Chương 29: Giang Sơn Này Chỉ Có Nàng Mới Có Thể Cùng Ta Trị Vì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh chiếu rọi khắp hoàng cung Minh quốc. Bên ngoài tuyết cũng đã tan hết, ánh nắng vào buổi sớm mai len lỏi vào phòng. Nam nhân cùng nữ nhân nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng an tĩnh. Nữ nhân dường như đã tỉnh dậy từ rất lâu, vùi đầu vào lồng ngực của nam nhân bên cạnh, luyến tiếc không muốn tỉnh dậy.

Trịnh Tề bị hành động của nàng làm cho tỉnh giấc. Cánh tay ôm lấy nàng mỗi lúc một chặt hơn. Giọng nói trầm ổn lại vang lên trong không gian yên tĩnh.

- Tử Thanh, nàng không muốn nhìn mặt ta đến vậy sao???

Nàng vẫn im lặng không nói gì, chỉ là tâm trạng hiện tại trở nên rất vui vẻ. Trên môi vẫn luôn nở một nụ cười mãn nguyện.

- Nếu nàng vẫn không chịu mở mắt ra thì đừng trách ta.

Tử Thanh cũng không có động tĩnh gì. Cả người không hề nhúc nhích, giả vờ nhắm chặt hai mắt lại. Nàng thật sự muốn xem thử hắn dự định sẽ làm gì nàng. Trịnh Tề không nói lời nào, nụ cười trên môi đầy bí ẩn, đột nhiên cúi người đặt lên môi nàng một nụ hôn nhưng chỉ là lướt đó rời khỏi. Tử Thanh bị hành động của hắn làm cho giật mình, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn.

- Chàng trêu ta, ta không muốn nói chuyện với chàng nữa.

Nàng vừa ngồi dậy đã bị hắn kéo lại. Cả người mất đà ngã xuống, bàn tay bị hắn giữ chặt không có cách nào. Âm thanh trầm ổn lại vang lên bên tai.

- Yên lặng. Để ta ôm nàng một lát.

Tử Thanh cũng không cử động nữa, an tĩnh nằm trong lòng hắn. Hai mắt cũng bắt đầu nhắm lại. Vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.

Nửa canh giờ sau...

Tử Thanh cùng Trịnh Tề đứng ở nơi cao nhất của Hoàng cung nhìn ra bên ngoài. Tẩm điện này nằm ở Đông cung, cách xây dựng cũng rất đặc biệt, khác hẳn với những nơi từ trước đến nay nàng từng thấy. Từ nơi này có thể quan sát rất rõ khung cảnh ở Minh quốc cách xa trăm dặm. Thảo nguyên, đồi núi đều vô cùng rõ ràng.

- Nơi này thật đẹp.

- Nàng thích thì tốt rồi.

Nàng chỉ cười. Ánh mắt nhìn ra phía xa. Đến bây giờ nàng mới biết thì ra Minh quốc lại rộng lớn như vậy, nàng cảm giác bản thân giống như một hạt cát ở giữa sa mạc bao la, không biết bản thân sẽ đi đến đây. Cuộc sống sau này sẽ trở nên thế nào.

- Thì ra đây chính là cảm giác mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn trải qua. Đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, cao cao tại thượng...

- Phải. Nhưng họ lại không biết rằng khi chúng ta càng ở trên cao, trách nhiệm đặt trên vai cũng sẽ nặng hơn, những chuyện mọi người kì vọng ở chúng ta sẽ ngày một nhiều hơn. Từng người, từng người đều lần lượt rời đi. Cảm giác đó lạnh lẽo biết bao.

- A Tề...

Tử Thanh nhìn hắn, trong lòng không khỏi xót xa. Nàng có thể cảm nhận được giọng nói kì lạ của hắn. Trịnh Tề rõ ràng đang nói về câu chuyện của chính bản thân mình.

- Nàng đừng nhìn ta như vậy. Từ khi sinh ra, trở thành hoàng đế chính là vận mệnh của ta. Chăm lo cho muôn dân chính là trách nhiệm của ta. Ta vốn dĩ đã quen với việc người khác tiếp cận ta là vì trong lòng họ có dã tâm. Nhưng từ khi nàng xuất hiện, mọi thứ dường như đều đã thay đổi.

- Ta thì làm được gì chứ???

Trịnh Tề đột nhiên nắm lấy tay nàng, cùng nhau nhìn về phía xa. Thanh âm quen thuộc lại vang lên.

