Chương 10: Đàm Hoa Nhất Hiện Chỉ Vị Vi Đà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Thanh ngồi trong Thanh Nhạc cung, bất giác thở dài. Nhớ đến vẻ mặt ngượng ngùng của Tuyết Khuynh Thành cùng những lời nói né tránh của nàng ấy thì bất giác mỉm cười. Suốt thời gian qua nàng quả thật cảm thấy cuộc sống này hiện tại vô cùng nhàm chán, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau, nhìn những người vốn rất thân thuộc đi đi lại lại. Mặc dù nàng vẫn không hề phàn nàn lời nào nhưng trong lòng Tử Thanh vẫn có rất nhiều điều khuất mắt, chỉ là không thể nào nói ra được. 

Tiểu Thất bước vào phòng, trên tay cầm theo một chiếc hộp bằng gỗ, thoạt nhìn cũng không phải là một thứ đồ vật quan trọng. Tiểu Thất đi đến trước mặt nàng sau đó đặt chiếc hộp trên bàn.

- Nương nương, đại công tử dặn dò nô tỳ phải giao thứ này cho người.

- Đại công tử??? Là... huynh trưởng của ta sao???

Tử Thanh nhíu mày khó hiểu nhưng cũng chậm rãi mở hộp ra. Bên trong là một mảnh giấy trống, không hề có bất cứ chữ nào. Nàng trầm tư hồi lâu, cuối cùng đi đến ngọn đèn, giơ mảnh giấy lên cao. Những nét chữ mơ hồ hiện ra, càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Tiểu Thất đứng bên cạnh kinh ngạc đến mở to hai mắt. Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại có thể hành động như vậy.

"Thanh nhi, hẹn muội giờ Ngọ, ở Vọng đình gặp mặt. Không gặp không về. Chuyện này muội nhất định đừng nói cho bất kì ai biết."

Tử Thanh nhìn Tiểu Thất hồi lâu sau đó đưa mảnh giấy trên tay cho Tiểu Thất, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

- Ngươi mau đem đi đốt giúp ta.

Tiểu Thất chưa kịp nhận lấy thì tiếng của Trần công công đột nhiên vang lên khiến nàng giật mình, vội vàng giấu đi mảnh giấy.

- Nương nương, hoàng thượng mời người đến Ngự hoa viên.

- Muộn thế này. Hoàng thượng gọi ta đến có phải có việc quan trọng gì không???

Trần công công vẫn không ngẩn mặt lên, nhưng nàng vẫn có thể đoán được giọng nói của ông ta vô cùng vui vẻ, dường như đang muốn che giấu điều gì đó. Tử Thanh cũng không nói gì, đứng dậy rời đi. Trước khi đi vẫn không quên ra hiệu cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất gật đầu hiểu ý, đợi sau khi nàng và Trần công công rời khỏi, nhanh chóng chạy đến góc khuất của căn phòng, sau đó đốt đi mảnh giấy trên tay. Chần chừ hồi lâu, vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Thất lại không phát hiện rằng mảnh giấy đó chỉ vừa cháy được một nửa.

Cả căn phòng phút chốc chìm trong yên tĩnh, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên. Một nữ nhân mặc y phục cung nữ lén lút bước vào, bước chân hướng về phía mảnh giấy còn sót lại. Nhìn xung quanh hồi lâu sau đó cầm lấy mảnh giấy, nhanh chóng rời khỏi.

Tử Thanh vừa bước đến Ngự hoa viên đã nhìn thấy Trịnh Tề đứng đợi ở đó. Trước mặt còn có một thứ gì đó rất kì lạ khiến nàng không khỏi nhíu mày khó hiểu, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn.

- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.

- Miễn lễ. Nàng mau nhìn thử xem.

Tử Thanh nhìn về phía hắn đang nhìn. Ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên, một đóa hoa với màu trắng tinh khiết, nở rộ dưới ánh trăng, mùi hương thoang thoảng trong không khí khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu, bất giác mỉm cười.

