Chương 10 - Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌA ẢNH HOA ANH

Chương 10 – Tái ngộ

***

Bảo Thái năm thứ ba mươi tám, trưởng nam của hoàng đế, hoàng tử Trịnh Khiêm lại bị phế ngôi thái tử. Hoàng đế lập hoàng tử thứ Trịnh Ngung làm đông cung, toàn kinh đô mở hội ăn mừng, dân chúng lời ra tiếng vào, ai ai mặt mày đều cảm thấy phấn khởi.

Bởi vì thái tử mới Trịnh Ngung kia, nghe nói trước đó thần kinh bất ổn, điên điên khùng khùng, nhưng nửa năm trở lại đây không biết gặp phải kì ngộ gì, đột nhiên trở nên minh mẫn, sáng dạ lạ thường, liên tục chứng tỏ bản thân tài hoa hơn người. Hơn nữa Trịnh Ngung tâm địa thiện lương, đối đãi với mỗi một kẻ hầu người hạ đều rất nhân từ, ngươi nói xem tương lai có một vị quân chủ như vậy, đất nước sẽ thái bình thế nào cơ chứ?

Trái lại Trịnh Khiêm kia, nghe nói tài năng hạn chế, tâm địa lại khó dò, có dạo ăn chơi hưởng lạc không coi ai ra gì; chưa kể Trịnh Khiêm gần đây không biết bị ma xui quỷ khiến như nào mà trở nên mê tín dị đoan, liên tục khiến hoàng đế thất vọng. Một người như vậy căn bản không xứng làm bậc đế vương, đừng nói đến lần thứ hai bị phế ngôi thái tử; cho dù có làm thái tử, chắc cũng sẽ lại lần ba, lần bốn bị phế.

Một đạo nhân trẻ tuổi ngồi nghe lão nhân trong góc quán ăn kể như vậy, lại nhìn nếp nhăn trên trán lão đã nhiều đến mức có thể xô vào nhau, vậy mà lão vẫn nhiều chuyện, còn làm ra vẻ kể rất hăng say thích thú.

"Tiên sinh, ta cảm thấy không ổn." Hạ Nhật quay sang nhìn đạo trưởng ngồi bên cạnh, ánh mắt không khỏi phức tạp

"Ngươi lại muốn ăn?"

Đạo trưởng nọ quay đầu, thần tình không khỏi coi thường. Y nhìn chằm chằm đứa học trò học tài mãi không thành nghệ của mình, lòng chỉ muốn chửi bản thân đến thiên hôn địa ám, sao năm đó y lại hồ đồ thu nhận đứa nhỏ này. Cả một đời y thanh danh, chẳng lẽ lại bị tên này hủy hoại hết.

"Tiên sinh, thái tử này, chỉ e tại vị không được bao lâu..."

Đạo trưởng nọ vừa nghe vậy, cả người giật nảy lên giống như ngồi phải đống than. Y lao vội về phía Hạ Nhật, tay che miệng người nọ, mắt không khỏi giáo dác nhìn xung quanh.

"Hạ Nhật mẹ nó cái miệng thối nhà ngươi, ngươi muốn chết cũng đừng kéo cả ta vào. Ta tính ra cũng mới gần tứ tuần thôi đó."

"Tiên sinh, ta là nói thật đó." Hạ Nhật đăm chiêu nhìn thầy của mình, y không hiểu, rõ ràng người kia tinh thông hơn y, vì sao lại không nói ra điều này.

Là người không biết, hay là biết nhưng không nói ra?

"Nhóc con, ta nói cho ngươi điều này. Thiên hạ có thứ nên biết, có thứ không nên. Thuận theo tự nhiên nước sẽ tự chảy. Ngươi không nói có khi bảo hộ được một mạng người. Ngược lại ngươi nói, bao nhiêu người sẽ vì ngươi mà đổ mạng, ngươi có gánh nổi không?"

Hạ Nhật cúi đầu, lặng nhìn phía mũi giày đã thủng mất một lỗ to bằng ngón tay út.

"Tiên sinh, ngươi là vẫn dằn vặt chuyện năm đó?"

"Ta là không thể tha thứ nổi chính bản thân mình."

Đạo trưởng nói, sau liền phất ống tay áo bỏ đi, để lại tên học trò vẫn đang chết chân tại chỗ. Người đời vốn là như vậy. Vì một câu nói của ngươi khiến một người phải bỏ mạng, cho dù bản thân có vô tình thế nào cũng chẳng dám đảm bảo trong ngươi không có chút áy náy.

