Chương 6: Trịnh Tề, Ta Và Chàng Vĩnh Viễn Không Thể Nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Thanh cùng Tuyết Khuynh trở về cung đã được mấy ngày. Trịnh Tề cũng không đến gặp nàng nữa nhưng lại thường xuyên cho Trần công công mang những vòng ngọc cùng trâm vàng đến Thanh Nhạc cung. Nàng cũng đoán được phần nào ý nghĩ của hắn, theo như tình hình hiện tại nàng cũng đã thành công được phần nào.

Tử Thanh cùng Tuyết Khuynh Thành đi dạo ở Ngự hoa viên rất lâu sau đó tình cờ nhìn thấy Trần công công đang đi đến. Tuyết Khuynh Thành đột nhiên đứng lại, mỉm cười nói.

- Trần công công, chào ông.

- Tuyết phi nương nương, người đừng để tâm đến ta.

Trần công công đột nhiên quỳ xuống hành lễ. Ông vốn phân biệt được người nào có dã tâm, người nào là người hiền lương, thật lòng đối xử với người khác.

- Thần tham kiến Hoàng quý phi nương nương nương, Tuyết phi nương nương.

- Miễn lễ. Ông mau đứng lên đi. 

Hai người không nói gì nữa, bình thản đến ngồi ở ngự đình trò chuyện. Các cung nữ cũng chỉ còn có vài người, khiến tâm trạng của nàng trở nên khá hơn lại càng không hề có sự phòng bị.

- Tuyết tỷ tỷ, tỷ tại sao lại phải hạ mình trước mặt Trần công công. Dù sao tỷ cũng là Tuyết phi do hoàng thượng sắc phong. Ông ta phải là người hạ mình trước mới đúng.

- Thanh nhi, muội mới vào cung nên không biết chuyện này. Trần công công chính là người Thẩm công công đích thân tiền cữ. Được Thái hoàng thái hậu rất mực xem trọng, ngay cả hoàng hậu cũng phải kính nể ông ta vài phần. Tỷ cũng chỉ là một phi tần tam phẩm nhỏ nhoi tất nhiên cũng phải cố gắng lấy lòng ông ta.

- Tuyết tỷ tỷ, không phải tỷ lo lắng quá rồi hay sao???

- Thanh nhi, muội nên cẩn thận một chút. Mặc dù tỷ không biết muội lí do tại sao muội đột nhiên  lại muốn vào cung. Nhưng ở chốn cung cấm này tỷ khuyên muội nên cẩn trọng một chút. Tuyệt đối không được tin bất kì một ai. Kẻ thù luôn ở trong bóng tối còn chúng ta đang ở ngoài ánh sáng, không thể đoán được suy nghĩ của bọn họ. Nên lại càng phải cẩn trọng nhiều hơn.

Tử Thanh nhìn Tuyết Khuynh Thành, ánh mắt sáng lên, cười nhẹ.

- Tỷ vẫn giống như trước đây, cẩn trọng và đề phòng. Chúng ta làm tỷ muội tốt lâu như vậy. Tính cách của muội không phải tỷ không biết muội sẽ không dễ dàng bị ức hiếp. Tỷ cũng đừng quá lo lắng, muội nhất định sẽ bảo vệ cho Tuyết tỷ tỷ. Không để bất cứ ai tổn thương đến chúng ta.

- Thanh nhi, tỷ hy vọng muội có thể ngoan ngoãn thực hiện được những lời muội vừa nói.

- Đa tạ tỷ.

Tuyết Khuynh Thành không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn cô. Tiếng bước chân từ phía sau vang lên, còn có mùi hương nhàn nhạt bay đến. Tử Thanh nhìn về phía người đang bước đến, ánh mắt lập tức thay đổi, nụ cười trên môi cũng biến mất. Theo đó gương mặt lạnh lùng, vô cảm lập tức xuất hiện.

Tuyết Khuynh Thành nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên.

- Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương.

Nàng cũng chần chừ hồi lâu, sau đó nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tuyết Khuynh Thành đang nhìn về phía mình, bất đắc dĩ nhẫn nhịn hành lễ.

