Chương 21: Giường Là Của Ta, Nàng Cũng Là Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện đã dần dần lắng xuống, bên ngoài trời cũng đã tối. Màn đêm bao phủ khắp nơi. Trời càng lúc càng về khuya nhưng Thanh Nhạc cung lại vẫn còn thắp đèn. Không gian bên ngoài vô cùng yên tĩnh.

Hoàng cung Minh quốc quay lại vẻ yên bình vốn có. Trịnh Tề cũng ra lệnh phong tỏa tất cả các tin tức không để truyền ra ngoài. Tử Thanh nhìn hắn đang ngồi đọc sách, chần chừ hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

- Hoàng thượng, chuyện của Vũ Phàn Ảnh, ta nghĩ người thật sự quá nóng vội rồi. Dù sao nàng ta cũng là công chúa Vũ quốc, người lại giáng nàng ta từ hoàng hậu xuống chiêu nghi, Vũ vương hậu nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu.

- Nàng đừng lo lắng. Hiện tại Vũ quốc đã trở nên mục rỗng, hoàng đế không quan tâm chuyện triều chính. Vũ Vương hậu lại là một người xảo quyệt. Những triều thần đều đã rời bỏ Vũ quốc. Dân chúng lầm than, bỏ đi khỏi quê hương. Hiện tại chỉ còn lại vài người là ở lại. Khắp nơi hoang tàn, nếu bọn họ khởi binh chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.

- Mọi chuyện nghiêm trọng vậy sao???

Trịnh Tề không nói gì. Nàng nhìn dáng vẻ không để tâm của hắn, bất giác thở dài.

- Cũng phải. Hậu cung người có nhiều nữ nhân như vậy. Tất cả bọn họ đều là những mĩ nhân tài sắc vẹn toàn. Cho dù mất đi một Vũ Phàn Ảnh có là gì.

- Tử Thanh, nàng là đang ghen sao???

Vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi nhưng giọng điệu lại thể hiện rất rõ ràng là muốn trêu đùa nàng.

- Ta không nói với người nữa. Muộn rồi, ta đi ngủ đây.

Tử Thanh không nói gì, kéo chăn đắp lên người. Trịnh Tề nhìn nàng sau đó mỉm cười, thổi tắt nến, bước đến bên cạnh giường khiến nàng giật mình, hốt hoảng ngồi dậy.

- Người... người đang làm gì vậy???

- Ngủ thôi, muộn thế này rồi mà.

Hắn thản nhiên trả lời nàng, vẻ mặt không hề biến sắc, sau đó cởi giày đặt bên giường, không chút chần chừ năm xuống chỗ trống bên cạnh nàng.

- Người đi chỗ khác ngủ đi. Hậu cung của người nhiều như vậy hay là đến cung của bọn họ ngủ đi. Tại sao lại ở đây tranh giành giường với ta???

Hắn kéo chăn về phía mình, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn. Trịnh Tề cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, không hiểu sao lại muốn trêu chọc nàng một chút.

- Nực cười. Hoàng cung này là của ta, giường là của ta, nàng cũng là của ta. Tại sao ta lại phải rời khỏi???

- Vậy ta có thể sang phòng khác ngủ. Ta nhất định không kén chọn đâu.

- Vậy nàng đi đi.

Tử Thanh nghi hoặc nhìn hắn, vừa định đứng dậy đã phát hiện một canh giờ trước Trịnh Tề đã ra lệnh cho Trần công công làm chuyện gì đó. Lẽ nào... Nghĩ đến đây nàng vội vàng chạy đến cửa. Quả đúng như nàng nghĩ cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

- Người lại dám khóa cửa???

- Nàng đừng nói lung tung, ta không có. Là Trần công công đã khóa, suốt mấy canh giờ ta đều ở cùng nàng vậy ta khóa bằng cách nào???

- Người... người...

- Ngoan ngoãn ngủ đi.

Dứt lời, Trịnh Tề đã kéo nàng vào lòng. Tử Thanh vẫn còn rất tức giận chuyện hắn sai người khóa cửa phòng, hai tay không ngừng phản kháng. Hắn đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt trở nên đau đớn, cánh tay ôm nàng cũng chậm rãi buông ra. Nàng hốt hoảng, lo lắng hỏi.

- Người làm sao vậy???

- Lúc luyện tập võ công không cẩn thận bị thương. Chỉ là vết thương nhỏ, nàng đừng lo lắng.

- Ai nói ta lo lắng cho người chứ???

Trịnh Tề không nói gì, chỉ cười nhẹ sau đó lại kéo nàng vào lòng. Nhưng lần này Tử Thanh lại không phản kháng mà ngược lại rất hưởng thụ, giọng nói dịu dàng lại vang lên.