"Hạ Nhật, ngươi đáp ứng ta một điều, được không?"

Đạo trưởng mắt lẳng lặng nhìn về phía cổng thành, pháo hoa đã nở rộ giống hệt trong đêm giao thừa, từng tiếng, từng tiếng bùm lại vang lên, lần lượt ghép lại thành hai chữ chúc mừng. Bảo Thái năm thứ ba mươi tám này, kinh đô rực rỡ, đất nước phồn thịnh, dân chúng no ấm, biên giới ổn định. Chỉ là phía tây bắc kinh đô, bia đá trong miếu nhỏ kia, bỗng dưng chữ khắc bị mờ hẳn đi, nhìn kỹ lại, chẳng biết là ai lại vô tình đụng chạm, cư nhiên mất mất hai chữ hài tử trên đó. Cả một bia mộ to như vậy, cuối cùng chỉ còn ba chữ "Cảnh thân vương".

***

"Trịnh Hạo, ngươi trở lại rồi."

Trịnh Khiêm mỉm cười, hai ánh mắt phượng ngủ khẽ cong cong; một thân áo đen phiêu phiêu.

"Thái tử."

"Hửm?"

Một tiếng hửm, cả hai liền rơi vào trầm mặc. Nhìn nhau một lúc lại đồng thời phá ra cười. Tiếng cười ngày hôm ấy, vô tình hữu ý thế nào lọt vào tai người nghe lại như một khúc tiếu ý, huyên náo cả phủ Thanh Đô vương.

"Vương gia, thần đã về." Trịnh Hạo thông báo một tiếng, lại đưa mặt nhìn Trịnh Khiêm.

"Tốt, ta biết ngươi chắc chắn sẽ về."

Gật đầu một cái, lại là thân huynh đệ đã lâu không gặp. Những tưởng tế đàn năm đó đem ngươi đi khỏi ta, một nửa của ta cứ thế như bị ai đó lấy mất. Thật may ông trời không phụ lòng người, bao năm nay ta ở kinh thành chờ đợi, không biết bao mùa sen nở rồi lại tàn, bao mùa mai chớm sắc rồi lại phai, cuối cùng ngươi cũng trở về, hai ta lại cùng nhau thực hiện cơ đồ đã định. Còn nhớ năm đó bi thương nứt vỡ, lặng lẽ tới từng nơi đã qua, tất cả chỉ toàn một mảnh cũ kĩ. Không có ngươi, phủ Đông cung lại uy nghiêm không tiếng cười; không có ngươi, chẳng còn ai cùng ta lẻn vào điện Thiên An xem trộm lễ thiết triều.

"Trịnh Hạo, ngươi trở về thật tốt."

Năm đó ta cùng ngươi đều tám tuổi, phải xa nhau, cứ nghĩ âm dương cách biệt. Chẳng cùng cha mẹ sinh ra nhưng lại coi nhau như song sinh, không có ngươi ta sẽ thế nào; không có ta ngươi sẽ ra sao? Cũng năm đó ta tính từ bỏ tất cả, theo cùng ngươi tới làm tế phẩm, mà chẳng biết ý trời ra sao, hoàng thượng cư nhiên lại phong ta trở thành thái tử.

"Vương gia, người hiện tại ổn không?"

Trịnh Hạo dò hỏi, Trịnh Khiêm nghe vậy thoáng sửng sốt không kịp phản ứng, sau một hồi định thần mới thở dài.

"Cũng đâu phải lần đầu."

Phải rồi, Trịnh Khiêm đâu phải lần đầu làm thái tử rồi bị phế. Đây đã là lần thứ hai rồi. Năm xưa vì Trịnh Hạo, giờ lại vì Trịnh Ngung. Trong mắt hoàng đế cha hắn, Trịnh Khiêm chẳng qua cũng chỉ là một lựa chọn có thì dùng, có cái khác tốt hơn liền bỏ thôi. Còn lời đồn của thiên hạ ngoài kia, ai thèm bận tâm chứ? Hắn từ khi đứa trẻ Trịnh Ngung kia chào đời, vốn dĩ đã là một người xấu trong mắt thiên hạ qua lời cha hắn rồi.

***

"Vương gia, người tính đưa thần đi đâu?"

