Chương 11 - Đồ Bàn pháo hoa nở (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌA ẢNH HOA ANH

Chương 11 – Đồ Bàn pháo hoa nở (1)

***

Trước đó khắp kinh thành rỉ tai nhau tin Cảnh thân vương mưu đồ tạo phản, sau khi con trai trở về liền mưu đồ muốn ám sát thái tử Trịnh Khiêm, đòi lại ngôi thái tử cho con mình. Âm mưu bị bại lộ, hoàng đế cho bắt giam Cảnh vương vào ngục, chờ ngày chém đầu thị chúng.

Sau đó, hoàng đế xét thấy thái tử Trịnh Khiêm không đủ tài lực mới phế bỏ ngôi thái tử, sắc phong hoàng tử thứ Trịnh Ngung làm đông cung.

Trịnh Hạo sau khi từ hoàng cung trở về phủ Cảnh thân vương liền thấy vải đỏ giăng kín lối vào, mà lão Trịnh đã đứng trước cổng, cười hiền từ đối hắn.

"Lão Trịnh, cha ta hiện tại còn trong ngục, sao ngươi lại..." Trịnh Hạo gằn giọng không đành lòng

"Tiểu vương gia, đây là lời vương gia dặn lão trước khi người bị bắt giữ." Lão Trịnh bất đắc dĩ giải thích "Vương gia nói, lần này vương gia khó lòng quay trở về. Khi đó lão ở lại phải thay người chăm nom phủ, chăm nom tiểu vương gia. Còn nói sắp tới phủ có khách ghé thăm, tuyệt đối không được đón tiếp sơ sài. Mà người này..."

"Người này?"

"Dạ, người này đến rồi."

Lão Trịnh gật đầu nhẹ, Trịnh Hạo trong thâm tâm như có điều gì ngờ ngợ, hắn bỏ lại lão Trịnh vẫn còn đứng đó, vội vàng chạy vào bên trong:

"Mộc Lạc."

Người kia mỉm cười đối hắn.

"Ta chờ ngươi đã thật lâu, ngươi tới thật đúng lúc."

Mộc Lạc ôm hắn vào lòng, vỗ nhẹ vai hắn an ủi:

"Không có việc gì, ta đến rồi. Nhất định sẽ không để ngươi một mình."

Đêm đó, Trịnh Hạo tại phủ Cảnh thân vương cuối cùng cũng ngủ được. Hắn tựa vào vai Mộc Lạc thở từng tiếng đều đặn, tay đan chặt lấy tay Mộc Lạc. Trong lúc ngủ, hắn nghe thấy tiếng gió phảng phất, nghe thấy hình như có ai đó thì thầm vào tai hắn hai tiếng "xin lỗi" thật nhẹ nhàng.

.

Đêm đó trời se lạnh, mưa lất phất những hạt bụi bay, tại phủ đông cung, Trịnh Khiêm đứng lặng im giữa thủy đình sen nở:

"Ngươi là Mộc Lạc?"

"Hắn kể cho ngươi rồi?" Mộc Lạc đáp lời

"Không những kể rồi, mà còn kể rất nhiều." Trịnh Khiêm chán ghét "Kể từ khi ta nhận thức hắn, chưa bao giờ hắn nhắc đến ai nhiều như vậy?"

"Ngươi chung quy cũng chỉ nhận thức hắn được vài năm." Mộc Lạc cười mỉa mai "So ra còn kém ta rất nhiều."

"Kém hay không ta biết đường tính." Trịnh Khiêm cũng cười đáp lại "Lại nói, ngươi tốt nhất ngăn hắn ngày mai không được cướp pháp trường."

"Kể cả ngươi cũng nói vậy?" Mộc Lạc nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc "Ngươi thật sự muốn Cảnh thân vương phải chết ư?"

"Là ý trời." Trịnh Khiêm đáp lời

"Ngươi nhẫn tâm như vậy?" Mộc Lạc nheo mắt có vẻ không tin

"Mộc Lạc, ngươi tốt nhất nên biết đâu là điểm dừng của mình." Trịnh Khiêm giọng gằn từng tiếng, đáp lại chỉ thấy thái độ thản nhiên của Mộc Lạc "Trên đời này chỉ được phép tồn tại duy nhất một sự thật: ta chính là hoàng tử trưởng của hoàng đế, tương lai sẽ lại trở thành đông cung."

