Chương 20: Vũ Phàn Ảnh Vĩnh Viễn Không Thể Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương hậu Vũ quốc là Tiết Duệ Chân, cũng chính là mẫu hậu của Vũ Phàn Ảnh, không biết tại sao lại đường đột đến Minh quốc. Trịnh Tề cũng làm theo rất nhiều lễ nghi, tiếp đón bà ta rất long trọng. Suốt cả bữa tiệc Tiết Duệ Chân luôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng. Trịnh Tề dường như cũng cảm nhận được không khí giữa hai người không bình thường, cùng nàng rời khỏi từ rất sớm.

Câu chuyện về Tiết Duệ Chân đã lan truyền đi khắp nơi. Trước đây bà ta chỉ là một nữ tử sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng lại là một trong những mĩ nhân nổi tiếng nhất kinh thành, vô tình gặp được Vũ vương. Được ông ta lập làm Tiết phi, nhưng cũng từ đó Vũ vương từ một vị hoàng đế anh minh, thương dân như con, lại biến thành một kẻ ăn chơi sa đọa, chìm trong nữ sắc. Các đại thần nhiều lần dâng tấu chương yêu cầu Vũ vương xử tử Tiết Duệ Chân nhưng đều không thành. Những vị phi tử trong hậu cung đều lần lượt xảy ra chuyện. Người thì sảy thai, người thì bị ép uống thuốc độc mà chết, người bị hủy hoại dung mạo, người lại vĩnh viễn không thể sinh con. Mọi người đều nói tất cả những chuyện đó đều do Tiết Duệ Chân gây ra, ngay cả chứng cứ cũng rất rõ ràng nhưng Vũ vương lại nhất mực không tin, thậm chí còn kiên quyết lập bà ta làm vương hậu. Sau đó không bao lâu Vũ vương đột nhiên băng hà, cái chết của ông ta cho đến hiện tại không ai có thể biết được. Hoàng huynh của Vũ Phàn Ảnh là Vũ Dịch Trực lên ngôi, năm đó chỉ mới mười tuổi, Tiết Duệ Chân vì vậy mà được phép buông rèm nhiếp chính, tất cả mọi việc trong triều đều do bà ta cai quản. Vũ Dịch Trực lại đi theo con đường của phụ hoàng mình, ngày đêm không quan tâm đến chuyện triều chính, xem thường mạng người. Cũng vì vậy mà đến hiện tại mặc dù đã qua hai mươi năm nhưng trong triều đình thực tế vẫn là Tiết Duệ Chân nắm quyền.

Về việc tại sao bà ta lại được gọi là Vương hậu mà không phải Thái hậu cũng là một vấn đề gây nên tranh cãi rất lớn ở hoàng cung Vũ quốc. Vũ Dịch Trực đã từng rất nhiều lần tỏ ý muốn lập bà ta làm Thái hậu nhưng Tiết Duệ Chân lại nhất mực phản đối. Vì Vũ quốc vốn dĩ có từ nhiều luật lệ khác hẳn với với nước khác. Từ thời đại trước đã có quy định ở hậu cung chỉ có Vương hậu mới có thể cùng hoàng thượng thượng triều, giải quyết chuyện triều chính. Còn Thái hậu chỉ có thể cai quản hậu cung. Những đại thần dâng tấu chương phản đối việc làm này của bà ta đều mất tích không rõ lí do. Cuối cùng cũng không ai dám nói thêm điều gì nữa. Không biết từ lúc nào chuyện này cũng dần dần trở thành điều tối kị ở hoàng cung Vũ quốc.

Tại Phượng Ảnh cung.

Tiết Duệ Chân dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, cầm tách trà trên bàn uống một ít sau đó nhìn Vũ Phàn Ảnh rất lâu, ánh mắt lộ rõ sự không vui mừng. Hai người họ lâu ngày không gặp mặt đáng ra phải rất vui mừng nhưng ngược lại ánh mắt Tiết Duệ Chân lại trở nên vô cùng khó đoán, trầm ổn đến kì lạ.

- Ảnh nhi, mẫu hậu hỏi con có phải tình cảm giữa con và hoàng thượng không được tốt hay không???

Vũ Phản Ảnh có chút giận mình, vẻ mặt lập tức thay đổi.

- Mẫu hậu, người... người đừng hiểu lầm. Tình cảm của con và hoàng thượng vốn rất tốt.

-  Con không cần giấu bổn cung. Là người của chúng ta ở hoàng cung Vũ quốc báo tin cho ta biết hoàng thượng đã bị yêu cơ mê hoặc. Con ở hoàng cung Minh quốc này chỉ là một hoàng hậu bị thất sủng, địa vị trong lòng Trịnh Tề con vẫn kém nàng ta.

- Thì ra người biết cả rồi sao???

Tiết Duệ Chân nắm lấy tay Vũ Phàn Ảnh, ánh mắt sáng lên. Vẻ mặt ánh lên sự độc ác, giọng nói tràn ngập sự gian ác.