Vũ Phàn Ảnh dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nàng sau đó bước đến trước mặt nàng, giữ chặt lấy cằm nàng để mắt cả hai chạm vào nhau. Tử Thanh vốn dĩ không thể bản thân chịu thua kém, cha nàng trên trời chắc chắn sẽ không vui vẻ.

- Thượng Quan Tử Thanh, ngươi chỉ là một nữ nhân nhỏ nhoi. Nếu so sánh với ta ngươi vốn chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi. Ngươi cũng biết ở chốn hậu cung này ta là hoàng hậu, còn ngươi cho dù là Hoàng quý phi vẫn dưới ta một bậc. Có thể hoàng thượng gần đây sủng ái ngươi nhưng sau cùng chắc chắn đến một ngày nào đó người sẽ quay về bên ta.

Tử Thanh trừng mắt nhìn Tuyết Khuynh Thành, giọng nói mang theo tràn ngập sự khinh thường.

- Hoàng hậu nương nương, người đã từng bị một hạt cát rơi vào mắt lần nào chưa??? Có phải rất khó chịu hay sao??? Ta chính là một hạt cát nhỏ nhoi nhưng ta có thể khiến người cảm thấy rất khó chịu, nhưng ta cũng không phải người vô dụng, cũng có thể khiến người lo lắng và hoảng sợ đến mức này.

Vũ Phản Ảnh chậm rãi buông tay ra, tức giận tát nàng một bạt tay khiến Tử Thanh vô cùng tức giận gia tay định đánh trả nàng ta nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân mặc hoàng bào đang chậm rãi bước đến. Cánh tay từ từ buông xuống. Vũ Phàn Ảnh không hề nhìn thấy người đang đi đến, ra tay vô cùng tàn độc. Khóe môi cũng bắt đầu chảy máu, cả ngưới ngã xuống đất.

Tuyết Khuynh Thành vô cùng hoảng hốt nhưng cũng không dám can ngăn. Nàng hiểu rõ Tử Thanh không phải là người dễ dàng bị ức hiếp như vậy. Chắc chắn là có một lí do gì đó mới ra hiệu cho nàng không được xen vào.

Cánh tay Vũ Phàn Ảnh đang giơ lên đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy. Giọng nói vô cùng lạnh lùng nhưng vẻ mặt lại mang theo sự tức giận.

- Vũ Phàn Ảnh, nàng đang làm gì vậy??? Thật không có phép tắc.

Vũ Phản Ảnh hoàng hốt. Cả người run rẫy hoảng sợ, lời nói cũng trở nên ngập ngừng.

- Hoàng thượng... người... người...

Trịnh Tề nhìn về phía Tuyết Khuynh Thành, giọng nói cũng đã dịu xuống phần nào.

- Tuyết phi, nàng mau đưa nàng ấy về Thanh Nhạc cung. Ta sẽ cho người mang thuốc đến.

- Thần thiếp cáo lui trước.

Tuyết Khuynh Thành vội vàng đỡ nàng đứng dậy sau đó rời đi. Lúc này mới đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, bất giác thở dài, dáng vẻ trở nên cứng nhắc. Nàng hình như còn chưa hành lễ với Trịnh Tề, nhưng may mắn hắn cũng không trách phạt nàng, thật ra là không để tâm đến một vị Tuyết phi nhỏ bé như nàng thì đúng hơn. Nhưng nghĩ kĩ chuyện này cũng không phải là chuyện xấu nếu không đầu của Tuyết Khuynh Thành này đã sớm rơi xuống đất rồi.

- Nàng không sao chứ???

Tử Thanh vừa lướt qua hắn đã nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, nhưng nàng lại không trả lời hắn. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất ấm áp, bất giác mỉm cười. Không hiểu sao lại cảm thấy có chút hối hận nhưng cũng chỉ là cảm giác thoáng qua sau đó dần dần biến mất. Ánh mắt mang theo sự đau lòng, còn có thất vọng, lưu luyến rời đi.

Trịnh Tề, ta và chàng vĩnh viễn không thể nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net