Chương 22: Nghe Nói Người Thích Thượng Quan Tử Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tề cùng một nam nhân dáng vẻ tuấn tú ngồi đối diện nhau. Hắn nhìn xung quanh sau đó trừng mắt nhìn Trịnh Huyên, giọng nói tràn ngập sự nghi ngờ.

- A Huyên, hôm nay đệ đến đây có việc gì??? Không phải lại gây chuyện nhờ ta ra mặt giải quyết đó chứ???

- Hoàng huynh, xem dáng vẻ của huynh hình như không chào đón đệ thì phải.

Trịnh Huyên cầm tách trà trên bàn uống một ít sau đó dùng ánh mắt rất kì lạ nhìn hắn, đùa giỡn trả lời.

- Vậy đệ nói thử xem. Mấy tháng trước, đệ gây chuyện sau đó bỏ trốn khỏi phủ đến hoàng cung ở mấy ngày. Hoàng thúc đột nhiên nổi trận lôi đình đến giáo huấn ta một trận. Hại ta phải ngồi suốt mấy canh giờ để xoa dịu ông ấy.

- Hoàng huynh, huynh là hoàng đế. Đừng hẹp hòi với đệ như thế.

- A Huyên, đệ còn biết ta chính là hoàng đế. Được, vậy xem như lần đó ta không tính toán. Vậy đệ nói thử xem đệ vừa trở về mấy ngày lại tiếp tục gây chuyện. Hôm trước đệ đến phủ của Lưu Thái úy sau đó lại còn khiến Lưu công tử bị thương đến không đi lại được thì thế nào???

Trịnh Huyên bất đắc dĩ cười khổ, lãnh đạm trả lời.

- Lần đó không tính. Là Lưu Tự chọc giận Doanh nhi, đệ chỉ là muốn trút giận cho hoàng muội của mình. Đệ làm vậy có gì sai chứ???

- A Huyên, đệ lại còn dám đưa cả Khả Doanh vào chuyện này. Lần này ta không phạt đệ, chắc chắn hoàng thúc cũng sẽ đánh chết đệ.

- Hoàng huynh...

- Ta biết đệ vốn không phải người tùy tiện làm bậy. Nhưng đệ nên nhớ bản thân mình là ai, thân phận của mình là gì??? Không thể tùy tiện hành động được, đệ biết pháp phạm pháp. Sau này nếu xảy ra chuyện làm sao ta còn mặt mũi để gặp hoàng thúc.

Vẻ mặt Trịnh Huyên lập tức thay đổi, ánh mắt thể hiện rất rõ ràng sự không hài lòng, im lặng không nói gì.

- Hay là đệ ở lại bên cạnh giúp ta xử lý chuyện triều chính. Ta nghĩ hoàng thúc cũng sẽ không phản đối.

- Huynh đừng đùa nữa. Đệ không hợp với những quy tắc trong cung, tốt nhất không nên can thiệp thì hơn. Huynh đừng nói chuyện của đệ nữa, hay là nói chuyện của huynh đi.

Trịnh Huyên cảm thấy có chút nhàm chán, nhanh chóng chuyển đổi chủ đề nói chuyện. Hắn cũng hiểu ý, thở dài, bình thản đáp lại.

- Chuyện của ta có gì để nói chứ???

- Tất nhiên là có. Đệ nghe mọi người nói huynh đang sủng ái một vị phi tử vừa mới vào cung không bao lâu. Còn vì nàng ta mà phế hậu. Tên của nữ nhân đó hình như là Thượng Quan Tử Thanh phải không??? Là huynh hay là hoàng tẩu động lòng trước, huynh mau nói cho đệ nghe đi.

Trịnh Tề đang uống trà suýt chút nữa phun hết ra ngoài, trừng mắt nhìn Trịnh Huyên. Tên tiểu tử thối này, vừa trở lại cung chỉ toàn học được thói xấu thôi. Thật phiền phức.

- A Huyên, không phải đệ không biết. Hậu cung của ta có rất nhiều mĩ nhân. Chinh phục nữ nhân đối với ta không phải là một việc quá khó khăn. Tử Thanh tất nhiên vì dáng vẻ oai phong của ta mà động lòng rồi. Nàng ấy vốn đã chấp nhận từ lâu, chỉ cần ta gật đầu đồng ý, nàng ấy chắc chắn sẽ không từ chối...

Ánh mắt Trịnh Huyên đột nhiên dao động, liếc nhìn về phía nữ nhân đang đứng ở phía cửa. Dáng vẻ thanh tú, thoát tục, mặc hồng y đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất của nàng. Ánh mắt Trịnh Huyên luôn dừng lại trên người nàng. Nhưng ánh mắt của nàng lại chỉ hướng về phía của Trịnh Tề, hoàn toàn không hề chú ý đến Trịnh Huyên.

Là nàng ấy???

Tử Thanh bước đến bên cạnh hắn sau đó đặt điểm tâm lên bàn, mỉm cười nhưng giọng nói lại tràn ngập sát khí. Thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi khiến hắn giận mình, đánh rơi cả quyển sách trên tay xuống đất.