- Ảnh nhi, con đừng lo lắng. Mẫu hậu nhất định sẽ giúp đỡ con, khiến cho con tiện nhân đó vĩnh viễn không thể đứng dậy, cả đời cũng không thể nào tranh giành địa vị trong hậu cung này với con.

...

Ngày hôm sau, Tử Thanh cùng Trịnh Tề cùng Tiết Duệ Chân và Vũ Phàn Ảnh đến Ngự hoa viên dạo chơi. Không biết tại sao sau khi uống thuốc bổ, nàng ta đột nhiên than đau sau đó ngã xuống đất.

Chu Thái y cũng nhanh chóng được triệu kiến. Tiết Duệ Chân vô cùng lo lắng, luôn ở bên giường chăm sóc cho nàng ta. Tử Thanh cùng hắn đứng ở bên cạnh im lặng không nói lời nào.

- Ảnh nhi, không sao chứ???

- Khởi bẩm hoàng thượng, vương hậu, hoàng quý phi nương nương. Thần phát hiện hoàng hậu nương là bị người khác hạ độc. Hơn nữa lại còn ra tay rất tàn độc, thần e...

- Nói mau.

Tiết Duệ Chân lo lắng, lớn tiếng nói.

- Thần e là sau này hoàng hậu nương nương vĩnh viễn sẽ không thể nào mang thai được nữa. Sức khỏe cũng sẽ không còn như trước đây nữa.

Nàng nghe xong liền quay sang nhìn Trịnh Tề, sau đó nhìn dáng vẻ thất thần của Tiết Duệ Chân. Bà ta không nói lời nào, đột nhiên lao đến tát nàng một bạt tai. Hắn chưa kịp phản ứng đã phát hiện một bên má nàng đỏ ửng, nhanh chóng nắm tay nàng kéo ra phía sau lưng mình.

- Bà đang làm gì vậy???

- Hoàng thượng, Ảnh nhi là bị con tiện nhân này hãm hại. Là nàng ta bỏ độc hại Ảnh nhi. Người nhất định phải trừng trị nàng ta.

- Vũ Vương hậu, ta không có. Bà đừng ngậm máu người.

Tử Thanh không nhịn được, tức giận lên tiếng. Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói khiến tất cả mọi người đều vội vàng quỳ xuống hành lễ.

- Thái hoàng Thái hậu giá đáo.

Tại sảnh lớn ở Phượng Ảnh cung, tất cả mọi người đều tập trung rất đông đủ. Tử Thanh đứng bên cạnh Trịnh Tề, hắn không nói lời nào, nắm chặt lấy tay nàng.

- Thái hoàng Thái hậu, xin người làm chủ cho Ảnh nhi. Là ả ta muốn hãm hại Ảnh nhi, người nhất định phải làm chủ cho con gái của ta.

- Ai gia tự biết lo liệu. Chuyện ở Ngự được phòng là do ai quản lý???

Chu Thái y vội vàng bước lên phía trên cung kính quỳ xuống.

- Là thần.

- Vậy ngươi nói cho ai gia biết ngươi nghĩ chuyện này là thế nào???

- Khởi bẩm Thái hoàng Thái hậu, thần cảm thấy trong chuyện này nhất định có người giở trò. Mấy ngày gần đây hoàng quý phi và hoàng hậu nương nương đều dùng thuốc bổ. Hai cung nữ Tiểu Thất và Tiểu Tố đều đến Ngự dược phòng nấu thuốc cho hai vị nương nương, khó có thể tránh khỏi liên quan.

Tiểu Tố cùng Tiểu Thật hốt hoảng quỳ xuống, run rẫy nói.

- Oan cho nô tỳ quá. Thái hoàng Thái hậu khai ân.

Tiết Duệ Chân ra hiệu cho Tiểu Tố sau đó quay sang Thái hoàng Thái hậu, dịu giọng nói.

- Thái hoàng Thái hậu, Tiểu Tố là cung nữ nuôi từ nhỏ của ta. Nha đầu đó chắc chắn không thể nào hảm hại chủ tử của mình. Chắc chắn là do Tiểu Thất giở trò.

- Oan cho nô tỳ quá, xin Thái hoàng Thái hậu khai ân.

Tử Thanh vội vàng quỳ xuống, giọng nói vô cùng lo lắng.

- Thái hoàng Thái hậu, xin để thần thiếp điều tra rõ ràng. Chuyện này chính là tội lớn, không thể vì lời nói một phía mà vội vàng kết tội được.

- Được, ai gia cho phép.

Nàng đứng dậy, sau đó nói thầm vào tai Chu Thái y. Vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi, dường như nhớ ra điều gì đó, cung kính nói.

- Nếu không nhờ Hoàng quý phi nương nương nhắc nhở, thần cũng quên mất. Loại độc này tên là Độc Nhi Tán, là độc được rất đặc biệt. Chỉ cần là người từng tiếp xúc, trên người chắc chắn sẽ để lại mùi hương.

