Chương 11: Chuyện Của Phu Thê Chúng Ta, Không Cần Huynh Quản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hoàng Long cung.

Bình minh chiếu rọi khắp hoàng cung Minh quốc. Ánh sáng làm cho cảnh vật xung quanh bừng sáng, thay cho vẻ ảm đạm của màn đêm tăm tối. Không khí vẫn còn sự se lạnh, sương sớm đọng trên những cành lá tạo nên một khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

Trịnh Tề nhìn những tấu chương chất cao như núi trên bàn, bất giác thở dài. Trong đầu không hiểu tại sao chỉ toàn hiện ra những hình ảnh của Tử Thanh, không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì. Hắn vốn đang mơ màng cuối cùng vì tiếng bước chân mà bừng tỉnh. Trần công công hớt hải chạy vào phòng, cung kính quỳ xuống.

- Khởi bẩm hoàng thượng, cung nữ tên Tiểu Tố xin cầu kiến. Nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với người.

- Cho truyền.

Tiểu Tố nhanh chóng bước vào trong sau đó lấy mảnh giấy trong túi hương ra đưa cho Trịnh Tề, giọng nói mang theo sự lo lắng đầy ẩn ý.

- Nô tỳ Tiểu Tố tham kiến hoàng thượng.

- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì???

Trịnh Tề thậm chí không liếc nhìn Tiểu Tố lấy một cái. Ánh mắt vẫn luôn dừng trên những chồng tấu chương trên bàn.

- Nô tỳ có thứ này muốn dâng lên cho người xem.

Trần công công cầm lấy mảnh giấy sau đó đưa cho Trịnh Tề, chậm rãi lui xuống phía dưới. Hắn vốn không để tâm nhưng sau khi nhìn thấy mảnh giấy cháy xém một nữa. Trong lòng nảy sinh một chút sự tò mò, cầm lên xem thử. Phút chốc vẻ mặt trở nên tối sầm, mảnh giấy trên tay cũng giữ chặt đến nhàu nát.

- Cút ra ngoài cho ta. Thứ này cũng chỉ là một trò đùa giữa ta và Hoàng quý phi, cũng đáng để ngươi kinh ngạc sao??? Không có chuyện gì thì quản cho tốt cái miệng của mình đi. Sau này nếu ta nghe thấy những thứ tương tự như vậy thì ngươi cẩn thận cái đầu của mình.

- Hoàng thượng xin tha mạng. Nô tỳ biết tội.

Cả người Tiểu Tố sợ hãi đến run rẫy, vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất uất ức. Bản thân nàng ta hiểu rõ Trịnh Tề chính là đang muốn bênh vực cho Tử Thanh nhưng Tiểu Tố vẫn cảm thấy rất không cam tâm.

Bóng dáng Tiểu Tố vừa khuất hẳn. Trịnh Tề đã tức giận đứng dậy, tay nắm chặt thành quyền. Sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

- Trần công công, chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn đến Vọng đình.

...

Tại Vọng đình.

Một bóng dáng nam nhân mặc bạch y, dáng vẻ vô cùng cao lớn, đứng quay lưng về phía nàng. Tử Thanh bước đến trước mặt Thượng Quan Mặc Kỳ. Trong lòng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút xa lạ.

- Huynh là Kỳ ca ca???

Thượng Quan Mặc Kỳ nhìn thấy thái độ xa cách của cô, giọng điệu nói chuyện tràn đầy sự đề phòng. Hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn nàng, mỉm cười đầy chua xót, hít một hơi thật sâu sau đó khó khăn lên tiếng.

- Thanh nhi... Bá mẫu ta vẫn chưa tìm thấy. Nhưng ở một tiệm cầm đồ ở Hàng Châu ta tìm thấy thứ này.

Thượng Quan Mặc Kỳ lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội chạm khắc rất tinh tế. Trên đó còn khắc một chữ "Yên" rất rõ ràng. Tử Thanh nhìn hồi lâu cảm thấy có chút ấn tượng. Tuyết Khuynh Thành từng kể với nàng. Nàng chỉ là nghĩa nữ của gia tộc Thượng Quan, hoàn toàn không hề có bất cứ quan hệ huyết thống gì với họ. Cha nàng tên Lăng Kỳ Trấn, mẹ nàng là Lý Tử Yên. Nhưng cha nàng đã qua đời là sự thật, còn mẹ nàng đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích. Nhưng Tử Thanh vẫn tin có lẽ bà ấy thật sự còn sống, chỉ là có một lí do gì đó nên mới không đến gặp nàng mà thôi.

Trong đầu không hiểu tại sao lại hiện ra hình ảnh hai chiếc ngọc bội. Một chiếc khắc chữ "Yên", chiếc còn lại là chữ "Trấn". Có lẽ đây thật sự là ngọc bội của mẫu thân nàng. Nhưng nếu bà ấy thật sự còn sống tại sao lại không đến tìm nàng.

- Thanh nhi...

Thượng Quan Mặc Kỳ nhìn dáng vẻ ngây người của nàng. Trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng lay lay người nàng.

- Ta... ta không sao.

- Người của ta nói có một vị đại thúc thấy một vị bá mẫu dáng vẻ rất đáng thương, thần trí hình như cũng có vấn đề. Nhưng ông ấy cũng không có ngân lượng, chỉ có thể tìm xem trên người bà ấy có thứ gì đáng giá hay không. Cuối cùng tìm thấy miếng ngọc bội này, nhưng khi ông ấy từ tiệm cầm đồ trở về. Vị bá mẫu đó đã biến mất không để lại chút tin tức gì. Huynh cũng đã cho người tìm rất lâu, vẽ lại hình dáng của bà ấy theo sự miêu tả của vị đại thúc kia. Nhưng hoàn toàn không có kết quả.

