Chương 30: Ta Thật Ra Có Phải Là Thượng Quan Tử Thanh Không???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Thanh Nhạc cung.

Nữ nhân trên giường vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Vết thương trên đầu được băng lại bằng một mảnh lụa trắng. Nàng giật mình, ngồi bật dậy, xoa xoa thái dương sau đó nhìn xung quanh. Tiểu Thất vừa đẩy cửa bước vào trong, vừa nhìn thấy nàng ngồi trên giường, kinh ngạc đến đánh rơi cả chậu nước trên tay xuống đất. Nước văng tung tóe khắp nơi.

- Nương nương, tất cả là lỗi của nô tỳ. Là nô tỳ không tốt, lúc đó nếu không phải nô tỳ làm đổ dầu người cũng sẽ không bị ngã.

- Không phải lỗi của ngươi. Ta muốn yên tĩnh một lát, ngươi ra ngoài đi.

Tiểu Thất có chút chần chừ nhưng cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Tử Thanh ngồi trên giường, hai tay liên tục ôm đầu. Giấc mơ đó tại sao lại chân thực như vậy??? Trong giấc mơ nàng nhìn thấy một người mặc áo đen đứng đối diện với một nữ nhân, người đó gọi bà ấy là Lý Tử Yên. Người mặc áo đen đó là nói chuyện với mẫu thân nàng sao??? Đoạn kí ức đó lại khiến tim nàng nhói đau, đầu càng lúc càng đau đớn. Trong giấc mơ còn có hình dáng của một nam nhân, không ngừng gọi tên nàng. Nhưng hắn lại gọi nàng là Lăng Tử Thanh. Rốt cuộc ta là ai??? Tại sao ta lại có những kí ức kì lạ như vậy???

Tử Thanh đang rơi vào hoảng loạn đột nhiên có một cánh tay giữ chặt lấy tay nàng khiến nàng giật mình, vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng sợ. Giọng nói quen thuộc lại vang lên.

- Tử Thanh... Tử Thanh...

Nàng chậm rãi mở mắt ra. Khóe mắt không hiểu tại sao lại bắt đầu cay cay, ôm chầm lấy hắn.

- A Tề, ta thật sự rất sợ. Hình như ta đã nhớ ra được gì đó. Nhưng mà chốc lát ta lại không thể nhớ được gì nữa. A Tề, ta...

- Nàng bình tĩnh lại. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cho dù nàng nhớ lại hay không nhớ ta đều sẽ ở bên cạnh nàng. Ngoan, để ta xem thử vết thương trên trán nàng.

Trịnh Tề nhíu mày nhìn vết thương trên trán nàng, trách móc nói.

- Tại sao nàng đi đường cũng không cẩn thận vậy??? Để bản thân bị thương thành thế này.

Tử Thanh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Trong lòng vẫn còn cảm thấy rất hỗn loạn, nhẹ giọng nói.

- A Tề, chuyện chính sự chàng đã giải quyết xong chưa??? Ta không muốn bản thân bị các triều thần gọi là yêu nữ mê hoặc chàng.

- Ai dám nói ta cắt lưỡi người đó. Ta vừa xem xong tấu chương thì nghe tin nàng bị thương nên mới vội vàng chạy đến đây.

- Thì ra là vậy.

- Hay là nàng nghỉ ngơi một lát đi. Ta đã dặn dò Ngự thiện phòng hầm canh bổ. Khi nào xong ta sẽ gọi nàng dậy.

Nàng không nói gì nữa bình thản nằm xuống giường. Trịnh Tề ngồi bên giường, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người nàng, bất giác thở dài.

Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng. Như vậy thật tốt...

...

Tuyết Khuynh Thành nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào đã đi đến bờ hồ. Hình như cũng đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối nàng gặp Thượng Quan Mặc Kỳ rồi. Hắn ta tại sao không nói lời nào mà tránh mặt nàng như vậy???