- A Tề, thần thiếp thấy chàng diễn kịch mệt quá nên cố ý làm một ít điểm tâm mang đến cho chàng. Chàng nếm thử xem sao???

- Tử Thanh, ta nói... ta...

Tử Thanh xoay người rời đi khiến hắn hốt hoảng chạy theo phía sau nắm lấy tay nàng kéo lại. Tử Thanh không ngừng phản kháng khiến hắn hắn bất đắc dĩ bế nàng lên sau đó bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Trịnh Huyên, lớn tiếng nói.

- A Huyên, ta đi một lát sẽ về. Đệ cứ ngồi ở đó đợi ta.

Trịnh Huyên nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần, bất giác cười khổ. Hắn thật sự không ngờ nữ nhân ngày hôm đó hắn gặp ở bờ hồ Đông cung lại chính là thê tử của hoàng huynh mình. Hơn nữa lại còn là Hoàng quý phi được Trịnh Tề vô cùng sủng ái. Lúc đó nàng chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, thậm chí trang sức của Hoàng quý phi cũng không hề đeo, suốt cả buổi còn giúp đỡ các cung nữ làm việc khiến hắn lầm tưởng nàng vốn chỉ là cung nữ. Nhưng thật sự không ngờ... Số phận thật sự quá trêu đùa hắn rồi...

...

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, những ánh đèn bắt đầu xuất hiện.

Tử Thanh bị hắn bế từ hoàng cung đến một cái đình nhỏ ở hồ sen. Suốt cả quãng đường đi tất cả các cung nữ cùng công công đều nhìn bọn họ nhưng lại không ai dám nói lời nào. Nàng cũng không dám phán kháng, chỉ có thể giả vờ không nghe cũng không nhìn thấy.

Tử Thanh dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, khó chịu ngồi xuống ghế. Trịnh Tề đặt nhìn dáng vẻ không vui của nàng sau đó bước đến trước mặt nàng, bình thản lên tiếng.

- Nếu nàng không thích thì cứ xem như không nhìn thấy ta là được.

Tử Thanh vẫn im lặng, ánh mắt cũng không nhìn hắn.

- Nàng tức giận thật sao??? Xem như chuyện này là ý trời đi, ta chỉ là muốn trêu chọc Trịnh Huyên một chút. Ai ngờ lại để nàng vô tình nghe được, thật quá mất mặt.

Nàng lúc này mới quay sang nhìn hắn. Không hiểu tại sao trong lòng lại nảy sinh rất nhiều cảm giác phức tạp, hít một ngụm khí lạnh, dịu giọng lên tiếng.

- Hoàng thượng, người biết không... Ta vốn đã từng nghĩ không biết bản thân sẽ phải sống thế nào ở hoàng cung này. Cũng từng nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ trốn nhưng đi một vòng lớn cuối cùng ta lại trở lại vị trí ban đầu. Chuyện này thật sự chính là ý trời hay  sao??? Tại sao lại không cho ta biết con đường sau này ta rốt cuộc phải đi thế nào???

Trịnh Tề đột nhiên đặt tay lên vai nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng phút chốc thay đổi, trở nên vô cùng ôn hòa.

- Tử Thanh, nàng có thể tin tưởng ta không??? Ta nhất định sẽ bảo vệ cho nàng, mang những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt nàng. Chỉ cần nàng tin tưởng ta, chỉ cần là thứ nàng muốn ta nhất định sẽ cho nàng.

- Ta chính là không tin bản thân mình. Một người không hề nhớ được quá khứ như ta, mọi thứ xung quanh đều không chân thực. Kể cả người cũng vậy, vốn dĩ ta cũng chỉ là một trong hàng ngàn nữ nhân ở hậu cung của người. Sẽ có một ngày người cũng sẽ quên ta, cũng có thể không nhớ chuyện đã từng có một nữ nhân tên Thượng Quan Tử Thanh xuất hiện trong cuộc sống của người.

- Tử Thanh, nàng có thể không tin tất cả mọi người nhưng nàng nhất định phải tin tưởng ta.

Tử Thanh quay sang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cũng không ai nói thêm lời nào nữa. Dường như cả hai đều có thể đoán được những lời đối phương muốn nói với mình vậy. Nàng tựa dầu vào vai hắn, không biết tại sao lại cảm thấy rất yên bình, chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại...

...

"Ánh sao sao nơi đêm tĩnh lặng

Chớp mắt hóa đom đóm phương nào

Lắt lay hiu hắt trong màn đêm

Hỏi chăng chiếu sáng được những gì?

Hay chỉ là truyền thuyết mình ta ca tụng

Yêu như thiêu thân sa vào ngọn lửa

Hứa thề kia chớp mờ chớp tỏ

Là ai vẫn còn khắc cốt ghi tâm?

Hay chỉ để thỏa cơn khát ái tình

Hãy cứ để đom đóm bay khắp trời

Rồi hóa thân pháo hoa vũ lượn

Dẫu ánh sáng có dần nhạt phai

Duyên tình nghìn năm chỉ mong không phai mờ..."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net