- Mẫu thân của ta... Bà ấy... Mẫu thân...

Tử Thanh thậm chí không thể nhớ nổi hình ảnh của mẫu thân mình. Nhưng không biết vì sao khi nghe Thượng Quan Mặc Kỳ kể về tình trạng của vị bá mẫu đó. Trong lòng lại cảm thấy rất đau đớn, nước mắt từ lúc nào đã không ngừng rơi xuống. Lời nói cũng không còn rõ ràng, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn.

Thượng Quan Mặc Kỳ nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng. Ánh mắt lộ rõ sự đau lòng, tiến lên phía trước ôm lấy nàng vào lòng. Giọng nói mang theo sự vỗ về cùng an ủi.

- Thanh nhi, đừng khóc. Huynh nhất định sẽ giúp muội tìm được bá mẫu. Muội tin ta đi.

Tử Thanh không để tâm đến việc đang có một nam nhân ôm mình. Trong suy nghĩ chỉ còn lại sự đau lòng, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mẫu thân mình có thể thật sự giống như Thượng Quan Mặc Kỳ đã nói. Trong tim dường như có hàng ngàn mũi dao đâm vào, không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Tử Thanh không phát hiện rằng có một nam nhân đã đứng ở đó từ lúc nào. Tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lộ rõ sự tức giận, bước chân càng lúc càng vội vã.

Tử Thanh vừa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn. Cả người đột nhiên trở nên hoảng hốt, vội vàng đẩy Thượng Quan Mặc Kỳ ra. Cảm giác giống như bản thân vừa bị phu quân của mình bắt gian tại trận vậy.

- Hoàng thượng...

Trịnh Tề đột nhiên nhìn nàng sau đó đột nhiên không nói lời nào, nắm chặt lấy tay nàng khiến Tử Thanh cảm thấy rất lo lắng.

- Tử Thanh, sao tay nàng lại lạnh vậy. Có phải bên ngoài lạnh quá hay không??? Lại muốn bị nhiễm phong hàn rồi à???

- Ta...

Nàng không nói nên lời, nàng có thể cảm nhận được Trịnh Tề là đang cố ý nói với nàng những lời ngọt ngào này với nàng trước mặt Thượng Quan Mặc Kỳ để hăm dọa.

- Thượng Quan tướng quân, ta nghe nói ngươi tập luyện không cẩn thận bị thương. Vẫn luôn tịnh dưỡng trong Thượng Quan phủ. Thế nào??? Vết thương đã khỏi rồi sao???

Hắn vừa dứt lời đã xoay người nhìn nàng. Lực tay càng lúc vàng mạnh khiến Tử Thanh có chút đau, nhíu mày nhìn hắn.

- Tử Thanh, chuyện này ta thật sự phải trách nàng. Biết huynh trưởng của mình đang bị thương mà lại hẹn đến nơi gió to thế này. Vết thương của Thượng Quan tướng quân không khỏi được thì thế nào??? Sao lại không mời Thượng Quan tướng quân đến hoàng cung, ta nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt.

- Trịnh Tề, ngươi nghe ta nói...

Tử Thanh cảm nhận được rất rõ ràng hàm ý trong lời nói của hắn. Thậm chí hắn còn nhấn mạnh hai chữ "huynh trưởng" khiến vẻ mặt của Thượng Quan Mặc Kỳ trở nên tối sầm.

- Hoàng thượng, là thần có chuyện muốn nói với Thanh nhi nên mới hẹn muội ấy đến Vọng đình nói chuyện. Xin người đừng hiểu lầm muội ấy.

Thượng Quan Mặc Kỳ nhìn dáng vẻ muốn gây khó dễ cho nàng của Trịnh Tề. Cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng giải thích.

- Đây là chuyện riêng của ta và Tử Thanh. Thượng Quan tướng quân tốt nhất đừng nên xen vào.

- Hoàng thượng, thật ra ta...

- Tử Thanh, chúng ta đi thôi.

Hắn thậm chí không để nàng nói hết câu đã nắm chặt lấy tay nàng, định bước đi nhưng không ngờ lại bị Thượng Quan chặn lại.

- Hoàng thượng, xin người nghe thần giải thích.

Tử Thanh nhìn thấy vẻ mặt đang cố gắng kiềm chế của Trịnh Tề. Trong lòng vô cùng lo lắng vội vàng lên tiếng can ngăn.

- Kỳ ca ca, huynh đừng nói nữa. Hoàng thượng là phu quân của ta. Giải thích hay đối xử thế nào là chuyện của phu thê chúng ta. Không cần huynh quản. Cũng không liên quan đến huynh.

- Thanh nhi, ta...

Trịnh Tề liếc nhìn dáng vẻ kinh hãi của Thượng Quan Mặc Kỳ. Ánh mắt lộ rõ sự đắc ý, nắm lấy tay nàng rời đi. Thượng Quan Mặc Kỳ nhìn theo bóng lưng hai người họ khuất dần, ánh mắt vô cùng căm phẫn, tức giận đánh mạnh vào gốc cây gần đó. Tay không ngừng chảy máu nhưng hắn lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không có cảm giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net