- Vậy ông mau xem thử.

Vẻ mặt Tiểu Tố lập tức biến sắc, trở nên trắng bệt. Chu Thái y đi đến trước mặt, Tiểu Tố đã vội vàng quỳ xuống, giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.

- Thái hoàng Thái hậu tha mạng. Là Vương hậu và hoàng hậu ép nô tỳ làm. Nô tỳ chỉ là làm theo lời chủ nữ giao phó. Xin người tha mạng.

Chu Thái y lại bước lên phía trước, tiếp tục nói.

- Khởi bẩm Thái hoàng Thái hậu, thần sau khi kiểm tra hai bình thuốc đã phát hiện độc vốn dĩ là ở trong bình thuốc của Hoàng quý phi nương nương, còn bình thuốc của hoàng hậu nương nương chỉ là thuốc bổ. Còn chuyện tại sao người cuối cùng trúng độc lại là hoàng hậu nương nương, thì thần cũng không rõ.

Mọi chuyện khiến Tử Thanh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thì ra là bọn họ muốn hại nàng nhưng cuối cùng lại tự hại chính bản thân mình.

- Vũ Vương hậu, ta vẫn còn có chuyện muốn nói. Nếu ta nhớ không lầm Độc Nhi Tán chính là loại độc được chỉ có thể xuất hiện ở Vũ quốc. Hơn nữa lại còn là độc được chỉ có Tiết gia mới có thể làm ra. Bà còn gì để nói không???

- Thượng Quan Tử Thanh, ngươi đừng ăn nói ngông cuồng. Hiện tại người xảy ra chuyện là con gái ta, sau này nó không thể mang thai. Không phải người được lợi lớn nhất trong chuyện này là ngươi hay sao???

Sở Nhược Nhi đột nhiên cầm một cái bình bước vào trong, sau đó đưa cho Trịnh Tề.

- Điện hạ, thần đã làm theo lệnh của người, lục soát khắp hoàng cung. Tại Phượng Ảnh cung đã phát hiện ra thứ này. Sau khi hỏi qua các Thái y đã xác định đây chính là Độc Nhi Tán.

Thái hoàng Thái hậu nhìn Tiết Duệ Chân, tức giận lên tiếng.

- Vũ Vương hậu, ai gia thật không ngờ ngươi lại chính là loại người như vậy. Vừa ăn cướp lại vừa la làng.

- Người đâu. Mau bắt Vũ Vương hậu lại, đưa bà ta trở về Vũ quốc. Từ nay về sau chỉ cần người của Vũ quốc bước vào ranh giới Minh quốc lập tức giết chết không tha.

- Hoàng thượng, người đừng quên ta chính là Vương hậu của Vũ quốc. Các người mau tránh ra.

Vũ Phàn Ảnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, chạy đến quỳ xuống dưới đất, nắm lấy vạt áo hắn, không ngừng cầu xin.

- Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi cầu xin người tha cho mẫu hậu của ta đi. Cầu xin người.

- Nàng vẫn còn mặt mũi đến gặp ta. Truyền lệnh của ta Vũ Phàn Ảnh âm mưu đầu độc người khác, nhân phẩm không tốt. Nể tình ta và nàng cũng đã từng là phu thê hai năm. Tước bỏ ngôi vị hoàng hậu, giáng xuống làm chiêu nghi, lập tức rời khỏi Phượng Ảnh cung. Cấm túc một tháng, không có lệnh của ta không được ra ngoài.

Vũ Phàn Ảnh nghe xong cả người vô lực, hai tay buông xuống, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh, bật cười thành tiếng. Tiếng cười vô cùng bi thương.

Tử Thanh chưa kịp phản ứng đã bị Trịnh Tề nắm tay kéo ra ngoài. Vũ Phàn Ảnh nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần, ánh mắt hắn lên sự thù hận. Những mảnh vỡ trên sàn đâm vào tay đến bật máu, hai tay nắm chặt lại.

Tiểu Tố sau đó cũng bị ban thuốc độc tự vẫn. Tiết Duệ Chân cũng được hộ tống trở về Vũ quốc. Những tai mắt của bà ta ở hoàng cung Minh quốc cũng đều lần lượt bị loại bỏ. Nhưng không ai biết rằng bình thuốc độc đó chính là do Sở Nhược Nhi tráo đổi. Nàng ta nhìn thấy Tiểu Tố lén lút hành động kì lạ nên nghi ngờ đi theo phía sau theo dõi. Sau khi Tiểu Tố rời khỏi đã tráo đổi bình thuốc. Nhưng Sở Nhược Nhi lại không ngờ rằng trong chiếc bình đó lại là Độc Nhi Tán nổi danh của Tiết gia ở Vũ quốc.

Vũ Phàn Ảnh, nếu muốn trách chỉ có thể trách ngươi tin lầm người. Cuối cùng lại tự hại bản thân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC