Chương 17: Hoàng Thượng, Người Chính Là Một Tên Lưu Manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí ở Hoàng Long cung vô cùng tệ. Những thị vệ đều đứng xếp thành một vòng tròn lớn bao quanh lấy Thượng Quan Minh. Trịnh Tề đứng ở trên cao, vẻ mặt vô cùng tức giận, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ông ta. Trần công công bị dọa sợ đến đông cứng, không có cách nào di chuyển.

- Hoàng thượng, lẽ nào người tin những tấu chương của những đại thần muốn vạch tội thần sao??? Từ trước đến nay thần vẫn luôn một mực trung thành với người, vậy mà cuối cùng lại nhận được kết cục như thế này sao??? Không phải thần không để hoàng thượng vào mắt mà là từ trước đến nay người chưa từng xem trọng thần.

- Thượng Quan Minh, ta luôn nể tình ông là nghĩa phụ của Tử Thanh, cũng có thể nói ông chính là nhạc phụ của ta. Vậy mà ông lại càng lúc càng quá đáng, thậm chí không biết hối cải. Ông thật sự khiến ta quá thất vọng.

- Hoàng thượng, người chẳng qua là thế lực vững rồi. Không cần thần nữa chê thần vướng mắt. Nếu hoàng thượng muốn xử phạt thần, xin người cứ nói thẳng.

- Được. Nếu ông đã muốn như vậy ta sẽ tìm cho ông một nơi để an dưỡng tuổi già, tránh xa chuyện triều chính.

Thượng Quan Minh vẫn còn rất đắc ý. Giọng điệu vẫn không có gì thay đổi, lại còn mang theo vẻ giễu cợt không nên có.

- Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm. Nhưng người đừng quên ta đã từng phò tá Thái thượng hoàng từ lúc đăng cơ. Trong triều đình cũng có thể xem là một lão thần, người lại vì những lời nói phiến diện của đám người đó mà muốn tước mũ quan của ta sao???

Trịnh Tề nhìn dáng vẻ đắc ý của ông ta. Trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn chỉ hận không thể lập tức giết chết ông ta.

- Phụ hoàng từ trước đến nay chưa từng tin tưởng ông. Chỉ là người lo lắng thế lực phía sau lưng ông nhưng ta thì không. Chỉ cần ta muốn ông đừng mong giữ được đầu của mình. Ta biết ông với Lữ gia có giao tình lâu năm. Mối thù của Lữ Thái úy đã qua nhiều năm như vậy không phải ông vẫn luôn muốn trả hay sao???

- Hahaha... Hoàng thượng, người nói đúng. Nếu người đã đối với ta như vậy thì hôm nay chi bằng để ta lên làm Tân đế mới, thay người trị dân.

Dứt lời, Thượng Quan Minh rút trong tay áo ra một con dao ném về phía Trịnh Tề nhưng cũng may mắn hắn thân thủ nhanh nhẹn nên mới tránh được. Những thị vệ xung quanh cũng lần lượt bị ông ta đánh gục. Trịnh Tề trừng mắt nhìn Trần công công đang đứng bên cạnh khiến ông ta run rẫy đến ngã xuống nền đất.

- Hoàng... thượng, thần... thần thật sự đã làm theo lời người. Bỏ... bỏ độc vào trong trà nhưng... thần không biết tại sao lại không có tác dụng.

- Hoàng thượng, người đừng mừng vội. Ta đã sớm biết người sẽ ra tay với ta. Trước khi đến đây ta đã uống thuốc giải độc rồi.

Nói rồi ông ta cầm kiếm lao đến trước mặt Trịnh Tề. Cả hai cùng nhau đánh rất lâu, đánh ra đến sảnh lớn. Hậu viện trở nên vô cùng hỗn loạn. Thị vệ cùng bọn người của Thượng Quan Minh đánh nhau rất gay gắt. Người chết nằm trên đất cũng không ít.

Tử Thanh dùng khinh công bay đến bên cạnh hắn. Ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Minh, giọng nói nghiêm túc vang lên.

- Nghĩa phụ, người mau dừng tay lại đi. Nữ nhi không muốn ra tay với người.

- Ngươi mau tránh ra. Nếu không chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.

Tử Thanh vẫn không nhúc nhích, xoay người cầm lấy thanh kiếm dưới nền đất sau đó hướng về phía Thượng Quan Minh. Ông ta bị hành động của nàng làm cho bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

- Ta vốn tưởng ngươi chính là một nha đầu thông minh, thật không ngờ ngươi chỉ là một nha đầu ngu ngốc.

- Nghĩa phụ, người đừng nghĩ mình rất thông minh. Nữ nhi nhìn sắc mặt của người chắc chắn đã trúng độc. Nếu người cứ cố gắng vận nội công, con nghĩ người chắc chắn sẽ không giữ được mạng.

Trịnh Tề nghe trong lời nói của nàng tràn ngập lí lẽ, lại rất sắc bén thì vô cùng ngạc nhiên, yên lặng nghe cuộc đối thoại của hai người họ. Một chữ cũng không hề bỏ xót.

- Cho dù ta mất mạng cùng phải khiến hai ngươi bồi táng cùng ta.