Mộc Lạc nhìn bóng lưng Trịnh Khiêm mờ đi, khẽ cười xòa. Người biết tính toán, người lại không biết tính toán. Trên đời này đúng là có rất nhiều hạng người, từ hoàng tộc tôn thất cho đến dân thường, từ Trịnh Khiêm cho đến những kẻ ở thôn Kiếm Gia năm xưa.

***

Chính Ngọ, ngày Dần, Cảnh thân vương âm mưu tạo phản, chém đầu thị chúng.

"Mộc Lạc, ta..."

Trịnh Hạo bất lực, hai chân quỳ rạp trước pháp trường mang thân ảnh cha mình. Ngày hôm trước hắn đã chuẩn bị thật kĩ càng tính cướp pháp trường, không hiểu sao canh hai hôm nay người lại không thấy đâu. Hắn hộc tốc chạy tới hỏi lão Trịnh, vậy mà người nọ chỉ biết lắc đầu bất lực thở dài: tiểu vương gia, đám người nọ bị đầu độc chết cả rồi.

Hắn là định sáng này dù có một mình cũng sẽ tới cứu cha, mà hữu ý thế nào, cha hắn như đã suy tính được mọi chuyện, nhờ quan gác ngục gửi một mẩu giấy nhỏ tới hắn, nhất quyết không muốn hắn gặp nguy hiểm, nếu hắn dám đến, chưa cần bị chém cha sẽ cắn lưỡi tự vẫn. Một lời này của cha, giống như dùng đao kia chém hắn, một đao chí mạng, không vực dậy nổi.

Hắn không ngừng tự vấn nói với Mộc Lạc, rằng hắn có lỗi, rằng hắn là đứa con vô dụng, đã không làm được gì, lại còn phải chứng kiến cảnh cha mình bị hành quyết.

"Là ta có lỗi."

Mộc Lạc ôm lấy hắn, cằm đặt trên vai hắn không ngừng thủ thỉ lời xin lỗi. Trịnh Hạo, ta đáng lẽ không nên để ngươi quay về. Chỉ cần ngươi không về, ngươi sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng tang thương này.

.

Tròn một tháng sau ngày Cảnh thân vương qua đời, hoàng đế hạ chỉ sắc phong Trịnh Hạo tiếp quản phủ vương gia thay cha, giữ nguyên tước vị "Cảnh thân vương". Một lời tuyên chỉ không khỏi khiến nhân tâm chán ghét. Trịnh Hạo tiếp chỉ, mặt không đổi sắc, cố nén nhịn cơn thịnh nộ trong lòng.

Mộc Lạc quỳ bên cạnh, cả người thoáng kia như chấn động. Y nhìn chằm chằm tiểu quan đang đứng đó, lại quay sang đau lòng nhìn Trịnh Hạo.

"Trịnh Hạo, giờ thì ta đã hiểu, năm đó..." Nói được một nửa lại ngừng, Trịnh Hạo chỉ biết khó hiểu chờ đợi.

Viên quan rời đi, Mộc Lạc liền quay sang hắn hỏi nhỏ:

"Trịnh Hạo, ngươi tính để tang cha mẹ bao lâu?"

"Ta muốn ba năm," Trịnh Hạo trả lời "nhưng lão Trịnh nói hai năm là đủ rồi "... thời gian còn lại, lão kêu để lão chịu một mình."

Một lời còn chưa trọn vẹn Mộc Lạc đã muốn rời khỏi gian chính thất. Y vội vàng lao về phòng mình, lấy một ít đồ cho vào tay nải, nói rồi vội vã rời đi, không quên để lại một lời khó hiểu:

"Trịnh Hạo, ta cần phải chứng thực một điều, trăng tròn tháng tới ta sẽ quay lại. Lần tới này, nhất định không rời khỏi ngươi."

***

Sâu phía miếu nhỏ bìa rừng U Minh, một thân ảnh gầy gò quỳ rạp trên nền đất ẩm trước bia đá, khuôn miệng khẽ vẽ nên một nụ cười chua chát.

"Cha, giờ thì ta đã hiểu, sao năm đó ngươi lại cứu hắn."