"Tới điện Long An" Trịnh Khiêm trả lời, giọng điệu trầm trầm ra lệnh

"Hoàng thượng biết ngươi trở lại, ta không giấu được."

"Có gấp không?" Trịnh Hạo hỏi lại "Ta muốn tới phủ Cảnh thân vương trước."

"Không được." Trịnh Khiêm gắt lên. Hắn quay đầu, một tia đe dọa thoáng qua ánh mắt. Lại bước tới, một tay nắm lấy cổ tay Trịnh Hạo kéo đi, tay kia bấu chặt vào thanh đao như muốn hằn cả dấu tay trong đó.

"Trịnh Hạo, nếu cha ta muốn giết cha ngươi thì sao?"

"Vì cái gì chứ? Cha ta đã làm gì sai?" Trịnh Hạo khó có dịp mất tự chủ, giọng nói cũng có phần gay gắt hơn. Hắn phải mất tới mười năm mới có thể quay lại, cứ thế bảo hắn chỉ có thể gặp mặt cha những lần cuối, nói xem, ông trời phải tàn nhẫn cỡ nào mới có thể nói ra những thứ đau lòng như này.

"Trịnh Hạo, ngươi nghe ta," Trịnh Khiêm chậm rãi, giọng điệu có phần từ tốn, chỉ là dù đã kìm nén cỡ nào cũng không che đậy nổi một tia bất lực "Cảnh vương phủ các ngươi, mỗi một người, kể cả không làm gì cũng đã là cái gai trong mắt hoàng đế."

"..."

"Năm đó, ngươi nói xem, người đáng ra phải lên tế đàn là ta hay ngươi?"

"..."

"Ngoài cha mẹ ngươi và ta thì chẳng ai yêu thương ngươi hết. Hoàng thượng chỉ yêu thương cái ngai vàng của chính người mà thôi."

"Ta biết."

"Ngươi cũng biết, ta hiện tại đến cả ngôi vị thái tử cũng không ngồi được. Cho nên bảo hộ thêm ngươi là quá sức với ta."

Thanh Đô vương phủ, thủy đình mùa sen nở, một mảnh sen trắng toát bao phủ cả mặt hồ. Một hồi thanh sạch như vậy lại chẳng khác là bao so với cảnh tang gia bi ai. Trịnh Hạo để mặc Trịnh Khiêm kéo tay mình, chầm chậm, hai người một trước một sau tới điện Long An, tới nơi nghỉ ngơi của hoàng đế. Ông trời a, chẳng lẽ trêu ngươi người khác lại là thú vui của người?

Trở về để làm gì chứ? Ta ở đó cùng Mộc Lạc không phải cũng rất tiêu diêu tự tại, cứ vậy bình bình an an trải qua một đời người. Ngươi nói xem, chỉ là mưu cầu hạnh phúc, sao ai cũng muốn cướp của ta?

***

"Thần Trịnh Hạo..."

"Đứng lên đi, lại đây, để trẫm nhìn ngươi." Hoàng đế mỉm cười, chưa cần chờ Trịnh Hạo hành lễ xong đã vội ngăn cản. Một mảnh hoàng bào ngồi trên long ỷ, nói xem có bao phần uy nghiêm.

"Đứa nhỏ này, không ngờ ngươi cũng có ngày quay lại."

Trịnh Hạo lạnh lùng nhìn hoàng đế, đáy ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét.

"Ngươi trở về cũng tốt, sau này Thanh Đô Vương cũng có thêm người bầu bạn."

Hoàng đế dứt lời liền tiếp tục phê duyệt tấu chương, để lại hai kẻ đứng đó không kịp nói gì, chỉ biết chân chân một chỗ đứng nhìn nhau. Gần một canh giờ trôi qua, cái không khí lạnh lẽo chốn hoàng cung như bủa vây một đám người ai cũng mang nặng tính toán. Bất giác, Vĩnh Thịnh hoàng đế khẽ xoa mi tâm, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt đứa nhỏ nhà mình lẫn đứa nhỏ nhà nọ vẫn đứng đó nghiêm chỉnh, khẽ mỉm cười:

"Hai ngươi còn gì muốn nói?" Hoàng đế cau mày "Nếu không có việc thì lui ra ngoài đi."

