Chương 5: Ái Phi, Nàng Thật Sự Rất To Gan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung ma ma đột nhiên nảy sinh lòng tham mang Tuyết Khuynh Thành cùng vị cô nương đó ép buộc nàng phải chấp nhận điều kiện của bà ta. Nếu không sẽ giết người diệt khẩu, bà ta còn nói người đứng phía sau thanh lâu này chính là huyện lão gia. Tử Thanh thật sự rất muốn mắng bà ta một trận, nói cho bà ta biết sự thật nhưng quy tắc chính là quy tắc, hai người không thể nói ra thân phận của mình, cho dù nói ra bọn họ cũng chưa chắc đã tin tưởng lời nàng nói. Nếu trách chỉ trách nàng quá sơ ý, xuất cung lại không mang theo lệnh bài. Những hành động đều phải cẩn trọng nếu không có khi sẽ gây hại đến tính mạng của tỷ tỷ tốt của cô, còn có một nữ nhân vô tội phải mất mạng thì thật sự không đáng. Tử Thanh cố gắng nhẫn nhịn, nàng đường đường là hoàng quý phi, còn nữ nhân mà bà ta đang dùng dao kề lên cổ là Tuyết phi. Tử Thanh bất đắc dĩ ngồi trong phòng thay y phục. Nàng nhìn mình trong gương,  trong lòng vô cùng bất mãn. Những bộ y phục sặc sỡ, tất cả những thứ trên người hiện tại nàng đều chưa từng thử qua.

Tử Thanh dường như cũng đoán được phần nào ý đồ của Dung ma ma. Nếu nàng muốn thoát khỏi nơi này cũng không phải chuyện quá khó khăn. Chỉ là nàng vẫn chưa muốn trở về, dự định sẽ đùa giỡn với bọn người đó một chút. Theo như Tử Thanh nhìn thấy bọn họ tạm thời sẽ không tổn hại Tuyết Khuynh Thành và những người khác. Nàng đã dùng bồ câu đưa đến phủ Thượng Quan báo tin cho Thượng Quan Mặc Kỳ đến cứu giúp, chắc không bao lâu nữa hắn sẽ đến nơi.

Cát thanh lâu vô cùng nhộn nhịp, tiếng đàn hát vang lên khắp nơi. Còn có tiếng hò hét cỗ vũ của những nam nhân ngồi bên trong khiến cả con đường trở nên rất ồn ào. Nhưng không ai chú ý rằng một bóng dáng nam nhân cao lớn đã bước vào trong từ lúc nào. Ánh mắt vừa nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu đỏ đứng ở trên cao, vẻ mặt phút chốc trở nên đen lại.

Dung ma ma bước lên phía trước, giọng nói mang theo sự hào hứng cùng vui vẻ.

- Các vị khách quan, hôm nay Cát thanh lâu mở cuộc tuyển chọn hoa khôi đẹp nhất kinh thành. Sau đây các vị cô nương sẽ biểu diễn một số kĩ năng, mong mọi người sẽ công tâm lựa chọn.

Từng vị cô nương lần lượt bước lên phía trên biểu diễn. Người thì múa quạt, người thì đàn... khiến cả không khí trở nên rất náo nhiệt. Tử Thanh nhìn những cô nương đang biểu diễn, khó chịu lắc đầu. Thật sự khiến nàng cảm thấy rất nhàm chán.

Tử Thanh vốn đang mơ màng thì bị Dung ma ma đẩy lên phía trước khiến nàng vô cùng ngơ ngác. Nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ánh mắt chạm vào ánh mắt của nam nhân bên dưới, trong lòng có chút hốt hoảng. Tử Thanh suy nghĩ hồi lâu sau đó bước đến trước mặt hắn, mỉm cười nói.

- Công tử, có thể cho ta mượn thanh kiếm được không???

- Cô nương, một nữ nhân như cô cần thanh kiếm này làm gì???

Tử Thanh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cầu xin hắn. Trịnh Tề khó hiểu nhíu mày, nhưng cũng lấy thanh kiếm đưa cho nàng. Nàng cầm lấy thanh kiếm, mỉm cười nhìn hắn.