Người nọ quỳ gối bò tới gần bia đá dưới miếu nhỏ. Cả không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng nức nở không rõ từ đâu cùng thanh âm gió gào qua những tán trúc. Y đưa tay miết nhẹ từng nét chữ chạm khắc trên bia đá, chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo nơi lòng bàn tay cùng ba chữ "Cảnh thân vương", chữ "Hài tử" nọ đã mờ đi giống như sắp sửa biến mất.

"Chỉ bởi vì một chữ hài tử này, người lại phải đánh đổi mạng mình cho người nọ? Cha, chỉ bởi vì hai năm dương thọ, liệu có đáng không?"

Mộc Lạc cứ quỳ đó không ngừng cười thảm. Nhớ năm nọ, y từng nghĩ cha mang người kia tới cùng mình bầu bạn, cùng mình đi qua quãng thời gian linh quỷ dài đằng đẵng, mà không nghĩ tới, cha mình lấy mạng đổi cho người kia, lại chỉ đổi được hai năm dương thọ ngắn ngủi. Ngắn tới mức so với quỷ thọ của y thật chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc rộng lớn.

Vài chữ "Cảnh thân vương" hóa ra lại mang nặng bi thương đến thế này. Đời sau nối đời trước cùng trả nghiệp, để rồi cuối cùng trên bia mộ cũng chỉ còn lại ba chữ "Cảnh thân vương" trường tồn cùng thời gian. Thế nhân mải miết cất bước trong vội vã, ngươi cuối cùng lại phải đứng lại một chỗ lẳng lặng ngắm nhìn.

.

Quay lại Cảnh vương phủ đã là rằm tháng chạp, trước có báo tin về, chỉ không ngờ đến nơi rồi từ xa đã thấy bóng dáng Trịnh Hạo trước cửa đợi y, dáng vẻ thấp thỏm cùng có mong ngóng đó, cả đời thật chỉ muốn có một người như vậy là đủ.

"Mộc Lạc, mừng ngươi trở về."

Y nở nụ cười rực rỡ, như đóa dạ quỳnh chỉ chờ đến đêm mà diễm lệ khoe sắc.

"Mộc Lạc," Trịnh Hạo ôn nhu "Nửa tháng nữa là tới năm mới. Giao thừa này ta muốn đưa ngươi đi ngắm pháo bông."

"Ừ." Y gật đầu, lời ít ý nhiều.

Hai kẻ sóng vai nhau cùng bước qua song cửa vào Cảnh vương phủ, nhìn từ phía sau chỉ thấy thập phần hòa hợp. Có lẽ còn hòa hợp hơn cả dạ quỳnh nở của buổi đêm hay phù dung của sớm ngày. Chỉ là, dạ quỳnh hay phù dung, mệnh đời vốn dĩ ngắn ngủi, một đêm nở, một ngày tàn, hai ngươi có hòa hợp cũng chẳng đảm bảo sẽ cùng nhau trong dài lâu. Bởi vì nhân sinh phức tạp lắm, kẻ này tính kế người nọ, có những người, thứ vốn chẳng thuộc về mình nhưng lại cứ nhất mực muốn giữ lấy, vừa khổ mình, lại vừa hại người, để rồi kết cục vẫn chỉ là bi thương.

.

Giữa đông Bảo Thái năm thứ 38, biên giới phía nam báo tin bất ổn, Chế Mân sau vài năm lên ngôi, với tài năng cùng võ bị kiệt xuất, chấn hưng Hồ Tôn từ quốc gia suy đồi trở nên hùng mạnh. Trước đó đã từng bao lần xua quân bắc phạt, ý đồ tái chiếm Châu Ô, Châu Lý của Hoa Anh. Vĩnh Thịnh hoàng đế đã bao lần cử tướng tài quân mạnh đi ổn định biên giới phía nam, vậy mà bao lần đó cũng chỉ báo về một tin cố gắng cầm cự, thành Đồ Bàn của xứ Hồ Tôn kia quả thực không phải chuyện đùa. Lần này không hiểu vì cớ gì, Hồ Tôn kia lại muốn quấy phá biên giới giữa hai nước?

Sáng, long trì phía trước điện Thiên An chìm trong biển nắng, Vĩnh Thịnh hoàng đế ban chỉ, Cảnh thân vương Cảnh tướng quân Trịnh Hạo cùng mười hai vạn quân đi ổn định biên giới, lật đổ thành Đồ Bàn.

