Chương 4: Hoàng Quý Phi Lại Xuất Hiện Ở Thanh Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian sau đó, Tử Thanh cảm thấy dường như không có cách nào chiếm được trái tim của của Trịnh Tề. Cuối cùng sau khi bàn bạc với Tuyết tỷ t rất lâu, nàng đã đưa ra một quyết định quan trọng. Tử Thanh không nói lời nào, cùng Tuyết Khuynh Thành rời khỏi cung du ngoạn.

Trịnh Tề ngồi trong ngự thư phòng nghe thấy lời Trần công công nói. Hoàng quý phi cùng Tuyết Khuynh Thành tự ý rời khỏi cung, trong lòng vô cùng tức giận vội vã bước ra ngoài. Suốt thời gian qua hắn luôn luôn để tâm đến mọi hành động của nàng nhưng lại không muốn thể hiện ra bên ngoài. Trong lòng vẫn còn rất nhiều khuất mắt, luôn nhớ đến tình cảm thuần khiết lúc nhỏ của hắn và Thanh nhi, vì thế đối với những nữ nhân trong cung hắn vốn chưa từng động vào bất kì ai, lập thêm phi tần chỉ để lấp đầy hậu cung. Kể cả hoàng hậu hiện tại hắn cũng chưa từng lâm hạnh.

Trịnh Tề vẫn luôn rất ngưỡng mộ tình cảm phu thế giữa phụ hoàng và mẫu hậu. Cho dù là hoàng đế, hậu cung có hơn ba ngàn giai nhân vẫn chỉ độc sủng một mình mẫu hậu. Đời đời kiếp kiếp chỉ nguyện yêu một người. Phụ hoàng và mẫu hậu đã rất nhiều lần khuyên giải hắn có thể Thanh nhi đã chết nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tin tưởng chắc chắn Thanh nhi vẫn còn sống. Chỉ là có chuyện gì đó không thể nói ra nên mới không xuất hiện trước mặt hắn.

Bên ngoài thành vô cùng náo nhiệt. Trịnh Tề cùng Trần công công mặc thường phục cùng nhau đi trên phố.  Từng con đường, từng cửa tiệm, ngay cả những con hẻm đều tràn ngập những kỉ niệm của hai người.

Trong đầu hắn hiện ra giọng nói của Lăng Tử Thanh, từng chút từng chút một vô cùng rõ ràng dường như chỉ vừa xảy ra vào ngày hôm qua.

...

Một tiểu cô nương dáng vẻ vô cùng oai phong cùng một nam hài tử mặc bạch y rất anh tuấn. Chỉ là nam hài tử suốt cả đường đi không hề nói bất cứ điều gì, chỉ im lặng đi theo phía sau tiểu cô nương, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

- Trịnh Tề, ngươi nói cùng ta đi chơi cũng đừng bày ra vẻ mặt đó chứ??? Thật khiến người ta không vui.

Trịnh Tề không trả lời nàng, bình thản  lắc đầu nhìn Tử Thanh, sau đó tiếp tục bước đi.

- Trịnh Tề, ngươi mau đứng lại cho ta.

Lăng Tử Thanh cảm thấy bản thân bị bỏ mặc, ánh mặt lộ rõ vẻ tức giận, chạy theo phía sau nắm lấy tay áo hắn. Trịnh Tề cũng không phản ứng, gương mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. 

- Trịnh Tề, ta muốn ăn bánh bao.

- Vậy muội đứng ở đây đợi ta. Ta đi mua cho muội. 

Trịnh Tề vội vàng bước đi, Tử Thanh mỉm cười sau đó vội vàng chạy đi. Nàng vốn dĩ không hề muốn ăn bánh bao, chỉ muốn trêu đùa hắn một chút. Cuối cùng đã tự mình chạy đi.

Hắn cầm bánh bao nóng hổi quay lại nhìn về phía Tử Thanh vừa đứng. Vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, đánh rơi cả bánh bao luôn đất, lo lắng chạy đi tìm Tử Thanh.

- Trịnh Tề, mau cứu ta.

