Chương 24: Vào Thời Khắc Đó Trái Tim Ta Thật Sự Rất Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vốn đang kinh ngạc, không kịp  phản ứng đã bị Trịnh Tề nắm chặt lấy cánh tay kéo ra phía sau lưng hắn. Tay còn lại nhân lúc Thượng Quan Minh không chú ý đã rút cây trâm trên đầu nàng đâm vào cổ ông ta. Thượng Quan Minh chậm rãi ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ một mảng y phục. Hắn sau khi xác định ông ta đã chết mới quay sang nhìn nàng, vừa xoay người đã không chịu được ngã xuống. Nàng hoảng hốt vội vàng đỡ lấy hắn, run rẫy nói.

- Hoàng thượng, người mau tỉnh lại đi. Hoàng thượng...

Lát sau Chu Thái y đã được mời đến Thanh Nhạc cung nhưng không biết tại sao ông ta sau khi bắt mạch cho hắn chỉ lắc đầu, im lặng không nói bất cứ điều gì. Nàng ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay hắn, nước mắt không biết vì sao lại không ngừng rơi xuống.

- Đều là lỗi của ta. Nếu ta không phải bị Thượng Quan Minh lợi dụng sẽ không hại chàng trở thành như vậy. Mọi chuyện đều là lỗi của ta. Chàng muốn trừng phạt ta từ trước đến nay không hiểu được tấm lòng chàng. Trịnh Tề, chàng mau tỉnh lại cho ta. Trịnh Tề...  Chỉ cần chàng tỉnh lại, mọi chuyện ta đều sẽ nghe theo chàng. Chàng từng nói ta có thể không tin mọi người nhưng ta nhất định phải tin chàng. Được, ta tin chàng.

- Nương nương...

- Câm miệng. Các ngươi mau cút hết ra ngoài cho ta.

Cung nữ cùng thái giám đều hốt hoảng lui ra ngoài. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng nên có chút bất ngờ. Cả căn phòng phút chốc lại chìm trong yên tĩnh. Tử Thanh vẫn như cũ, ngồi bất động trên giường, tay nắm chặt lấy tay hắn. Vết máu vẫn còn dính lại trên tay, ướt hết một mảng y phục.

- Ở Thượng Quan gia ta cũng đã không còn chỗ dựa. Trịnh Tề... Nếu chàng không tỉnh lại, ta chỉ có thể bồi tán cùng người.

Dứt lời, Tử Thanh rút cây trâm trên đầu xuống, giơ lên định tự vẫn, hai mắt nhắm chặt lại. Nhưng cánh tay đột nhiên bị bàn tay mạnh mẽ của ai đó nắm lấy khiến nàng giật mình, vội vàng mở mắt ra. Nam nhân trên giường vốn đang nhắm mắt lại đang mở to hai mắt ra nhìn nàng, bàn tay giữ chặt lấy tay nàng, chậm rãi ngồi dậy.

- Hoàng thượng...

- Cũng may ta đã sớm dự đoán được chuyện Thượng Quan Minh sẽ ra tay với ta nên bản thân đã chuẩn bị từ trước. Nếu không, e là lần này ta thật sự đã mất mạng rồi. Ta chết là chuyện nhỏ. Nàng vô tội lại phải bồi táng cùng ta là chuyện lớn.

- Chàng lại dám lừa gạt ta.

Tử Thanh vừa nghĩ đến những lời bản thân vừa nói đều bị hắn nghe thấy hết, trong lòng liền này sinh một cảm giác khó chịu, thẹn quá hóa giận. Trịnh Tề nghe xong chỉ cười nhạt sau đó đột nhiên ôm nàng vào lòng, ánh mắt trở nên vô cùng ôn hòa. Giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên.

- Nếu ta không gạt nàng thì làm sao có thể nghe được những lời thật lòng đó của nàng. Tử Thanh, từ trước đến nay nàng cùng ta chịu nhiều cực khổ như vậy, tốn không ít nước mắt. Nàng có mệt không???

- Còn không phải do chàng gây ra hay  sao???

Hắn buông nàng ra sau đó nắm lấy tay nàng. Giọng nói cũng đã dịu xuống phần nào.

- Tử Thanh, sau này nàng nhất định sẽ trở thành một hoàng hậu tốt.

- Hoàng hậu sao??? Hoàng thượng, ta nghĩ chuyện này tạm thời đừng nên nói nữa. Đợi đến khi triều chính hoàn toàn ổn định rồi hãy nhắc đến. Người chỉ vừa phế bỏ hoàng hậu chưa được bao lâu lại chiếu cáo thiên hạ lập hoàng hậu mới, khó tránh sẽ khiến lòng dân không yên.

- Được. Ta nghe theo nàng. Tử Thanh, ta muốn nàng gọi ta giống như lúc nãy vậy???

Tử Thanh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Lúc nãy nàng đã gọi hắn là gì nhỉ???

- A Tề, Hoàng thượng...

Nàng chưa kịp nói hết câu, hắn đã lập tức xen vào. Vẻ mặt trở nên vô cùng vui vẻ và hào hứng.

- A Tề nghe rất hay. Sau này nàng cứ gọi ta như vậy đi.

- Cái gì??? Hoàng thượng, ta nghĩ như vậy thật sự không hay lắm.