"Trịnh Hạo, ta đi xin hoàng thượng rút lại chỉ."

Thanh âm Trịnh Khiêm vang vọng. Hắn đứng đó, làm bộ lặng im mở to mắt chứng kiến những gì vừa diễn ra.

"Vương gia ngươi không cần phải vậy." Trịnh Hạo can ngăn

"Nhưng ngươi đang đi vào chỗ chết, ta không thể để ngươi đi."

"Nếu ta không đi, vậy ai sẽ đi?" Trịnh Hạo hỏi lại, thanh âm đã chẳng có chút ngữ điệu "Được tử trận vì đất nước là vinh quang của ta."

Trịnh Khiêm bước từng bước chầm chậm lại phía người nọ, tay khẽ đặt lên vai người kia, âm điệu thủ thỉ:

"Hắn giết cha ngươi, ngươi lại đem quân đi dành thiên hạ giùm hắn?"

"Ngươi..." Trịnh Hạo không khỏi thần tình sững sờ, vì cớ gì người mang hận với hoàng đế đáng lý phải là hắn, vậy mà thái tử kia lại giống như còn muốn hận hoàng đế hơn cả hắn?

"Ta đi xin phụ hoàng, Đồ Bàn nguy hiểm như vậy, bao nhiêu người có thể, sao cứ nhất định phải là ngươi."

"Ngươi làm cách nào xin?" Trịnh Hạo cười nhạt

.

Chiều, điện Long An biến động bất ổn. Thanh Đô Vương Trịnh Khiêm cư nhiên ý đồ kháng chỉ, coi lời nói của hoàng đế không ra gì, đem yên bình thiên hạ phía nam cùng có sinh mạng dân chúng Hoa Anh ra làm trò đùa.

Quỳ trên chính điện Long An là một thiếu niên áo tím cao ngạo ngẩng đầu, trước mặt một bên có chén trà, một bên là thanh đao.

"Ngươi nếu đủ bản lĩnh thay hắn cầm quân, trẫm sẽ không can. Bù lại không dám, vậy chén trà kia để ngươi đi nhẹ nhàng."

"Hoàng thượng, người biết rõ thần không thể, sao còn cố ép." Trịnh Khiêm lớn giọng

"Ngươi không thể, nhưng sao dám chắc hắn không thể?" Hoàng đế nhếch mép cười khinh miệt

"Cho dù hắn có thể, thần cũng không muốn hắn phải nguy hiểm tính mạng."

"Ngươi dám tạo phản." Hoàng đế tức giận, tay buông đập thành long ngai "Nếu đã như vậy, ta liền chọn đường cho ngươi, trước mắt ngươi có chén trà, uống đi."

Trịnh Khiêm không tin nổi nhìn cha hắn, chỉ thấy trong mắt hắn có chút hận ý, cũng có chút tiếu ý. Hắn đưa tay về phía trước, tay nhẹ nhàng bưng chén trà lên.

"Hoàng thượng..."

Thanh âm vọng từ phía cửa, Trịnh Khiêm tay bưng chén trà khựng lại, có chút ảo giác như y vừa mới nhếch miệng cười. Chỉ thấy từ phía cửa gỗ sơn đỏ, một thân lam bào bước vào vội vã, rồi cũng lại vội vã quỳ rạp trước đấng thiên tử.

"Hoàng thượng, xin người khai ân. Thanh Đô vương là một chút xúc động, chỉ vì thần mà mới..."

Lời nói còn chưa xong, đã thấy hoàng đế cười nhạo hai kẻ phía dưới "Hai ngươi đủ trưởng thành liền coi lời trẫm không ra gì. Trịnh Hạo, ta không cần biết ngươi làm kế gì khiến nó van cầu cho ngươi, chỉ là trận đánh dẹp Hồ Tôn này, ngươi không đi, nó liền đi." Ánh mắt bỗng hướng về phía Trịnh Khiêm, không khỏi có phần trào phúng.

Trịnh Khiêm nghe vậy, cánh tay đang bưng trà liền vội vã đưa lên, một ngụm cạn sạch chén, hai mắt loan loan nhìn Trịnh Hạo mỉm cười:

"Ta hứa bảo hộ ngươi, để ngươi nguy hiểm không phải ý ta muốn."

