Chương 18: Lăng Tử Thanh Rốt Cuộc Là Ai???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tề nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười càng khiến Tử Thanh cảm thấy khó chịu hơn, né tránh ánh mắt của hắn.

- Ái phi... Nếu ta đã bị gọi là lưu manh. Vậy hôm nay ta đành phải làm lưu manh một lần vậy.

Dứt lời, gương mặt của hắn càng lúc càng tiến gần nàng hơn. Nàng bị cách xưng hô kì lạ của hắn dọa cho kinh hãi, hai mắt mở to, không biết phải nói gì. Tử Thanh vì vết thương ở tay mà không thể đẩy hắn ra. Vẻ mặt cùng ánh mắt không ngừng phản kháng. Bên ngoài lại vang lên giọng nói quen thuộc của Trần công công khiến vẻ mặt ai đó phút chốc trở nên tối sầm.

- Hoàng thượng, thần có việc quan trọng cần bẩm báo với người.

Hắn không nói gì, bước chân vô cùng nặng nề. Cả người tràn ngập sát khí. Tử Thanh không biết bên ngoài thật ra đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy rất rõ ràng thanh âm đáng sợ vang lên phía sau cánh cửa.

- Trần công công, trừ nửa năm bổng lộc.

Trần công công bị lời nói của hắn dọa cho sợ hãi, không biết bản thân thật ra đã làm điều gì đắc tội đến hắn. Nhưng cuối cùng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể run rẫy đi theo phía sau hắn.

Khi bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh, Tử Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nằm xuống giường. Đợi sau khi vết thương nàng khá hơn một chút chắc chắn phải trở về Thượng Quan gia một chuyến xem thử cuộc sống của nghĩa mẫu cùng mọi người hiện tại thế nào.

...

Vài ngày sau đó...

Vết thương của nàng cũng đã khá hơn. Tử Thanh ngồi ở Thanh Nhạc cung đọc sách, đây vốn dĩ là một công việc vô cùng nhàm chán và tẻ nhạc. Tiếng gió đập vào cửa sổ tạo nên rất nhiều âm thanh kì lạ. Cánh của phòng đột nhiên bật mở, một bóng dáng nam nhân cao lớn bước vào trong. Bước chân loạng choạng khiến Tử Thanh hốt hoảng, vội vàng chạy đến đỡ hắn.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến nàng nhíu mày. Vẻ mặt trở nên khó chịu, dìu hắn ngồi xuống ghế, im lặng không nói lời nào.

Trần công công lúc này mới hốt hoảng chạy vào trong, không ngừng thở gấp.

- Nương... nương, hôm nay... hoàng thượng mở yến tiệc chiêu... chiêu đãi các vị đại thần nên có hơi quá chén.

- Vậy tại sao ngươi lại không đưa hoàng thượng trở về tẩm cung nghĩ ngơi mà lại đưa người đến Thanh Nhạc cung của ta.

- Thần đã đưa hoàng thượng về Hoàng Long cung nhưng người lại nhất quyết muốn đến Thanh Nhạc cung của nương nương để nghỉ ngơi.

Tử Thanh bất giác thở dài, liếc nhìn nam nhân say khướt đang lảm nhảm điều gì đó, sau đó quay sang nhìn Trần công công. Không hiểu tại sao nàng định mở miệng đã bị ông ta lên tiếng ngăn lại.

- Nương nương, thần không làm phiền người và hoàng thượng nghỉ nơi. Thần xin cáo lui trước.

Trần công vội vã chạy ra ngoài sau đó đóng cửa lại. Nàng cũng không biết làm thế nào, lại tiếp tục quay sang nhìn hắn, bất đắc dĩ bước đến bên cạnh dìu hắn đến giường.

- Tử Thanh, nàng đã bao giờ để tâm đến ta chưa???

Nàng im lặng, ánh mắt nhìn hắn bắt đầu thay đổi.

- Nàng biết không ta thật sự rất mệt. Nếu ta không phải hoàng đế có phải rất tốt hay sao??? Những người xung quanh cũng sẽ không đối với ta có nhiều đã tâm như vậy.

- Hoàng thượng, người say rồi. Người nghỉ ngơi sớm đi.

Trịnh Tề đột nhiên kéo nàng vào lòng, tựa đầu vào cổ nàng. Tử Thanh lúc đầu vẫn không ngừng phản kháng nhưng dần dần cũng bắt đầu dịu xuống, để mặc hắn ôm nàng.

