Chương 1: Hồi Ức Đau Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh quốc vào đời vua thứ ba...

Trịnh Tề ngồi ở Hoàng Long cung, cầm chặt chiếc túi hương trên tay mình. Nếu hắn nhớ không lầm năm đó có đến hai chiếc túi nhưng hắn đã tặng cho Lăng Tử Thanh một cái. Còn hắn giữ cái còn lại, trên đó còn có những đường thêu vô cùng kì lạ, có lẽ đó là một con vật gì đó nhưng cho dù hắn đã nhìn rất lâu vẫn không thể nào hiểu được. Chiếu túi hương này là món quà sinh thần duy nhất Lăng Tử Thanh tặng hắn khi hắn lên mười ba tuổi. Những kí ức năm đó chợt ùa về. Lúc đó mặc dù bọn họ chỉ là những đứa trẻ nhưng hắn đã tự hứa với lòng sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng cả đời. Nhưng không ngờ chỉ qua một đêm sau khi cha nàng qua đời, Lăng phu nhân cũng không nói lời nào, mất tích không xuất hiện nữa. Tử Thanh cũng đột nhiên biến mất không để lại bất cứ tung tích gì. Cứ như vậy mất tích suốt hơn mười năm. Hắn luôn muốn tìm kiếm nàng nhưng hoàn toàn vô vọng, Tử Thanh một chút tin tức cũng không có.

Phụ hoàng sau khi truyền ngôi cho hắn đã cùng mẫu hậu cũng đã chuyển ra ngoài cung sinh sống, cùng nhau du sơn ngoạn thủy. Họ nói muốn tận hưởng không gian giành riêng cho hai người, đợi đến khi sinh thần hai mươi lăm tuổi của hắn. Đến lúc đó có lẽ Trịnh Tề cũng đã tìm được nữ nhân hắn thật sự yêu, bọn họ nhất định sẽ trở về tham dự đại hôn sau đó ở lại hoàng cung cùng Trịnh Tề. Vì vậy suốt mấy năm qua Thái hoàng Thái hậu là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung. Đứng thứ hai chính là Vũ Phàn Ảnh nhưng Trịnh Tề bất dắc dĩ vì an nguy của Minh quốc mà thành thân cùng nàng ta, thậm chí chưa từng để mắt đến hoàng hậu, lại không thể phế bỏ nàng ta. Chỉ có thể chờ đợi đến một thời cơ nhất định.

Giọng nói của Trần công công đột nhiên vang lên khiến hắn bừng tỉnh, vội vàng cất chiếc túi hương đi.

- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cầu kiến.

Một nữ nhân mặc y phục đỏ thẫm, trên đầu cài một cây trâm phượng vô cùng cao quý. Chỉ tiếc là tính tình của nàng ta lại vô cùng kiêu ngạo. Từ khi bước vào cửa đã vô cùng ồn ào, gây náo loạn cả tẩm cung của hắn.

Trịnh Tề ngồi trên ghế nhìn Vũ Phàn Ảnh đang quỳ bên dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.

- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.

- Nàng mau đứng lên đi. Có chuyện gì muốn nói với ta sao???

Vũ Phàn Ảnh vội vàng bước đến bên cạnh hắn, giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng hơn hẳn.

- Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói người muốn lập phi tử. Nàng ta còn là tam tiểu thư Thượng Quan gia nổi tiếng bậc nhất kinh thành. Thần thiếp nghe nói nàng ta không phải một nữ nhân tốt, nhân phẩm lại càng tệ, thường xuyên trốn ra ngoài vào ban đêm. Không phải là một nữ nhân tốt, thần thiếp nghĩ chuyện lập phi này người nên suy nghĩ kĩ lại thì hơn.

Trịnh Tề lắc đầu ngán ngẫm, lần nào hắn muốn lập thêm phi tử, Vũ Phàn Ảnh lại đến đây làm phiền hắn, cho dù là nữ nhân tốt thế nào cũng bị nàng ta nói thành một nữ nhân xấu xa, không ai xem trọng.

- Hoàng hậu, có phải nàng đã nghe nhầm rồi không??? Theo như ta biết vị tam tiểu thư này tài sắc vẹn toàn, là một trong tứ đại mĩ nhân bậc nhất trong kinh thành. Hơn nữa trong buổi tuyển chọn tú nữ cũng là người đạt được số điểm cao nhất. Một người hiếm có như vậy nếu ta không để mắt thì thật uổng phí.

