy cả thiên hạ!" Vân Yên khẽ cười.

Nhìn nụ cười trào phúng trong mắt Vân Yên, vẻ mặt Yến Lăng Tiêu run sợ. Vậy mà chỉ trong chốc lát, hắn lại khẽ mỉm cười, chẳng màng đúng sai: "Xem ra là không thể gạt được đôi mắt sư muội. Chỉ là ngươi cũng sẽ không bị thua thiệt a. Đến lúc đó ngươi cùng với bổn điện chấp chưởng thiên hạ này, cũng coi là có nửa giang sơn!"

(Ta thấy hơi thích ông này, dã tâm to lớn ~~ nhưng anh ơi phận anh đã là nam phụ ~~)

"Vậy sao? Đáng tiếc ta đối với thiên hạ này không có lấy nửa phần hứng thú, sợ là phải khiến ngươi thất vọng rồi!" Vân Yên trực tiếp cự tuyệt.

Trước tiên không nói đến việc nàng ghét hắn như thế nào, nếu thật có một ngày nàng có được thiên hạ, chỉ sợ người đầu tiên mà Yến Lăng Tiêu muốn giết chính là nàng. Hắn vốn không phải kiểu người có thể dùng chung đồ vật với người khác, chứ đừng nói đến giang sơn.

"Ngươi cự tuyệt thật đúng là mau a! Chẳng lẽ là có nam nhân trong lòng rồi sao? Dường như nghe nói ngươi hiện tại có một mối hôn ước, hơn nữa đối tượng hình như là một nam tử rất khó kham nổi a! Bản thân mình nhìn không rõ, nhưng bổn điện hiểu rất rõ ngươi. Hơn nữa, có chuyện này bổn điện nhất định phải nhắc nhở ngươi. Nữ nhân bổn điện muốn có, chưa từng có chuyện không đạt được! Người có thể thú ngươi, chỉ có thể là bổn điện!"

Ánh mắt Yến Lăng Tiêu trầm xuống, trên khuôn mặt thoáng qua một tia quỷ quyệt. "Bổn điện tin rằng, có một ngày ngươi nhất định sẽ nguyện ý gả cho bổn điện!"

Hắn vì sao lại chắc chắn như vậy? Vân Yên liếc mắt nhìn tuyết y nam tử, vẻ mặt của hắn vẫn như cũ, nàng quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Nếu nói như hắn là kẻ khó kham nổi, thì Yến Lăng Tiêu ngươi chính là gì? Sợ là súc sinh cũng không bằng! Có lẽ đáp án cuối cùng của ta sẽ khiến ngươi thất vọng rồi!"

Nhìn trong mắt Vân Yên loé lên ý lạnh, Yến Lăng Tiêu cau mày, bất chợt cười nói: "Ngươi cần gì vì tức giận bổn điện mà đi bênh vực một kẻ không quen biết? Đây cũng là không giống ngươi a!"

Bênh vực? Vân Yên ngẩn người, đúng vậy a, khi đó thời điểm Liễu Tịnh Lâm nói không tốt về Mộ Cảnh Nam, nàng cũng là không chút nghĩ ngợi phản bác lại.

Nhìn dáng vẻ Vân Yên khẽ mất hồn, Yến Lăng Tiêu nhíu nhíu mày, chợt xoay người nói: "Nếu không phải là tình cờ biết được, ta cũng không nghĩ thân thể ngươi lại kém đến trình độ như vậy. Suy nghĩ kĩ một chút, cũng khó trách vì sao sư phụ lại mang theo sư muội đến Hoàng cung Nam Nghiêu quốc."

Hắn làm sao lại biết? Tinh thần Vân Yên ngưng trọng, mặt mày trầm xuống. Nhìn tấm lưng kia, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Vậy thì ngươi cũng phải biết, ta đối với ngươi là không có chút giá trị lợi dụng nào!"

"Nếu bổn điện nói, cõi đời này chỉ có bổn điện mới có thể trị hết bệnh của ngươi thì sao đây? Cho nên là, ngươi chỉ có thể đi theo bổn điện!" Thanh âm Yến Lăng Tiêu truyền đến, bước chân đã hướng cửa phòng đi tới.

Chữa khỏi bệnh của nàng? Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, lúc này Vân Yên cười lạnh. Nếu cõi đời này thật đúng có biện pháp chữa khỏi bệnh của nàng, nàng há lại phải kéo dài đến tình trạng này?

Cõi đời này thứ duy nhất có thể kéo dài sinh mạng của nàng là Thiên Hương đậu khấu, nhưng lại đang ở chỗ Mộ Cảnh Nam. Nàng sao có thể tin lời Yến Lăng Tiêu chứ.

Đi tới cửa, Yến Lăng Tiêu chợt nghiêng người nhìn hướng nội các, khẽ cười nói: "Có chuyênh này quên nói cho ngươi. Bức hoạ của ngươi bổn điện đánh rơi ở Tuý Hồng Lâu, hiện tại có lẽ cũng đã rơi vào tay quan viên rồi!"

Hai mắt trừng lớn, Vân Yên nhìn về phía Yến Lăng Tiêu. Hắn là cố ý!

Làm như hiểu được vẻ mặt Vân Yên, hắn cười cười: "Coi như là đối với việc ngươi trêu cợt bổn điện trừng phạt một chút thôi." Hắn dừng một chút, lại nói: "Bổn điện cho ngươi thời gian suy tính một chút. Đến lúc đó mong ngươi có thể cho bổn điện một câu trả lời hài lòng." Nói xong trực tiếp xoay người bước đi.

Hắn tự tin như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao lại cảm thấy nàng sẽ đồng ý?

Vân Yên biến sắc, tay nắm chặt chăn bông, bất giác khiến chăn bông rách thủng một lỗ lớn.

Nhưng... nàng không tự chủ hít sâu một hơi. Người này tâm cơ thâm trầm, nàng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, giữa hắn và Vân Mặc Thành rốt cục lại có bí mật gì?

Những ngày nay hắn tới kinh thành, thật là không hề làm gì sao? Nhưng nếu là có, hắn rốt cục đã làm gì? Hơn nữa bức hoạ của nàng nếu là thật rơi vào tay những quan viên kia, việc này truyền ra ngoài sẽ là một đại phiền phức.

Càng nghĩ trong lòng lại càng buồn phiền, đột nhiên "Phốc" một tiếng, Vân Yên phun ra một ngụm máu tươi. Tay phải nàng chật vật che ngực, không biết vì sao a, trong lòng nàng mơ hồ có một loại dự cảm xấu. Ngụm máu đỏ thẫm dính vào chăn đệm đã sớm tụ lại thành một đoá huyết hoa, xinh đẹp quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net