- Đây chính là là thánh chỉ. Nàng lại cả gan dám kháng chỉ sao???

Trịnh Tề không chút chần chừ trả lời câu hỏi của nàng khiến Tử Thanh trong lúc nhất thời cũng không biết phải xoay sở thế nào, im lặng không nói gì nữa. Dù sao đó cũng chỉ là một cách gọi, nàng cũng không phải chịu thiệt thòi gì. Tùy ý hắn quyết định vậy.

Đêm hôm đó, cả hai người đều không ai ngủ được. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Có lẽ đó cũng là một chuyện tốt.

Tử Thanh đã suy nghĩ rất lâu. Cảnh tượng lúc Trịnh Tề bị Thượng Quan Minh đâm một dao vẫn luôn không ngừng xuất hiện trước mắt nàng. Nó giống như một cơn ác mộng mà nàng muốn tránh xa nhất. Vào chính thời khắc nhìn thấy hắn liều mạng bảo vệ nàng như vậy khiến Tử Thanh thật sự rất cảm động. Lúc đó nàng mới cảm nhận được tim đau đến mức nào. Trái tim của nàng từ trước đến nay chưa từng đau như vậy. Nhưng nàng lại không muốn bản thân trở thành gánh nặng của hắn. Chỉ cần hai người họ ở bên cạnh nhau chắc chắn một trong hai người sẽ xảy ra chuyện. Nàng thật sự rất sợ, sợ sẽ mất đi hắn. Nhưng nàng lại càng sợ hãi sự nhu nhược ẩn sâu trong chính bản thân mình.

Trịnh Tề, ta và chàng thật sự có thể sao???

Có lẽ... ta thật sự nên mạo hiểm một lần. Mặc kệ sự bàn tán của mọi người, dũng cảm đấu tranh vì chính bản thân mình.

...

Ngày hôm sau, khi bình minh vẫn còn chưa xuất hiện, không khí bên ngoài vẫn còn có chút se lạnh. Tử Thanh đã tỉnh dậy từ rất sớm sau đó cùng Tiểu Thất đến Ngự thiện phòng chuẩn bị điểm tâm cho hắn.

Khi bước đến Hoàng Long cung, Tử Thanh đã ra hiệu cho các cung nữ bên ngoài không cần hành lễ. Hơn nữa hôm nay nàng lại mặc một bộ y phục vô cùng đơn giản, nếu không phải là những người thân thuộc bên cạnh chắc chắn sẽ không thể nhận ra nàng. Tử Thanh chậm rãi đẩy cửa bước vào trong sau đó bước đến bên cạnh hắn, đặt khay thức ăn lên bàn, mỉm cười nói.

- A Tề, chàng nghỉ ngơi ăn chút gì đi.

Hắn lập tức đặt những tấu chương trên tay xuống bàn, sau đó nhìn nàng. Vẻ mặt trở nên khó hiểu, nghi ngờ hỏi.

- Tử Thanh hôm nay nàng đột nhiên đến tẩm cung của ta không phải có chuyện gì cần ta giúp đó chứ???

- Chàng suốt ngày chỉ nghĩ người khác có ý đồ xấu nên mới tiếp cận chàng. Ta chỉ là lo lắng cho vết thương của chàng. Vậy mà chàng chẳng những không hề cảm kích còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta. Thật sự khiến ta tức chết mà.

Tử Thanh xoay người, vừa định rời khỏi đã bị hắn nắm tay kéo lại. Trịnh Tề không nói lời nào đột nhiên nắm lấy tay nàng  kéo về phía mình khiến nàng có chút hốt hoảng nhưng cũng không phản kháng.

- A Tề, chuyện của Thượng Quan gia ta có thể xin chàng đừng đuổi họ đi có được không??? Chàng cũng biết ơn nuôi dưỡng còn hơn cả công sinh thành, nghĩa mẫu...

- Nàng không cần lo lắng. Ta đã cho  truyền thánh chỉ phong cho Dương thị làm Nhất Phẩm Phu Nhân, được hưởng mọi bổng lộc sánh ngang hàng với Tể tướng. Phủ Thượng Quan xem như là ta ban thưởng cho bà ấy, người nhà của nàng cũng không cần phải rời khỏi, có thể đời đời được hưởng vinh hoa phú quý.

- Nhưng mà A Tề, chàng làm vậy không sợ các đại thần trong triều phản đối hay sao???

- Chuyện Thượng Quan Minh mưu phản ngoại trừ chúng ta và các ám vệ không một ai biết cả. Ta đã cho người truyền tin ra ngoài nói Thượng Quan Minh vì phát điên không cẩn thận va đầu vào đá nên mới chết. Nàng không cần lo lắng. Mọi chuyện ta đều đã lo liệu ổn thỏa cả rồi.

- Đa tạ người.

Vẻ mặt Tử Thanh phút chốc trở nên vô cùng vui vẻ, ánh mắt lộ rõ sự hào hứng. Không chút chần chừ ôm lấy cổ hắn. Trịnh Tề vì hành động đột ngột của nàng mà ngây người, kinh ngạc đến không nói nên lời nhưng gương mặt cũng rất vui vẻ hưởng thụ, không hề có ý định đẩy nàng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net