- Ta từng nghe phụ hoàng nói hoa này được gọi là hoa thần. Và chỉ nở dưới ánh trăng. Cũng có người từng nói loài hoa này chính là hiện thân của một nữ nhân mong muốn được ngày ngày nhìn thấy nam nhân mình yêu nhưng nam nhân ấy lại chưa từng nhìn nàng ấy. Bởi vì người đó sớm đã quên đi nàng ấy rồi. Vì một người không để tâm đến nàng mà chờ đợi suốt ngàn năm nhưng đổi lại vẫn không thể có được một ánh nhìn. Vì một nam nhân như vậy mà nàng ấy lại chưa bao giờ nhìn thấy người luôn ở bên cạnh quan tâm mình. Tử Thanh, nàng cảm thấy sự chờ đợi của nữ nhân đó có đáng không???

Nàng im lặng không nói gì, dường như cảm nhận được trong lời nói vủa hắn mang theo một hàm ý gì đó. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng tràn ngập sự kì lạ khiến cả người Tử Thanh có chút căng thẳng, cố gắng né tránh ánh mắt của hắn.

- Thôi được. Ta gọi nàng đến đây để xem cảnh đẹp này. Bây giờ xem xong rồi, chúng ta mau trở về thôi.

- Hoàng thượng, ngày mai ta có thể xuất cung không??? Đã rất lâu rồi ta chưa trở về Thượng Quan gia thăm phụ mẫu. Ta thật sự sự rất nhớ họ.

- Vậy ta gọi Trần công công chuẩn bị xe ngựa giúp nàng.

Tử Thanh giật mình, vội vàng can ngăn, lo lắng hắn sẽ phát hiện ra lời nói dối của mình.

- Không cần. Ta đi cùng Tiểu Thất và một số cung nữ là được rồi.

- Được rồi. Cẩn thận một chút.

- Đa tạ.

Hai người cứ như vậy cùng nhau rời khỏi. Tử Thanh không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an, lẽ nào sắp có chuyện gì xảy ra hay sao???

Tại Phượng Ảnh cung.

Vũ Phàn Ảnh cầm mảnh giấy bị cháy mất một nửa, khóe môi tạo thành một nụ cười đầy âm mưu.

- Nương nương, nô tỳ nghĩ trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Nếu chỉ đơn giản là gặp mặt bình thường vậy tại sao hai người họ lại còn lén lút gửi thư, sau đó còn cẩn thận sai người đốt đi. Nương nương, chúng ta có phải nên nói cho hoàng thượng biết hay không???

- Tiểu Tố, ngươi vội gì??? Bắt trộm phải có tang vật. Bắt gian phải bắt cả đôi. Ngươi mau cho người đến Vọng đình canh chừng. Sau khi xong việc trở về nói với ta.

- Nô tỳ đi làm ngay.

...

Ở một ngôi nhà hoang ở bên ngoài kinh thành. Thượng Quan lão gia nhìn đám người áo đen đang quỳ bên dưới, ánh mắt hằn lên sự thù hận, ẩn giấu một âm mưu vô cùng to lớn.

- Kinh thành vốn không phải là nơi có thể ở lâu. Mọi chuyện đều đang diễn ra đúng theo kế hoạch.

- Đại nhân, chuyện hiện tại người không cần lo lắng. Thái thượng hoàng hiện tại không ở trong cung, Thái hoàng Thái hậu cũng đã tuổi cao sức yếu. Triều đình chỉ còn lại Trịnh Tề, muốn lật đổ hắn cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Người chỉ cần đợi đến thơi cơ thích hợp, từng bước từng bước ngồi lên ngai vàng, trở thành hoàng đế Minh quốc.

- Chuyện của ta không cần ngươi nhắc nhở. Con nha đầu kia cũng chỉ là một con cờ trong ván cược của ta mà thôi. Ban hôn, lợi dụng nó để lật đổ Trịnh Tề. Nhưng ta con nha đầu Tử Thanh này lại rất dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ làm hỏng việc lớn.

- Đại nhân, vậy người đã nghĩ ra được cách gì hay không???

Thượng Quan lão gia nhếch môi cười đầy bí ẩn. Gương mặt trở nên vô cùng xảo quyệt khiến những người mặt áo đen bên dưới đều nhíu mày nhưng lại không ai dám nói lời nào. Ánh trăng sáng hơn bao giờ hết, từng người từng người đều lao vào những âm mưu không có cách nào thoát ra được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net