Chương 25: Tử Thanh, Nàng Rốt Cuộc Xem Ta là Cái Gì???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã bắt đầu chuyển sang đông. Không khí bên ngoài cũng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Trịnh Tề ngồi ở Hoàng Long cung, nhìn nữ nhân trước mặt mình. Ánh mắt thể rất rõ ràng sự không vui vẻ.

- Lệ phi, nàng hôm nay đến tìm ta có phải có việc gì quan trọng không???

Nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trước mặt hắn chính là Lệ Huyền Khuê, đích nữ của Lệ gia. Từ nhỏ đã được dạy cho rất hiều lễ nghĩa, cầm kì thi họa đều không ai có thể sánh bằng. Nhưng hắn đối với vị Lệ phi này không hề xem trọng, nàng ta lại đứng về phía Vũ Phàn Ảnh. Mấy ngày trước còn quỳ ở bên ngoài cầu xin giúp Vũ Phàn Ảnh. Trịnh Tề thật sự không thể hiểu nổi tại sao nàng ta lại nhất mực đứng về phía Vũ Phàn Ảnh như vậy??? Lẽ nào nàng ta đã nhận được lợi ích to lớn gì hay sao???

- Hoàng thượng, thần thiếp vừa phát hiện được một số bã thuốc từ Thanh Nhạc cung của Hoàng quý phi nương nương. Theo như Thái y đã nói số thuốc này sử dụng nhiều sẽ khiến khí huyết hư nhược. Thần thiếp sợ tỷ ấy là vì muốn hãm hại người nên mới đến nói cho người biết. Người nhất định phải tin tưởng những lời nói của thần thiếp.

- Chuyện ở tẩm cung của Tử Thanh tại sao nàng lại biết rõ ràng như vậy???

Lệ Huyền Khuê giật mình, né tránh ánh mắt của hắn, dường như đang muốn che giấu điều gì đó.

- Là... là cung nữ chăm sóc vườn hoa ở đó tìm thấy. Nha đầu đó cảm thấy kì lạ nên... nên mới mang đến cho thần thiếp xem thử. Thần thiếp cảm thấy chuyện này vô cùng hệ trọng nên vẫn chưa dám nói ra bên ngoài. Chỉ âm thầm điều tra mới phát hiện... Thần thiếp là vì lo lắng cho sự an nguy của người. Hoàng thượng, người nhất định phải tin tưởng thần thiếp, nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện này.

- Được. Ta sẽ điều tra. Nếu không có việc gì nữa, nàng mau ra ngoài đi.

Trịnh Tề nghe thấy những lời nàng ta nói trong lòng quả thật cũng có chút để tâm, nhưng bản thân hắn thật sự cảm thấy Lệ Huyền Khuê rất không vừa mắt, chỉ trả lời qua loa để nàng ta nhanh chóng rời khỏi.

...

Tại Thanh Nhạc cung.

Tiểu Thất cầm chén thuốc đặt lên bàn sau đó bước đến bên cạnh nhìn dáng vẻ chăm chú của Tử Thanh. Ánh mắt vẫn luôn nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, bất giác mỉm cười.

- Nương nương, mấy ngày gần đây nô tỳ ở Ngự dược phòng đun thuốc mới phát hiện thì ra các vị nương nương khác đều đun thuốc lợi thai. Bọn họ còn tốt bụng đun giúp chúng ta nữa. Nhưng mà bọn họ không biết thực ra nương nương là đang giả bệnh. Vốn dĩ không hề muốn khỏi.

- Chuyện giả bệnh để trốn tránh việc thị tẩm cũng là chuyện bất đắc dĩ.

- Nương nương, người không sợ những người họ mang thai trước sẽ ảnh hưởng đến việc tranh giành ngôi vị hoàng hậu hay sao???

Tiểu Bát là cung nữ do Thượng Quan phu nhân đưa vào cung phụ giúp cho Tiểu Thất hầu hạ nàng. Chỉ là nha đầu này đối với những thị phi trong cung vẫn chưa quen thuộc khiến nàng rất lo lắng. Tiểu Bát nhìn nàng, sau đó đáp trả lại lời của Tiểu Thất.

- Ở hoàng cung Minh quốc, hoàng thượng chính là người lớn nhất. Nương nương của chúng ta chỉ cần chiếm được trái tim hoàng thượng. Ngôi vị hoàng hậu đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về người.

Tử Thanh không nói gì, chỉ cười nhạt, lắc đầu nhìn hai nha đầu đang tranh cãi trước mặt mình. Chén thuốc trên bàn cũng không hề động tới. Nàng vốn dĩ không muốn tiếp tục dùng cách này để né tránh nữa, nhưng bản thân lại quên không căn dặn Tiểu Thất sau này không cần đun thuốc nữa.

Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Tử Thanh kinh ngạc đến không nói nên lời. Tiểu Thất và Tiểu Bát vừa nhìn thấy người đang đứng ở của cửa. Vẻ mặt trở nên trắng bệt. Nàng nhìn hai nha đầu đang run rẫy, ra hiệu cho cả hai lui ra ngoài.

- Tử Thanh, ta làm khó nàng rồi phải không??? Nàng từng nói sẽ không giấu diếm, lừa dối ta bất cứ điều gì. Những lời từ trước đến nay nàng nói với ta tất cả đều là lừa gạt ta hay sao??? Vậy mà ta lại ngu ngốc tin lời nàng.

- Ta không có. Chàng nghe ta giải thích có được không???

- Không có??? Vậy chén thuốc trên bàn là gì??? Nàng thà tổn thương chính bản thân mình cũng không thể chấp nhận ta. Tử Thanh, nàng khiến ta thật quá thất vọng. Ta thật sự từng nghĩ nàng với những nữ nhân trong hậu cung này hoàn toàn khác nhau, nhưng thật sự không ngờ nàng gới bọn họ không khác gì nhau cả. Vì ngôi vị hoàng hậu, biến ta trở thành công cụ để các người tranh giành.

- Chàng nghe ta giải thích có được không??? Mọi chuyện không phải như chàng nghĩ...

- Những chuyện này là nàng tự chuốc lấy. Đừng trách ta.

Dứt lời, Trịnh Tề đột nhiên bế nàng lên sau đó ném lên giường. Tử Thanh bị dáng vẻ mất bình tĩnh của hắn dọa cho sợ hãi, kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng phản kháng, chống trả lại hắn. Cổ tay bị hắn giữ chặt đến đau rát.

- A Tề, chàng đừng như vậy. Mau buông ta ra.

Trịnh Tề đột ngột dừng mọi động tác sau đó quay mặt về phía nàng. Tử Thanh bị ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến cho đau lòng. Giọng nói mang theo sự giận dữ, tức giận hét lớn:

- Thượng Quan Tử Thanh, nàng không có tư cách gọi tên ta. Sau này nàng cũng đừng bao giờ gọi nữa.

Tử Thanh chưa kịp nói thêm lời nào hắn đã vội vã bước ra ngoài. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần. Nước mắt không ngừng rơi xuống. Một mảng bi thương bao trùm khắp nơi. Nàng suốt cả buổi cũng không nói thêm lời nào nữa, thất thần bước ra bên ngoài. Bầu trời hôm nay không hề có trăng, không gian trở nên vô cùng tĩnh mịch. Nàng cảm thấy cả người không còn chút sức lực, đau lòng ngồi bệt xuống dưới nền đất lạnh ngắt.

...

Quà cuối năm <3<3<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net