Nàng nhìn thanh kiếm sắc bén trên tay. Cảm giác trong lòng đột nhiên trở nên rất vui vẻ. Từng động tác vô cùng thanh thoát nhưng cũng có vài phần mạnh mẽ khiến tất cả những nam nhân bên dưới đều vô cùng hứng thú, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Trịnh Tề nhìn những động tác của nàng. Không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, hình như bản thân đã từng nhìn thấy ở đâu đó khiến hắn chìm đắm vào trong mộng ảo.

- Hay lắm. Hay lắm.

Tiếng vỗ tay vang lên mỗi lúc một lớn hơn. Tử Thanh nhìn dáng vẻ ngây người của hắn, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.

- Các vị quan khách, bây giờ đã đến lúc các vị lựa chọn hoa khôi của năm nay. Trên tay của mỗi vị cô nương đều có một cái giỏ, nếu các vị yêu thích vị cô nương nào thì mỗi người đặt một cành hoa vào trong. Hoa trong giỏ của vị cô nương nào nhiều nhất sẽ trở thành hoa khôi của Cát thanh lâu vào năm nay.

Từng người, từng người nhanh chóng bước lên phía trên. Phút chốc giỏ hoa của mọi người đều đã đầy ắp. Trịnh Tề lại không chút phản ứng, đứng im bất động không nói lời nào.

Sau khi Dung ma ma đếm xong, đã chọn ra được hai người có số hoa bằng nhau, trong đó có cả nàng. Ngay cả Dung ma ma cũng không biết phải giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào, bất đắc dĩ nhìn về phía nàng.

- Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra. Vậy tôi xin tuyên bố Thanh cô nương và cả Như Ý, cả hai người họ đều là...

- Khoan đã, ta còn chưa lựa chọn.

Trịnh Tề lúc này mới đột nhiên lên tiếng, tay cầm cành hoa bước đến trước mặt hai người họ. Tay cầm cành hoa đưa về phía giỏ của nàng sau đó lại chuyển về phía giỏ của Như Ý. Tử Thanh không quan tâm, ánh mắt của nàng cũng không nhìn hắn. Nàng vốn tưởng hắn sẽ không khiến cho nàng mất mặt, không ngờ...

Trịnh Tề ánh mắt nhìn về phía nàng, không chút do dự ném cành hoa vào giỏ của Như Ý, khiến cả sảnh lớn chìm trong im lặng. Dung ma ma cảm thấy rất uất ức, vốn dĩ cô nương này không bằng người của Cát thanh lâu do đích thân bà tuyển chọn vậy mà lại dành chiến thắng. Dung ma ma trầm tư hồi lâu, cuối cùng khó khăn lên tiếng.

- Được. Vậy... vậy tôi tuyên bố Như Ý của Xuân Phong viện sẽ trở thành hoa khôi băm nay ở kinh thành.

Trịnh Tề không nói câu nào nắm tay nàng kéo đi. Dung ma ma kinh ngạc ra lệnh cho bọn người kia chặn hai người lại. Hắn không nói gì, liếc mắt nhìn Trần công công khiến ông hốt hoảng vội vàng ném túi tiền về phía Dung ma ma. Nhưng bà ta vẫn không cam tâm kiên quyết muốn bắt nàng lại. Tử Thanh vừa nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, dẫn theo rất nhiều thị vệ bước vào, khóe môi tạo thành nụ cười hoàn mĩ. Trịnh Tề nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của nàng. Dường như đã đoán được phần nào lai lịch của đám người vừa bước vào. Dẫn đầu chính là đại thiếu gia của gia tộc Thượng Quan - Thượng Quan Mặc Kỳ. Chắc chắc là người ở Thượng Quan gia.

Mặc Kỳ liếc nhìn nàng sau đó lãnh đạm lên tiếng.

- Khuynh Thành cùng vị cô nương đó đang ở bên ngoài. Muội cùng hoàng... à cùng công tử đến gặp họ đi. Chuyện ở đây cứ để huynh muội lo liệu.

- Kỳ ca ca, huynh đến thật là muộn.

Mặc Kỳ vẻ mặt vẫn không thay đổi, im lặng không nói gì nữa, trực tiếp bước về phía trước. Tử Thanh cũng không nói gì, nhanh chóng bước ra ngoài. Trịnh Tề quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Mặc Kỳ sau đó bình thản bước theo phía sau nàng.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net