Tuyết Khuynh Thành đã nghe Tử Thanh kể chuyện ngày hôm đó muội ấy từ chối tình cảm của Thượng Quan Mặc Kỳ ra sao. Vì sự việc đó mà hắn ta  hơn nửa tháng trốn trong phòng uống rượu, tính tình cũng vì vậy mà thay đổi không ít. Nàng rút trên tóc ra nhìn rất lâu, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.  Một cánh tay đột nhiên đặt lên vai khiến nàng giật mình, hốt hoảng nhìn ra phía sau. Ánh mắt phút chốc thay đổi trở nên rất ôn hòa.

- Kỳ ca ca, là huynh sao???

Thượng Quan Mặc Kỳ bước đến trước mặt nàng sau đó ngồi xuống.

- Khuynh Thành, gần đây muội vẫn khỏe chứ???

Tuyết Khuynh Thành vừa nhìn thấy Thượng Quan Mặc Kỳ đã cảm thấy vô cùng hưng phấn, tim đập rất nhanh.

- Muội không sao. Mấy ngày trước có nhiễm chút phong hàn, nhưng hôm nay cũng khỏi rồi.

- Vậy thì tốt. Sau này chú trọng thân thể một chút. Ta nghe nói gần đây cuộc sống của muội rất tốt, hoàng thượng cũng thường xuyên cho người mang lễ vật cùng đồ bổ đến cho muội.

Tuyết Khuynh Thành nghe xong thì hốt hoảng, vội vàng giải thích.

- Kỳ ca ca, huynh đừng hiểu lầm. Tất cả đều do Thanh nhi nên hoàng thượng mới cho người mang đến cho muội những thứ đó.

Thượng Quan Mặc Kỳ nghe đến hai chữ " Thanh nhi" vẻ mặt lập tức thay đổi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bình tĩnh lên tiếng.

- Khuynh Thành, muội đang nói gì vậy. Ta lấy tư cách gì mà suy nghĩ lung tung chứ. Muội là phi tử của hoàng thượng, người làm như vậy cũng là chuyện nên làm.

- Thật ra... muội với hoàng thượng chỉ là phu thê hữu danh vô thực. Vì người thấy được trong cuộc hôn sự này muội vốn không hề tự nguyện, cũng không muốn đấu đá tranh giành nên mới nhiều lần truyền muội đến thị tẩm. Nhưng thực chất người suốt đêm đều chỉ xem tấu chương, vốn chưa từng để mắt đến muội. Nhưng mà như vậy cũng tốt...

- Muội không lo sợ cha muội biết được sẽ tức giận hay sao???

- Ông ấy muốn muội thành thân muội cũng đã làm theo lời ông ấy rồi. Ngay cả hạnh phúc cả đời của con gái mình ông ấy cũng mang ra đánh đổi với địa vị và vinh hoa phú quý, muội từ lâu đã không còn thiết tha gì nữa. Hiện tại muội không cần thiết phải đánh đổi sự trong sạch của bản thân. Sau này cho dù hoàng thượng có muốn thị tẩm muội cũng sẽ tìm lí do để từ chối. Bởi vì muội... muội sớm đã có người trong lòng rồi.

Tuyết Khuynh Thành dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thượng Quan Mặc Kỳ. Hắn ta dường như cảm nhận được ý muốn của nàng, vội vàng tìm cách né tránh.

- Khuynh Thành, ta vừa nhớ ra còn có việc gấp phải làm. Ta đi trước đây, muội nhớ bảo trọng.

Tuyết Khuynh Thành chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Mặc Kỳ đã vội vàng chạy đi. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần. Trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. Những hồi ức tốt đẹp giữa hai người họ thi nhau ùa về. Nàng đã từng nghĩ nếu có thể quay lại khoảng thời gian tươi đẹp ấy thì tốt biết mấy...

...

Wattpad lại vừa bị lỗi, cứ tưởng mất hết rồi chứ... T-T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net