- Vì có nàng, ta mới biết thì ra bản thân không phải là một kẻ vô tình. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo đó cũng hoàn toàn biến mất. Mọi thứ trong thiên hạ này chỉ cần nàng muốn ta nhất định sẽ cho nàng. Giang sơn này chỉ có nàng mới có thể cùng ta cai trị.

- Chàng... sẽ không hối hận chứ???

- Nhất định không hối hận. Ta muốn cùng nàng đến thảo nguyên cưỡi ngựa, nếu nàng thích sự tự do bên ngoài, ta mỗi ngày đều sẽ cùng nàng ra ngoài dạo chơi. Ta còn muốn nàng sinh cho ta một đứa con. À không, hai đứa, một nam một nữ. Chúng ta một nhà bốn người cùng nhau chơi đùa. Ta muốn nhìn chúng lớn lên, thành thân, sinh con. Đợi đến khi chúng ta đều đã già đi, vẫn có thể cùng nắm tay nhau. Nhớ lại những thời khắc vui vẻ, những lúc cãi nhau mà mỉm cười.

Nàng nghe rất rõ từng câu từng chữ hắn nói, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Khóe mắt đã bắt đầu cay cay, ôm chầm lấy hắn. Trịnh Tề có chút giật mình nhưng cũng không nói gì.

- A Tề, đa tạ chàng.

- Ta không cần nàng đa tạ. Sau này nếu mệt mỏi chỉ cần nói với ta, ta sẽ cho nàng mượn vai mà dựa vào. Nếu nàng cảm thấy lạnh lẽo, ta nhất định sẽ ôm lấy nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau sưởi ấm.

Nàng vẫn ôm lấy hắn không buông, dường như đây chính là cảm giác sợ hãi. Trong lòng Tử Thanh đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng bất an. Ánh mắt cũng đang bắt đầu dao động. Mặt trời cũng đã lên cao. Ánh nắng cũng ngày một trở nên nóng hơn. Nhưng ở phía xa, một đám mây đen không biết từ lúc nào đã bắt đầu xuất hiện. Lẽ nào đây chính là là điềm báo hay sao???

...

Trịnh Tề vì chuyện triều chính mà đã vội vàng rời đi, nàng có chút mơ hồ đi dạo xung quanh, bước chân vội vã trở về Thanh Nhạc cung. Không ngờ lại chạm mặt Vũ Phàn Ảnh, nếu nàng ta không xuất hiện chắc nàng cũng đã quên mất thời hạn một tháng cấm túc cũng đã trôi qua.

Không gian xung quanh phút chốc chìm trong yên tĩnh. Tử Thanh nhìn dáng vẻ của Vũ Phàn Ảnh so với một tháng trước cũng đã khá hơn rất nhiều. Y phục cùng trang sức đơn giản khiến sự lộng lẫy của nàng ta trước đây hoàn toàn biến mất. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt Vũ Phàn Ảnh nhìn nàng chẳng những không hề thay đổi mà ngày càng đáng sợ hơn trước.

Tử Thanh hít một ngụm khí lạnh, bình thản lên tiếng.

- Tỷ vẫn khỏe chứ???

- Ngươi đừng ra vẻ bản thân tốt bụng như vậy. Bổn cung biến thành thế này không phải ngươi chính là người vui mừng nhất hay sao???

- Thì ra đến bây giờ tỷ vẫn chưa biết hối cãi. Người ta nói ác giả ác báo, tỷ tốt nhất nên cẩn thận.

- Bổn cung trở thành bộ dạng như thế này không phải là do ngươi ban cho. Mau tránh đường, thật chướng mắt.

Tử Thanh chưa kịp phản ứng, Vũ Phàn Ảnh đã đẩy nàng sang bên cạnh. Cả người bị một lực bất ngờ, dưới chân lại cảm thấy rất trơn trượt, mất đà ngã xuống nền đất. Đầu đập vào tảng đá lớn bên dưới, không ngừng chảy máu. Nàng ta cũng không hề để tâm, nhanh chóng rời đi. Ánh mắt lộ rõ sự đắc ý.

Tử Thanh ôm đầu đau đớn. Những kí ức kì lạ cứ thi nhau ùa về. Từng đoạn, từng đoạn mờ ảo, đứt đoạn khiến nàng có chút sợ hãi, chưa chịu đựng được bao lâu thì đã ngất đi, hoàn toàn không còn ý thức.

...

Chuẩn bị có biến cố lớn rồi :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net