Hai người vâng lệnh, cúi đầu cáo biệt đồng loạt lùi bước ra ngoài. Khoảnh khắc cả hai cùng quay lưng kia, chỉ nghe từ trong vọng ra tiếng cười khẽ của hoàng đế cùng giọng nói trầm trầm:

"Trịnh Hạo ngươi trở về rồi, vậy thì làm chủ phủ Cảnh vương đi."

Một câu nói, vừa vặn đâm ai một nhát đao. Ngươi có bỉ ổi, cũng không cần phải gấp gáp như vậy chứ. Cô độc ở trên đó lâu vậy, có phải ngươi cũng thấy mệt mỏi rồi không?

Hành lang điện Long An vẫn còn treo đèn lồng sáng rực rỡ, từng chiếc từng chiếc một riêng rẽ, giống như muốn nói sinh mạng ngươi và ta vốn chẳng liên quan gì đến nhau, cho dù đèn ngươi tắt cũng chưa chắc đã ảnh hưởng đến ta.

"Vương gia..." Trịnh Hạo gọi, Trịnh Khiêm đang đi phía trước bỗng dừng lại "có phải ta trở lại, nên ông ấy mới phải đi?"

Nhân sinh, vốn là một ván cờ. Có người đã từng nói vậy, ngươi tới một nước, người kia cũng tới một nước. Ngươi cứ mù mờ đi cảm giác liền không ổn, vì như thế ngươi sẽ bị người nọ ăn mất quân cờ của mình. Bất quá ngươi rõ quá cũng không ổn, vì cảm giác ăn được của người khác cũng chẳng vui vẻ chút nào. Biết và không biết, vốn dĩ chỉ cách nhau có một sợi chỉ mỏng, bước qua rồi, có thứ hạnh phúc, nhưng nhiều hơn chẳng phải là nỗi đau.

"Đáng ra ta không nên trở lại."

Một khắc kia đau đến tận tâm can. Mộc Lạc ngươi sao không giữ ta lại? Ở lại cùng ngươi nơi đó cũng rất tốt, chí ít không phải bất lực như thế này.

"Vương gia, ta..."

"Đừng nghĩ hồ đồ." Trịnh Khiêm cảnh cáo, hắn chầm chậm bước lại phía Trịnh Hạo, hai tay đặt lên vai người nọ, nắm lấy thật chặt "Nhìn vào mắt ta, Trịnh Hạo."

Trịnh Hạo ngẩng đầu, một đôi mắt hắc bạch phân minh, một đôi mắt đau đáu không chỗ xả.

"Ngươi có thể quay lại, giết hắn, rồi cha ngươi sẽ vì ngươi mà mang danh phản đồ. Hoặc có thể theo ta, cùng nhau tính kế lâu dài, trả thù cho cha ngươi."

"Chẳng phải dù thế nào cha ta cũng là phản đồ sao?" Hắn khẽ cười, chua chát, cay đắng

"Ngươi vẫn ngu ngốc như xưa" Trịnh Khiêm gằn nhẹ, từng âm thanh rít qua kẽ răng "người ta lấy của ngươi một thứ, ngươi chẳng lẽ cứ như vậy để người ta lấy mất, không biết đòi lại sao?"

"Bằng cách nào?"

"Giúp ta lấy lại thứ vốn thuộc về ta, ta hứa trả lại danh dự cho cha ngươi."

Trịnh Hạo gật đầu, Trịnh Khiêm thấy vậy liền nhoẻn miệng cười nói tiếp:

"Trịnh Hạo ngươi phải nhớ kĩ, ngày mai Cảnh thân vương mưu đồ tạo phản bị hoàng thượng bắt được, chém đầu thị chúng."

Trịnh Khiêm bỏ đi, thân ảnh dần dần biến mất dưới ánh đèn mập mờ. Trịnh Hạo đứng đó, lẳng lặng nhìn về phía bầu trời đen kịt, ngày hôm nay, ngoài một vài ngôi sao phía tây nam còn sáng, bầu trời mới tăm tối làm sao. Hắn cúi xuống, bất giác phát hiện mảnh lệnh bài đang rung, một vết nứt khe khẽ xuất hiện. Hắn mỉm cười, đưa mắt nhìn phía trước; tay nắm chặt mảnh lệnh bài, đưa lên miệng hôn nhẹ.

"Mộc Lạc, ta làm đúng phải không?"

"Mộc Lạc, có phải, ngươi vẫn luôn theo ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net