Chương 40: Lăng Tử Thanh, Muội Vốn Là Nữ Nhân Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Tử Thanh tỉnh lại khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Một căn phòng không quá rộng lớn nhưng cách sắp xếp lại rất sang trọng. Tuyết Khuynh Thành đang ngủ say bên cạnh giường cũng giật mình tỉnh giấc, vội vàng đỡ lấy nàng.

- Muội cẩn thận một chút.

Sau khi cẩn thận ngồi dậy, nàng mới từ từ lấy lại bình tĩnh, khó hiểu hỏi.

- Tuyết tỷ tỷ, tại sao tỷ lại ở đây??? Nơi này thật ra là nơi nào???

- Đây là ngôi nhà lớn Thượng Quan lão gia đã cho xây dựng không lâu. Hiện tại nơi này là phủ của Kỳ ca ca. Ngày hôm qua, ta tình cờ đi ngang qua đoạn đường đó, vô tình nhìn thấy Kỳ ca ca đưa muội rời khỏi cung. Theo tỷ cảm nhận gần đây tính tình của huynh ấy thật sự đã thay đổi rất lớn, thường xuyên không thể kiểm soát bản thân. Ta lo lắng huynh ấy sẽ làm chuyện tổn hại đến muội nên đã đi theo hai người. Muội đừng lo lắng, ta nhất định sẽ đưa muội trở về nhà.

- Trở về??? Muội còn nơi nào để về đây. A Tề đã viết thư hòa ly với muội, bọn muội đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Hoàng cung Minh quốc từ giây phút đó cũng không phải nhà của muội nữa rồi.

Nàng vừa tỉnh lại trong đầu lại bắt đầu hiện ra những hình ảnh đau lòng, những lời nói thương tổn của hắn khiến nàng bất giác cảm thấy chua xót, vẻ mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì. Ánh mắt vô hồn nhìn Tuyết Khuynh Thành.

- Thanh nhi, hoàng thượng chắc chắn là chỉ nhất thời tức giận. Hiện tại có lẽ người vẫn còn đang rất lo lắng cho muội, rất có thể đang huy động binh lính tìm kiếm muội khắp nơi.

- Tuyết tỷ tỷ, chuyện của muội và chàng ấy đã đi đến bước này thật sự đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi. Muội thật sự cũng không còn hi vọng gì nữa.  

Tử Thanh đột nhiên dừng lại một lúc, dường như vừa nhớ ra được điều gì đó, tiếp tục lên tiếng.

- Nhưng mà tỷ là Tuyết phi, lại tự ý rời khỏi cung như vậy không sợ sẽ bị tội chém đầu hay sao???

- Ta quên vẫn chưa nói với muội. Ta và hoàng thượng vốn dĩ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, trong cung cũng chỉ là một phi tử thất sủng không được mọi người biết đến, mất đi một Tuyết phi cũng không ai phát hiện đâu. Mấy hôm trước hoàng thượng đột nhiên đến Tuyết Ninh cung nói muốn hòa ly với ta, lúc đó ta cứ sợ bản thân đã làm sai điều gì. Nhưng không ngờ người lại nói muốn trả tự do cho ta, để ta có thể đi tìm người trong lòng của mình.

Tử Thanh nghe những lời đó xong, chỉ cười, im lặng không nói thêm gì nữa. Đối với Tuyết Khuynh Thành đây vốn dĩ là một chuyện rất tốt, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ có thể rời khỏi chốn cung cấm đầy thị phi đó. Sống một cuộc đời hoàn toàn mới, có thể tự quyết định tương lai của chính bản thân mình.