Dứt lời, Thượng Quan Minh lại cầm kiếm lao đến trước mặt Trịnh Tề khiến nàng hốt hoảng vội vàng chạy đến trước mặt hắn. Thanh kiếm vô tình đâm vào khiến một mảng áo của nàng trở nên đỏ thẫm. Tử Thanh mất đà lùi về phía sau mấy bước. Hắn kinh ngạc không nói nên lời, ánh mắt vô cùng lo lắng, vội vàng đỡ lấy nàng. Một bóng dáng cao lớn dùng khinh công bay đến chắn trước mặt hai người họ, hướng thanh kiếm về phía Thượng Quan Minh khiến vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi.

- Kỳ nhi, con là đến giúp ta phải không??? Mau giúp ta giết chết bọn chúng, sau khi ta đăng cơ làm hoàng đế. Con tất nhiên sẽ trở thành Thái tử.

Thượng Quan Mặc Kỳ liếc nhìn Tử Thanh, ánh mắt thể hiện rất rõ ràng sự lo lắng sau đó quay sang nhìn Thượng Quan Minh. Những thị vệ lao đến bắt giữ ông ta. Một trận hỗn chiến lại tiếp tục diễn ra, ông ta vì vận nỗi công quá kịch liệc mà độc tính phát tác, thổ huyết, chậm rãi ngã xuống đất. Thượng Quan Mặc Kỳ đứng bất động nhìn cha mình đang nằm trên đất, thanh kiếm trên tay rơi xuống. Ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.

Trịnh Tệ đột nhiên bế nàng lên sau đó bước vào trong. Trước khi đi vẫn không quên  liếc nhìn Trần công công, giọng nói uy nghiêm lại vang lên.

- Trần công công, ông mau xử lý chuyện này. Còn nữa, lập tức đến Thái y viện mời Chu Thái y đến đây cho ta.

Mọi người đều gấp rút chạy đến, mang Thượng Quan Minh giam vào đại lao. Trần công công cũng hối hả chạy ra ngoài. Chỉ có Thượng Quan Mặc Kỳ là đứng bất động nhìn theo bóng dáng nàng cùng hắn khuất dần. Tay nắm chặt lại.

Tử Thanh không biết đã trôi qua bao lâu, khi nàng tỉnh dậy thì bên ngoài vẫn còn đang chập choạng tối. Nàng mệt mỏi ngồi dậy, cả người cảm thấy có chút yếu ớt. Thật kì lạ, nàng chỉ bị thanh kiếm ông ta đâm trúng, cùng lắm chỉ là một vết thương nhỏ. Tại sao thân thể nàng lại cảm thấy không còn chút sức lực nào.

- Nàng tỉnh rồi sao???

Một giọng nói trầm ấm vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh vốn có. Tử Thanh nhìn nam nhân đang đi đến, vẻ mặt phút chốc thay đổi. Trịnh Tề hắn ta chỉ mặc duy nhất một lớp y phục màu trắng, bình thản đi đến trước mặt nàng.

- Nữ nhân ngốc, nàng suýt chút nữa đã mất mạng rồi, biết không???

Nàng vẫn rất kinh ngạc, ấp úng lên tiếng.

- Ta... ta... đã hôn mê bao lâu rồi???

- Ba ngày ba đêm.

- Tại sao ta lại có thể ngủ lâu như vậy??? Lẽ nào là trúng độc sao???

Trịnh Tề không hiểu sao lại bất giác thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, lãnh đạm trả lời.

- Phải. Ông ta đã bôi lên thanh kiếm một loại độc dược cực mạnh. May mắn vết thương của nàng không quá nghiêm trọng, lại được chữa trị kịp thời nên mới có thể không sao.

Tử Thanh mơ hồ hình dung lại mọi chuyện. Trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Thượng Quan Minh là nghĩa phụ của nàng, ông ta lập mưu muốn lật đổ hoàng đế chính là tội khi quân. Lẽ nào ngay cả chỗ dựa của nàng cũng đã không còn rồi sao???

- Vậy nghĩa phụ, ông ấy...

- Tử Thanh, ta nghĩ nàng nên bình tĩnh. Thượng Quan Minh sau khi bị giam vào đại lao, ông ta đã trở nên điên loạn rồi. Ta cũng đã thả ông ta trở về phủ. Hiện tại phủ Thừa tướng ta tạm thời vẫn sẽ giữ lại cho Thượng Quan gia.

- Đa tạ người.

Trịnh Tề đột nhiên nhìn nàng bằng ánh mắt rất dịu dàng. Nhưng giọng nói lại tràn đầy dụ hoặc.

- Vết thương của nàng không sao chứ??? Để ta kiểm tra thử xem.

Nàng giật mình vội vàng lấy tay che lại, ngăn chặn mọi hành động của hắn. Trịnh Tề nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, không nhịn được bật cười thành tiếng.

- Nàng không cần che. Cũng đâu phải ta chưa từng nhìn thấy qua.

- Ý người... ý...

Tử Thanh bị câu trả lời của hắn dọa cho sợ hãi, không thể nói rõ được thành câu. Gương mặt xinh đẹp phút chốc trở nên vô cùng hốt hoảng.

- Nàng đừng quên Thái y viện hiện tại tất cả các nữ thái y đều được cử đi Quảng Tây cứu trợ, chữa trị dịch bệnh. Nhưng vết thương của nàng lại ở trên người. Ta tất nhiên sẽ không để những tên nam nhân đó chạm vào nàng.

- Người... người lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net