- Nàng biết tại sao trước đây ta lại không dám để nàng ở bên cạnh không??? Ta sợ nàng cũng sẽ giống như những nữ nhân trong hậu cung này, nham hiểm và thâm độc, không từ thủ đoạn để lên được ngôi vị hoàng hậu. Nhưng dần dần ta phát hiện ra nàng không giống bọn họ. Nàng không giống với bọn...

Tử Thanh trầm tư hồi lâu, những lời hắn nói quả thật đã khiến nàng dao động. Nàng thật sự khác với những nữ nhân đó như hắn nói hay sao??? Nhưng tại sao trong lòng nàng lại nảy sinh một cảm giác không chân thực như vậy. Một lúc lâu sau, khi nàng bừng tỉnh đã phát hiện Trịnh Tề đã ngủ say, vẻ mặt thật sự rất giống một đứa trẻ, không ngừng nói đi nói lại một điều gì đó. Nàng tò mò cúi xuống nghe thử.

- Thanh nhi... Tử Thanh...

Nàng giật mình nhìn dáng vẻ kì lạ của  Trịnh Tề. Hắn là đang gọi nàng sao??? Nghĩ đến đây không hiểu sao nàng lại mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người hắn.

- Lăng Tử Thanh, muội rốt cuộc đang ở đâu???

Vẻ mặt Tử Thanh lập tức thay đổi, nhíu mày. Cái tên này tại sao lại quen thuộc như vậy??? Nàng biết nữ nhân này sao??? Thì ra người hắn gọi tên chính là nữ nhân đó. Không phải nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác khó chịu, mỉm cười chua xót.

Khốn kiếp, đến tẩm cung của lão nương, lại còn chiếm tiện nghi của lão nương. Vậy mà lại dám ở trước mặt ta gọi tên một nữ nhân khác thân mật như vậy.

Màn đêm nhanh chóng qua đi. Thay vào đó là ánh sáng dịu nhẹ vào lúc sáng sớm. Không khí xung quanh vẫn còn ẩm ướt. Nam nhân trên giường chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa thái dướng, nhíu mày nhìn xung quanh. Ánh mắt đột nhiên nhìn thấy nữ nhân đang ngồi trên ghế, hai mắt vẫn còn đang nhắm lại. Trịnh Tề bước xuống giường sau đó bước đến bên cạnh nàng. Hắn chỉ nhớ đêm qua bản thân đã uống rất nhiều rượu, còn những chuyện khác hắn đều không nhớ rõ. Những kí ức đêm qua vô cùng mơ hồ, dường như hắn đã nói một điều gì đó không đúng. Hắn không cẩn thận va phải bình hoa khiến nó rơi xuống dưới đất vỡ vụn.

Tử Thanh lúc này mới bừng tỉnh, liếc mắt nhìn hắn, nhưng lại im lặng không nói lời nào.

- Nàng tỉnh rồi sao???

Nàng vẫn không nói gì, xoay người đi đến bên cạnh giường xếp lại mọi thứ, đứng quay lưng về phía hắn. Trịnh Tề nhíu mày khó hiểu, chần chừ hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

- Đêm qua... ta đã làm gì sai sao???

Tử Thanh dừng mọi động tác, quay người để ánh mắt hai người chạm vào nhau, hít một ngụm khí lạnh, khó khăn lên tiếng.

- Lăng Tử Thanh là ai???

Trịnh Tề bị câu nói của nàng dọa cho kinh ngạc, im lặng không trả lời. Không gian xung quanh phút chốc trở nên yên tĩnh đến lạ. Nàng nhìn dáng vẻ của hắn dường như cũng đoán được phần nào câu chuyện.

- Thôi bỏ đi. Người không cần trả lời.

Dứt lời, Tử Thanh đã nhanh chóng bước ra ngoài. Hắn cũng không đuổi theo, mệt mỏi ngồi xuống ghế, ánh mắt lộ rõ sự khó xử, xoa xoa thái dương. Hai mắt nhắm lại, dần dần chìm trong suy nghĩ.

Lẽ nào những lời hắn nói với nàng trong lúc say có liên quan đến Thanh nhi hay sao??? Nếu thật sự là như vậy không phải hắn chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ này rồi hay sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net