Mặc dù Tuyết Khuynh Thành chưa từng nói nàng ấy thích Thượng Quan Mặc Kỳ. Nhưng Tử Thanh biết rất rõ người trong lòng của Tuyết Khuynh Thành chính là  hắn ta. Ba người họ là cùng nhau lớn lên, ánh mắt Tuyết Khuynh Thành nhìn Thượng Quan Mặc Kỳ vẫn luôn rất ấm áp, khác hẳn với ánh mắt mỗi khi nàng ấy nhìn người khác. Nàng cũng biết Thượng Quan Mặc Kỳ vốn là một nam nhân tốt, nhưng hắn ta lại quá cố chấp. Một nữ nhân tốt như vậy lại cam tâm vì hắn ta mà từ bỏ vinh hoa phú quý, cùng hắn sống một cuộc đời bình lặng. Vậy mà hắn ta lại không biết trân trọng.

...

Đêm tối bao phủ khắp nơi, Tử Thanh đứng ở gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài mới phát hiện thì ra nàng đang đứng ở một căn phòng rất cao. Những ngôi nhà nhỏ xung quanh cũng bắt đầu thắp đèn. Cuộc sống đơn giản như vậy nếu nàng có thể cùng với Trịnh Tề trả nghiệm thì tốt biết mấy.

Một chiếc áo choàng đột nhiên đặt lên vai nàng. Tử Thanh cũng không quay lại nhìn, mi tâm nhíu lại, bất giác thở dài, ngây người nhìn ra bên ngoài.

- Thanh nhi, muội biết không??? Ta thật sự rất hối hận. Nếu như trước đây ta không bị phụ thân làm lung lay, không vì nghe theo lời ông ấy mà buông tay để muội thành thân cùng Trịnh Tề. Có lẽ mọi chuyện đã khác...

Tử Thanh chỉ im lặng, trong lòng nàng hiện tại chỉ có Trịnh Tề, vốn dĩ không hề nghe được những lời Thượng Quan Mặc Kỳ vừa nói. Cho dù nàng đi đến đâu đều nhớ đến hình bóng của hắn, từng hành động, từng lời nói. Thậm chí cả những cái nhăn mày đều hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng.

- Thanh nhi, chỉ cần muội đồng ý. Ta sẽ không để tâm chuyện muội từng là nữ nhân của ai. Chúng ta hãy quên đi những chuyện trong quá khứ đi. Bắt đầu một cuộc sống mới. Ta vẫn là Kỳ ca ca của muội. Muội vẫn là Thanh nhi của ta. Từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.

Thượng Quan Mặc Kỳ đột nhiên ôm lấy nàng. Tử Thanh lúc này mới bừng tỉnh. Cả người phút chốc trở nên hoảng loạn, vội vàng đẩy hắn ta ra. Ánh mắt sắc lạnh không biểu lộ chút cảm xúc gì.

- Thượng Quan Mặc Kỳ, xin huynh tự trọng. Hãy để ta có thể tiếp tục xem huynh là huynh trưởng của mình. Đừng để sau này chúng ta ngay cả nhìn nhau cũng không được.

Thượng Quan Mặc Kỳ đột nhiên bật cười, lùi về sau mấy bước, giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ.

- Huynh trưởng??? Tự trọng??? Thanh nhi, ta thật sự không nên nuông chiều muội như vậy. Lần này để ta xem thử muội còn có đường lui hay không??? Trịnh Tề là một hoàng đế. Lòng tự tôn của hắn ta nhất định không chấp nhận được chuyện này...

Dứt lời, hắn ta giống như phát điên, bế nàng lên sau đó ném lên giường. Tử Thanh hoảng sợ, vô thức ôm lấy bụng, hai mắt vẫn đang trừng lớn nhìn hắn ta. Nhưng sức nàng vốn dĩ không thể nào chống cự lại một nam nhân đã luyện tập võ công tử nhỏ như hắn. Nàng không chút nương tình, dùng móng tay của bản thân đâm vào cánh tay của hắn ta đến bật cả máu nhưng cũng vô ích. Nàng không chút chần chừ căm phẫn rút cây trâm trên tóc ra đâm một nhát vào vai trái của Thượng Quan Mặc Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net