Nói rồi y ngất đi, ánh mắt kiên định nhìn hoàng đế từ từ nhắm lại. Thật thoải mái, Trịnh Hạo, ta hứa bảo hộ ngươi, cuối cùng cũng làm được, lần này đem mạng ra cược, chỉ mong đổi lại chút tin tưởng nơi ngươi. Thần tình có chút hỗn loạn, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức kia cũng kịp nhìn một mặt hoảng loạn nơi người nọ, trong mê man giống như còn nghe thấy thanh âm gì đó khiến bản thân không vừa lòng, bất giác hai mày khẽ nhíu.

***

Tảng sáng hai ngày sau, Thanh Đô vương phủ bỗng dưng bận rộn. Hóa ra là thái tử kia khi nọ may mắn được cứu chữa kịp thời, sau gần hai ngày hôn mê cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh.

Hai mắt như hoa lên, khó khăn hé mở, chỉ thấy mờ mờ trong phòng là hai thân ảnh. Hắn nhíu mày, là Mộc Lạc cùng Trịnh Hạo, thật chướng mắt.

"Trịnh Hạo, hắn vì ngươi mà nhận chén trà đó, ngươi hà tất phải bỏ lỡ lòng thành của hắn?" Mộc Lạc nói, Trịnh Khiêm mày lại càng nhíu chặt, Mộc Lạc a Mộc Lạc, biết trên đời này, thứ mà ta cuối cùng cũng có thể nói là chán ghét, hóa ra lại là ngươi.

"Mộc Lạc."

Lần này là Trịnh Hạo lên tiếng, miệng Trịnh Khiêm liền bất giác yếu ớt khẽ nhếch.

"Ta lại nợ hắn rồi. Có lẽ chỉ có thể đem mạng này mà đổi lại, cả một đời bảo hộ hắn bình an, cũng bảo hộ giấc mộng cả đời hắn thành hiện thực."

Trịnh Khiêm nghe vậy liền không khỏi nhoẻn miệng muốn cười, cố gắng giữ mình không phát ra thanh âm. Một lời nói này của vương gia kia, không ngờ lại có sức chữa thương như thế? Chỉ thấy trong lòng một cỗ khoan khoái, không ngờ lần này đánh cược, chẳng những có thể lấy lại lòng tin của người kia, lại còn thu về cả một tâm can hắn.

Một ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía mình, Trịnh Khiêm khóe miệng lại càng sâu, giống như muốn nói với kẻ đang chăm chăm nhìn mình: Ngươi nhìn ta thì làm được gì, Trịnh Hạo của ta cuối cùng vẫn là của ta. Mộc Lạc, ngươi thua rồi.

***

Những ngày cuối năm bận rộn lại càng bận rộn. Phủ Cảnh thân vương chỉ thấy tất bật người người ra ra vào vào. Mà Cảnh thân vương Trịnh Hạo kia, một ngày lại một ngày không thấy ở phủ cuối cùng cũng ló mặt. Mộc Lạc đứng trước mặt hắn, thần tình biểu lộ vẻ không hài lòng.

"Trịnh Khiêm đã khỏe lại, ngươi vì cớ gì cứ phải bận rộn ra vào phủ Thanh Đô?"

Người kia nghe y nói vậy liền khẽ lắc đầu, hai mày có vẻ đăm chiêu.

"Ngươi cũng biết Trịnh Khiêm vì ta mới như vậy, ta không yên tâm."

Mộc Lạc nghe vậy liền cúi đầu thở dài. Ngu ngốc, người kia chỉ e không đơn giản như ngươi thấy, cái gì gọi là vì ngươi? Thay vì nói vì ngươi, là vì chính hắn nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều.

.

Hai ngày nữa Trịnh Hạo khởi hành tới biên giới phía nam, Mộc Lạc lại giống như mắc phải thứ gì, mỗi một ngày trôi qua liền cảm thấy thấp thỏm bất an.

Một đêm nọ y không ngủ được, bản năng muốn tìm nơi nào đó tịnh tâm. Bản thân đang ngồi trên nóc mái trong hoa viên Cảnh vương phủ lặng ngắm đóa dạ quỳnh đúng độ khoe sắc, vậy mà mày lại bất giác nhíu chặt.