Hắn giật mình chạy đến con hẻm gần đó. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Tử Thanh đang không ngừng la hét. Cả người không di chuyển nữa, không nhịn được bật cười thành tiếng. Một tiểu cô nương bình thường luôn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt lại chỉ vì một chú chó nhỏ mà sợ hãi thành bộ dạng đáng thương như vậy.

Lăng Tử Thanh vừa nhìn thấy hắn đã chạy đến ôm chầm lấy hắn. Nước mắt không ngừng rơi xuống. Trịnh Tề không chút phản ứng, kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trong lòng mình. Nhưng cũng không muốn đẩy nàng ra.

Lát sau, Tử Thanh chậm rãi buông hắn ra. Vẻ mặt trở nên rất ngượng ngùng.

- Xin lỗi. Ta không có ý. Nhưng mà bánh bao của ta đâu???

Trịnh Tề lúc này mới bừng tỉnh, ấp úng nói.

- Ta không cẩn thận làm rơi xuống đất mất rồi. Hay là để ta đi mua lại cái khác cho muội.

- Không cần phiền phức như vậy. Ta không đói nữa. Chúng ta đi thôi.

Hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Những kí ức cứ thi nhau ùa về, đó cũng là lí do Trịnh Tề không thường xuất cung mà chỉ trầm lặng ở tron Hoàng Long cung. Đối với mọi người xung quanh hắn vẫn luôn rất đề phòng. Nhưng chỉ riêng đối với mẫu hậu, phụ hoàng và còn có Lăng Tử Thanh mới có thể biết được những tính cách hắn luôn muôn che giấu. Họ cũng là những người duy nhất khiến hắn có thể mỉm cười vui vẻ.

- Hoàng... À không... Công tử, người không sao chứ???

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai khiến Trịnh Tề giật mình, bừng tỉnh khỏi mộng ảo. Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về những hồi ức tốt đẹp đó. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Năm ấy hắn đã được mười hai tuổi còn Thanh nhi chỉ mới mười tuổi.

Một thị vệ trẻ tuổi vội vã chạy đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ.

- Công tử, thần đã tìm thấy tung tích của phu nhân. Chỉ là người đang...

- Nàng ấy đang ở đâu???

Vị thị vệ chần chừ nhưng cuối cùng cũng lo lắng đáp lại.

- Công tử, hai vị phu nhân hiện tại đang... đang ở thanh lâu. Hơn nữa còn là thanh lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành.

Vẻ mặt Trịnh Tề phút chốc trở nên vô cùng tệ, ánh mắt lộ rõ sự tức giận, nhanh chóng hướng đến thanh lâu tìm kiếm hai người họ. Cả người hắn tràn ngập sát khí khiến Trần công công và những thị vệ đi cùng không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ im lặng đi theo phía sau hắn.

...

Tại một nơi khác.

Tử Thanh ánh mắt rất tức giận nhìn Dung ma ma sau đó liếc nhìn hai nam nhân đang cầm thanh kiếm kề lên cổ Tuyết Khuynh Thành, bên cạnh còn có một vị cô nương dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Nàng trên đường đi đã gặp được một lão bá rất đáng thương. Nghe mọi người nói ông ấy đã quỳ trên đường suốt mấy ngày, không ăn không ngủ cầu xin sự giúp đỡ của mọi người. Nhưng bọn họ chỉ là những lão bá tánh bình thường, vốn không thể giúp đỡ được ông ấy. Lão bá ấy còn nói con gái của ông ấy vì giúp ông ấy trả nợ mà bị người khác lừa gạt bán vào thanh lâu làm kĩ nữ. Tử Thanh từ nhỏ vốn rất nghĩa khí, nhìn thấy người khác bị ức hiếp không nhịn được đồng ý giúp ông ấy. Thậm chí quên mất kế hoạch của bản thân mà giúp đỡ ông ấy. Không ngờ nàng lại quên mất Tuyết Khuynh Thành không hề biết võ công, lại không cẩn thận khiến tỷ ấy bị người ta bắt lại, hơn nữa còn dùng cách này để uy hiếp nàng, ép nàng phải tham gia vào cuộc tuyển chọn hoa khôi của Cát Thanh Lâu, bọn họ mới đồng ý tha cho vị cô nương đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net