Chương 162: TA ĐÃ NÓI, NGƯƠI ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Editor: Lynva

Bên ngoài Tướng phủ, một mảnh yên lặng, đột nhiên một bóng dáng trắng như tuyết từ trên tường nhảy xuống.

Nhìn tuyết y nam tử đột nhiên xuất hiện, Thương Thanh trực tiếp nghênh đón: "Chủ tử, chúng ta nên đi!"

Yến Lăng Tiêu không để ý đến hắn, quay đầu lại nhìn về phía Tướng phủ, bất chợt cười nói: "Ngươi nói nàng có thể chống đỡ được một nửa giang sơn này không?"

Thương Thanh kinh ngạc nhìn Yến Lăng Tiêu, lời này của chủ tử là có ý gì?

"Thế lực của nàng rất lớn, tuyệt đối không phải là người thường có thể tưởng tượng. Bổn điện cảm thấy nàng có thể chống đỡ được toàn bộ thiên hạ đấy, cho nên nàng nhất định phải thuộc về bổn điện!" Tiếng nói vừa dứt, hắn xoay người, đi thẳng về phía trước.

Nhìn người trước mặt, trong lòng Thương Thanh cả kinh. Quay đầu lại nhìn về Tướng phủ phía sau lưng, nữ nhân này, thời điểm nàng là nam tử, xác thực là khiến bốn phương kinh ngạc. Hiện tại thời điểm nàng là nữ nhân, chẳng lẽ cũng giống như vậy, quậy đến thiên hạ đại loạn sao? Có lẽ là không đi, bởi vì không có ai có thể thoát khỏi tính toán của chủ tử!

(Khúc này thấy ổng YY quá, chủ tử ổng to lắm tốt lắm >.<)

Nghĩ tới đây, Thương Thanh trực tiếp đuổi theo người phía trước. Vậy mà Yến Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước chân, khiến trong lòng hắn thất kinh. Chủ tử vì sao không đi? Chẳng lẽ người Đông Việt quốc đã tra được đến đây rồi? Không, không đúng, vì nếu thực sự là như vậy, chắc chắn sẽ có động tĩnh rất lớn, ngược lại hiện tại rất yên ắng. Nhìn kĩ phía trước, giống như là có một người đi ngang qua.

Gió đêm từ từ thổi qua, trên đường phố, hai nam tử đối lập. Một người một thân tuyết y, người kia thì toàn thân mặc y, giống như là ban ngày cùng đêm đen.

Nhìn nam tử một thân mặc y đang đứng đối diện, tâm Yến Lăng Tiêu bỗng dưng trầm xuống, trên mặt đều là vẻ lạnh lùng. Không phải là bởi vì dung mạo người này tuấn dật, mà hắn vẫn là lần đầu tiên thấy người như vậy, mặc dù toàn thân một màu đen, nhưng cũng không cách nào bao phủ được ánh sáng trên người hắn.

Mặc dù hắn hết sức kín kẽ, y phục cũng hoàn toàn là mặc y, nhưng sự hiện hữu của hắn, so với nhiều loại ánh sáng khác, thì càng thêm chói mắt, mặc kệ thái độ của hắn lạnh nhạt như thế nào, nhưng cũng không thể khiến người khác hoàn toàn bỏ qua hắn, nhất là cặp mắt kia, hẹp dài thâm thuý, tận sâu bên trong lại hiện lên sự cơ trí, quanh thân cũng bị một cỗ khí thế bá đạo vây quanh.

Đứng bên cạnh người này, đột nhiên khiến hắn có một loại cảm giác, mình có nguy cơ bị chôn vùi dưới ánh sáng của hắn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này.

Cũng như vậy, nhìn nam tử đối diện, tâm Mộ Cảnh Nam dần lạnh, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua tia nghi ngờ, ngay sau đó trực tiếp nâng gót chân bước về phía trước.

Thời điểm đôi vai sượt qua nhau, hai người đồng loạt đưa ánh mắt về phía người kia, trong mắt tựa như xen lẫn một cỗ nước ngầm, mặc dù không biết gì về nhau, nhưng đâu đó có mùi vị cháy khét nổi lên.

Đứng ở cách đó không xa, Thương Thanh cảnh giác nhìn về phía nam tử áo đen. Không biết vì sao a, thời điểm nhìn về phía người kia, hắn đột nhiên có một loại cảm giác bị áp bức không thở nổi, tựa như, tựa như người kia chỉ cần giơ tay là dễ dàng cắt đứt mạng sống của một người. Cảm giác này, giống cảm giác mà chủ tử mang lại cho hắn. Chẳng lẽ cõi đời này thật sự có nam tử có thể sánh vai cùng với chủ tử? Không, không thể nào!!

(Ba cứ làm như chủ tử ba siêu phàm lắm -.-)

Mộ Cảnh Nam hai mắt trầm xuống, nhìn về phía trước, trực tiếp đi ngang qua Tuyết y nam tử.

Đứng tại chỗ, hai bàn tay Yến Lăng Tiêu không tự chủ nắm chặt lại. Trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, khắp nơi đều toát lên vẻ nặng nề. Tuy hai mắt hắn đang nhìn về phía trước, nhưng tất cả suy nghĩ đều đặt trên thân nam tử mặc y phía sau. Trong lòng Yến Lăng Tiêu bây giờ, chỉ có một suy nghĩ, hắn ta rốt cuộc là ai?

Nhìn nam tử thản nhiên đi ngang qua mình, Thương Thanh chợt buông lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm, trong lòng hắn trầm xuống, ở trước mặt người này, hắn thậm chí ngay cả đến dũng khí để rút kiếm cũng không có, bởi vì khi ấy, khí thế toàn thân hắn đều tự động thu lại, căn bản không có một chút kẽ hở. Nếu là dám rút kiếm, hắn dám xác định, ngay lập tức hắn sẽ đầu thân hai nơi!

Cảm thấy người phía sau đã đi xa, Thương Thanh lập tức đi đến phía Yến Lăng Tiêu: "Chủ tử, vừa rồi, người kia..."

"Ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không? Người kia, chỉ cần vừa đứng trước mặt bổn điện, bổn điện đều không thể buông lỏng! Hahaha, không ngờ cõi đời này, vẫn sẽ có người có thể khiến bổn điện đặt ở trong mắt, như vậy, chuyến đi Kinh thành này có lẽ cũng không coi là uổng phí!"

Cặp mắt Yến Lăng Tiêu nhíu nhíu lại, hai tay chắp sau lưng, vừa bước về phía trước, vừa nói.

Thương Thanh cả kinh, chủ tử là đem nam tử kia đặt trong mắt? Chỉ là, hắn nghĩ lại, người kia, toàn thân tản ra tĩnh mịch cùng lạnh lẽo, khí phách ấy, xác thực không ai có thể bỏ qua! Chẳng qua là, người này, rốt cuộc là ai?

______________________

Lục Vương phủ.

Nhìn căn phòng rỗng tuếch, một nam tử toàn thân hắc y đứng đó, khoé miệng câu lên, xem ra hắn đã đi nơi nào rồi. Từ ban tối, khi hắn biết chuyện này, cặp lông mày vẫn luôn cau lại, trong lòng tựa như có rất nhiều tâm sự, nhưng mà hắn như vậy thật đúng là không giống hắn.

"Ngươi ở đây làm gì?" Sau lưng, tiếng một nữ tử vang lên.

Nghe âm thanh này, Cô Viễn Thành quay đầu lại, trên mặt xẹt qua một tia cảm xúc tựa như vui sướng, vậy mà chỉ sau một cái chớp mắt liền trở lại như cũ.

Nhìn bộ dáng của nàng, có lẽ là những ngày này đã nghỉ ngơi rất tốt đi, vì vụ án Cao Khải đã định xuống rồi! Cô Viễn Thành lạnh nhạt nói: "Lời này ta nên hỏi ngươi mới phải!"

Bị Cô Viễn Thành nhìn như vậy, Tử Ảnh khẽ nhíu mày, trên mặt sinh ra một tia cảm xúc khác thường. Bất chợt nàng đi về phía trước mấy bước, trực tiếp bước ngang qua mặt Cô Viễn Thành, nhìn vào cửa phòng mở lớn trước mắt, trầm giọng: "Hắn đâu rồi? Tại sao không có ở đây?"

Bị Tử Ảnh coi thường như vậy, trên khuôn mặt Cô Viễn Thành thấp thoáng một nụ cười khổ, nàng vẫn là như vậy sao? Vẫn là không muốn nhìn thấy hắn sao?

Hít sâu một hơi, Cô Viễn Thành rất nhanh lại khôi phục bộ dáng yên tĩnh, xoay người, nhìn theo ánh mắt Tử Ảnh, lạnh nhạt trả lời: "Dĩ nhiên là đi làm chuyện hắn nên làm!"

"Là đi gặp Vân Yên?" Tử Ảnh khẽ cau mày.

Cô Viễn Thành lại nhìn Tử Ảnh, nhàn nhạt mà nói: "Ngươi đối với Vân Yên có thành kiến rất lớn sao? Đây chính là nữ nhân duy nhất mà hắn để ý tới. Ta còn chưa từng thấy ai có thể khiến hắn mất hồn như vậy đấy!"

"Nhìn trúng thì như thế nào? Nếu là hắn biết được chân tướng, hắn còn có thể quan tâm đến nàng như thế sao?" Tử Ảnh chau mày lại, nhỏ giọng nói, trong giọng nói lại mơ hồ mang theo một chút đau buồn.

Khẽ lắc đầu, Cô Viễn Thành thở dài, "Ngươi xác định hắn không biết? A, trên đời này, có thể giấu được hắn, ngươi cho rằng có bao nhiêu chuyện? Chỉ là có một số thời điểm, hắn lựa chọn lặng im thôi!"

Nghe lời này, Tử Ảnh kinh ngạc nhìn về phía Cô Viễn Thành, "Ngươi nói hắn biết? Làm sao có thể? Nếu là biết, hắn vì sao lại..."

"Trước không nói sự kiện kia có phải hay không là thật, nhưng dù là thật thì như thế nào? Cùng Vân Yên có quan hệ gì? Ngươi cho rằng hắn là loại người mù quáng như vậy sao?" Cô Viễn Thành lạnh nhạt nói.

Tử Ảnh nghe xong lời này, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng lại không biết nói gì. Ân oán đời trước thật đúng là không liên luỵ đến đời sau, nhưng là có thật là hắn biết hay không...

Nhìn trên mặt Tử Ảnh kinh ngạc, Cô Viễn Thành tiếp tục nói: "Nếu như ta nói cho ngươi biết, Vân Yên cự tuyệt gả cho hắn, ngươi sẽ nghĩ sao?"

Lời vừa nói ra, Tử Ảnh trợn to tròng mắt, càng kinh ngạc hơn mà nói: "Chuyện gì đã xảy ra?" Suy nghĩ một chút, lại trầm giọng nói: "Nếu như vậy, hắn vì sao còn muốn đi gặp nàng ta?"

"Ta cũng rất muốn biết, nhưng ngươi có khi nào thấy hắn là người dễ buông bỏ sao? Huống chi nàng ấy lại chính là người mà hắn quan tâm! Có lúc ta không tự chủ suy nghĩ, nếu là có một ngày nàng thật sự rời bỏ hắn mà đi, hắn sẽ như thế nào? Mà ta cũng dần dần phát hiện, nếu như có một ngày như vậy, thì hắn sẽ hoàn toàn rơi vào địa ngục. Khi đó, hắn sẽ chỉ trở thành một cuồng ma khát máu thôi, vì trên đời này không còn một ai có thể cứu rỗi con người hắn!"

Cô Viễn Thành cảm thán nói, thật sâu trong đáy mắt là sự lo lắng, bởi vì hắn so với bất kì ai, đều là người rõ ràng nhất, thời điểm đối mặt với tình cảm, càng để ý đối phương, cuối cùng lại chỉ thua càng thê thảm.

Tâm thần chấn động, Tử Ảnh kinh ngạc nhìn Cô Viễn Thành, vậy mà khi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của hắn, không giống như đang nói láo. Tử Ảnh khẽ nheo tròng mắt, là như vậy sao?

______________________

Biện Hiên Các.

Trong phòng lặng lẽ không một tiếng động, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho khan.

Vân Yên nằm ở trên giường, tay vắt lên ngực, vận khởi toàn bộ nội lực trong cơ thể để áp chế cơn bệnh, nàng thế nào cũng không nghĩ rằng, một Yến Lăng Tiêu lại có thể khiến nàng phát bệnh.

Trên giường, tất cả chăn đệm đều đỏ thẫm màu máu, mặc dù ánh nến trong phòng cũng không lớn, nhưng lại phá lệ trở cực kỳ chói mắt...

"Khụ khụ..." Vừa vận công, Vân Yên vừa ho khan, nơi tâm mạch càng thêm đau đớn, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi.

Mà lúc này đây, bên ngoài bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân. Nghe tiếng bước chân này, ánh mắt Vân Yên rét lạnh. Tiếng bước chân này, không phải là Yến Lăng Tiêu. Là ai được chứ? Nàng quơ quơ đầu, là Lãnh Tuyết hay là hắn? Không, tuyệt đối không phải hắn, hắn làm sao sẽ tới nơi này chứ?

Tuy là nghĩ như vậy, Vân Yên liếc mắt nhìn chăn đệm trên giường đây máu, dứt khoát lật ngược nó lại đắp lên người, hốt hoảng lau sạch máu tươi trên khóe miệng, quay đầu vào phía trong.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, rốt cuộc dừng lại ở trong phòng.

Nhìn cô gái trên giường, lông mày Mộ Cảnh Nam nhíu chặt. Mới vừa rồi lúc chưa tiến vào, hắn đã nghe thấy tiếng nàng ho khan. Chẳng lẽ là nhiễm phong hàn sao?

"Thân thể ngươi có việc gì?" Chợt, một thanh âm khàn khàn vang lên, đi kèm sau đó là một loạt tiếng bước chân.

Nghe thanh âm này, tâm Vân Yên giật thót. Thật sự là hắn sao, hắn tại sao lại tới đây? Bàn tay đặt ở trong mền bất giác nắm chặt, nàng cảm thấy hắn đang tiến về phía này.

"Không nên tới đây! Ta đã nghỉ ngơi rồi!" Vân Yên quát khẽ, lồng ngực mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng nàng không muốn biểu hiện ra.

Nghe Vân Yên nói như vậy, bước chân Mộ Cảnh Nam vốn đang hướng tới giường nhất thời ngưng lại, đứng tại chỗ cách giường không xa, nhìn người trên giường, thật là đã đi nghỉ ngơi sao? Nhưng hình như nàng lại đang cố gắng tránh xa mình, nếu không tại sao ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn? Nhưng không đúng, hơi thở của nàng vì sao lại rối loạn như thế!

"Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?" Nghĩ tới đây, đôi mắt Mộ Cảnh Nam trầm xuống, hướng thẳng đến phía giường mà bước tới.

Nhận thấy động tác của Mộ Cảnh Nam, trong lòng Vân Yên hoảng hốt, hét lớn một tiếng: "Ta nói là ngươi đừng lại gần đây! Khụ khu..." Nói xong, nàng lần nữa ho khan, âm thanh kia tựa như muốn đâm vào lòng hắn.

Vân Yên che miệng, cường lực áp chế cơn đau đớn trong lồng ngực, bàn tay giấu ở trong mền nổi đầy gân xanh, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng khó như thế rồi...

Thấy Vân Yên bởi vì kích động mà ho khan, Mộ Cảnh Nam chỉ đành phải dừng lại. Hắn nhíu mày, ánh mắt rơi vào người trên giường, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm hình dạng của nàng, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, tình trạng thân thể nàng đang rất tệ. Ngày thường nhìn thấy nàng, luôn là một khuôn mặt trắng bệch và ho khan, chẳng lẽ chỉ là nhiễm phong hàn sao? Còn có mấy lần trước, nàng lại còn nôn ra máu, rốt cuộc nàng là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net