"Trịnh Hạo, ngươi làm gì?"

Bóng dáng đang trầm tư của người phía dưới khẽ choàng tỉnh. Y nhảy xuống khỏi mái nhà, chầm chậm bước tới phía thủy đình gần đó. Chỉ thấy người kia tay đang không ngừng vân vê lệnh bài được y cho trước đó, ánh mắt đầy vẻ suy nghĩ.

"Ngươi sao lại mang nó ra, không phải nên cất giữ thật kỹ trong người?" Mộc Lạc tỏ vẻ khó hiểu

"Ta..." Trịnh Hạo ngập ngừng "Ta cảm thấy lần này không ổn."

Mộc Lạc gật đầu. Người kia cuối cùng cũng nhận ra lần này có thứ gì không ổn. Bất quá là thứ gì bản thân y cũng chưa rõ, mà người kia, không biết đã tỏ chưa?

"Mộc Lạc..." Trịnh Hạo lại cất giọng, thanh âm ngập ngừng khiến y có dự cảm không lành "Mộc Lạc, lệnh bài này có thật bảo hộ một đời người bình an?"

Mộc Lạc gật đầu, lại càng khó hiểu nhìn chằm chằm Trịnh Hạo.

"Vậy ta tặng hắn không sao chứ? Lần này ta đi, ta lo Trịnh Khiêm một mình không ổn."

Lời nói vừa thốt lên, vừa đúng đánh gãy cái gọi là nhu hòa trong lòng y. Mộc Lạc tức giận, mắt sắc lẻm liếc nhìn người ngồi đối diện. Hoa viên buổi đêm yên tĩnh, thủy các lặng thinh nghe tiếng thở bất ổn của hai người.

"Ngươi mang thứ ta cho đi tặng hắn, ngươi coi ta là cái gì?"

"Mộc Lạc, ta biết ta không phải, chỉ là so với tính mạng bản thân, ta lại càng lo cho bình yên của hắn. Tâm ta không yên, mọi thứ khó bề mà yên ổn."

Mộc Lạc nghe vậy liền như chết đứng. Y ngồi không chớp mắt nhìn người nọ. An bình của hắn khiến ngươi bận rộn, an bình của ngươi cũng khiến ta bận rộn. Ngươi làm thế này, người đến tột cùng không yên là hắn, là ngươi, hay là ta đây?

"Trịnh Hạo, lệnh bài đó là của cha ta."

Mộc Lạc run giọng, giống như tâm can của y mới bị ai đào xới. Y đau, mà chẳng thể nào nói rõ cho người kia biết, chỉ đành khẽ nhắc người nọ một câu từ tính. Thấy người nọ có chút chấn động, cứ nghĩ người nọ tỉnh ra, ai ngờ lại nghe thêm một câu khiến cả thân mình giống như không còn sức để mà ngồi vững.

"Bởi vì là của cha ngươi để lại, nên ta mới an tâm đặt nó bên cạnh Trịnh Khiêm."

Trịnh Hạo, ngươi vì hắn mà mặc kệ ta chết lặng. Ngươi vì hắn mà coi rẻ ta, cũng coi rẻ cha ta, một mảnh đau thương này, thật muốn có một lúc trả lại ngươi, trả từng chút từng chút một, khiến ngươi thấu từng chút giống ta khi này.

"Trịnh Hạo." Mộc Lạc thì thầm, thanh âm không chút sinh khí "Ngươi muốn vậy liền cho hắn đi." Chỉ là ngươi cho đi rồi, cũng đừng nghĩ bao giờ lấy lại được nữa.

Ngày hôm đó, khuôn mặt vui vẻ của người kia, y nhận thức rõ. Khuôn mặt đó, cùng có những biểu cảm đó, cùng có hành động vội vàng chạy đi của người nọ đâm thấu tâm can y. Y giống như sực tỉnh thứ gì, lại chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ cười bỏ đi.

"Trịnh Hạo, Trịnh Khiêm vì một chén trà liền đổi lấy toàn tâm toàn ý của ngươi? Vậy mười năm ta với ngươi, cùng có mạng ngươi cha ta đổi lấy, liệu còn chút chỗ nào trong lòng ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net