- Hoàng thượng, Lăng Tử Thanh là ai vậy??? Có phải dung mạo của ta rất giống với nàng ấy không???

- Ta cũng không muốn che giấu nàng nữa. Ta và Thanh nhi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, vốn dĩ hai người bọn ta có hôn ước. Nhưng đến năm ta mười ba tuổi nàng ấy đột nhiên biến mất, không để lại chút dấu vết gì. Ta đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không có được chút tung tích gì. Ta từng nghĩ không biết suốt mười năm qua Thanh nhi, muội ấy đã sống thế nào??? Hoặc tệ hơn rất có thể muội ấy đã mất mạng.

- Người... để ta bên cạnh là vì ta giống với nàng ấy sao???

Hắn chỉ cười, hai mắt vẫn nhắm lại. Tay ôm nàng siết chặt, dường như sợ hãi chỉ cần buông tay nàng sẽ biến mất trước mặt hắn vậy.

- Không phải. Muội ấy và nàng tuy có rất nhiều điểm chung nhưng tính cách thật sự rất khác nhau. Trong mắt ta, Thanh nhi là một nữ hiệp, tính cách mạnh mẽ nhưng lại rất vô tư vui vẻ. Nhưng Tử Thanh, nàng thì khác. Nàng trầm ổn, dịu dàng hơn hẳn, chỉ là ta cảm nhận được tâm tư nàng vốn dĩ rất phức tạp.

Tử Thanh trầm tư hồi lâu. Quả thật chính nàng cũng cảm thấy bản thân không chân thực. Suốt thời gian qua khi nàng ở bên cạnh hắn, nàng cảm nhận được hắn không hề giống như vẻ bề ngoài của mình, luôn phải cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt những người xung quanh. Nhưng hắn cũng chỉ là người bình thường, vẫn muốn được yêu thương, chỉ tiếc số mệnh từ khi sinh ra hắn đã phải gánh trên vai cả giang sơn, chắc chắn  bản thân  phải trở thành hoàng đế. Suốt ngày bị nhốt ở hoàng cung tẻ nhạt này, ngày ngày đều nhìn những khung cảnh quen thuộc, những người vốn đã quen mặt đi đi lại lại, làm những công việc lặp đi lặp lại hằng ngày thật sự rất nhàm chán.

- Hoàng thượng, sau này nếu người mệt mỏi cứ nói với ta, ta nhất định sẽ ở bên cạnh người. Nếu người có chuyện gì phiền lòng, ta cũng sẽ cùng người giải quyết. Hoàng thượng...

Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh. Tử Thanh cảm nhận thấy hơi thở bình ổn của hắn, lập tức xoay người mới phát hiện hắn đã ngủ say, vốn dĩ không nghe được những điều nàng vừa nói, bất giác thở dài, xoay người, hai mắt từ từ nhắm lại. Nam nhân vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt, khóe môi tạo thành một nụ cười hoàn mĩ, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nữ nhân trong lòng mình.

...

Tại Chiêu Ảnh cung.

Chiêu Ảnh cung chỉ là một cung điện nhỏ, so với Phượng Ảnh vẫn chưa bằng một nữa. Cách báy trí cũng vô cùng đơn giản, cung nữ hầu hạ trong cung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bên trong căn phòng rộng lớn, cũng là căn phòng duy nhất vẫn còn thắp đèn. Dáng vẻ của Vũ Phàn Ảnh hiện tại vô cùng thê thảm. Cây trâm phượng là trang sức của hoàng hậu cũng bị tước bỏ. Y phục trên người cũng thay bằng những bộ y phục họa tiết đơn giản, cách trang điểm cũng nhạt hơn trước.

- Khốn kiếp, bổn cung nhất định sẽ không tha cho Thượng Quan Tử Thanh. Bổn cung nhất định sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình.

- Chủ tử, người đừng tức giận. Nhất định phải tịnh dưỡng thân thể.

- Chuyện ngươi là người của Vũ quốc nhất định không được để người ngoài biết được. Nếu không kết cục của ngươi cũng sẽ giống như Tiểu Tố. Tiểu Hi, trong một tháng này. Mọi chuyện có lẽ phải nhờ ngươi rồi.

- Nô tỳ hiểu.

Tiểu Hi không nói gì nữa, cung kính cúi chào sau đó lui ra ngoài. Vũ Phàn Ảnh tay nắm chặt lại, nàng ta thì ra chưa từng hối hận, trong lòng vẫn luôn oán trách nàng, đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng.

Thượng Quan Tử Thanh, là ngươi hại ta. Là ngươi mê hoặc hoàng thượng  khiến người chán ghét ta. Ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng đạp đổ được ta, ngươi cứ đợi mà xem. Một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi nỗi nhục nhã ngày hôm nay ta phải chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net