- Nhưng mà hoàng thượng...

- Không có chuyện gì nữa nàng mau ra ngoài đi.

Vũ Phàn Ảnh uất ức nhìn hắn nhưng không còn cách nào khác đành tức giận bước ra ngoài. Nàng ta vốn dĩ biết vị tam tiểu thư này là một nữ nhân vô cùng hiếm có. Trong vạn người chỉ có duy nhất một người. Vì thế nên nàng ta mới sợ hãi địa vị của nàng ta sẽ bị ảnh hưởng, định ra tay trước. Nhưng không ngờ lại không thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.

Trịnh Tề nhìn bóng dáng Vũ Phàn Ảnh khuất dần sau đó biến mất hẳn, bất giác thở dài. Trong triều đình hiện tại chia thành hai thế lực. Một phe đứng về phía hoàng hậu, còn một phe lại đang đứng về Thượng Quan gia. Hắn muốn cùng tam tiểu thư Thượng Quan gia thành thân để lợi dụng bọn họ dẹp yên thế lực đứng phía sau hoàng hậu, giúp cho triều đình bớt đi những phần tử có âm mưu muốn lật đổ hắn.

...

Tại phủ Thượng Quan.

Tử Thanh ngồi trong phòng, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn mình trong gương, tay giữ chặt chiếc túi hương trên tay. Sau đó liếc nhìn hỉ phục đặt trên bàn, trong lòng tràn ngập sự lo lắng cùng thù hận.

Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Tử Thanh giật mình, hoảng hốt nhìn về phía cửa, ánh mắt lập tức thay đổi trở nên vô cùng vui vẻ, mỉm cười nhìn nam nhân vừa bước vào.

- Kỳ ca ca, huynh đến tìm muội có chuyện gì không???

Thượng Quan Mặc Kỳ bước đến bên cạnh nàng. Vẻ mặt dường như không được tốt lắm, chần chừ hồi lâu cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

- Thanh nhi, muội không thể suy nghĩ kĩ lại chuyện thành thân cùng hoàng thượng hay sao??? Cùng một người mình không yêu trở thành phu thê, trong lòng muội sẽ vui vẻ sao???

Tử Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười nói.

- Kỳ ca ca, đó là quyết định của muội. Chúng ta cùng nhau lớn lên huynh nên là người biết rõ tính tình của muội nhất, có phải không???

- Thanh nhi, là vì ta hiểu tính muội nên ta mới lo lắng sau này muội sẽ hối hận.

- Kỳ ca ca, muội nhất định sẽ không hối hận.

Bên ngoài, Tiểu Thất đột nhiên bước vào trong phòng, giọng điệu vô cùng gấp gáp.

- Đại thiếu gia, phu nhân gọi người đến đại sảnh nói chuyện.

Thượng Quan Mặc Kỳ luyến tiếc nhìn nàng, chần chừ hồi lâu cuối cùng cũng bước ra bên ngoài. Trước khi rời khỏi vẫn không quên liếc nhìn nàng, ánh mắt vô cùng đau lòng.

Tử Thanh ngồi trong phòng, vuốt ve hỉ phục trên giường. Còn có rất nhiều châu báu, vàng bạc vừa được đưa đến phủ Thượng thư làm quà sính lễ. Nàng lấy túi hương dưới gối lên nhìn rất lâu sau đó cầm chiếc kéo trên tay định cắt bỏ nó nhưng cuối cùng lại không nỡ, trong lòng thật sự rất rối loạn nhưng nàng vẫn không muốn quay đầu lại, chỉ muốn trả thù cho người cha đã chết của mình. Còn có cả mẫu thân hiện đang mất tích của nàng nữa. 

Trịnh Tề, chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau. Không lâu nữa đâu, Lăng Tử Thanh ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá cho lỗi lầm mà phụ hoàng ngươi gây ra cho cả nhà ta. Người ta nói "Đời cha nợ đời con trả", ngươi cũng đừng có trách ta.

•••

Min không biết sẽ kiên trì viết tiếp bộ truyện mới này bao lâu nhưng mà thôi kệ tới đâu hay tới đó vậy.

Lịch ra chương có lẽ sẽ không nhanh được vì Min còn phải đi học. Mong mọi người thông cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net