Chương 1: Thông đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Chương 1:  Thông đồng

Editor: Ngọc Thương

Ánh nến kiều diễm, thân ảnh nổi bật trong phù dung trướng, lấp ló qua màn che cửa sổ, lưu luyến ái muội.

Âm thanh nam tử thở dốc có chút thô trọng, Tô Thanh đôi môi hé mở, mười ngón tay mảnh khảnh thuận theo cằm hắn đi xuống, chậm rãi rơi trước ngực, tựa như nhu hòa dịu dàng, thanh sắc trêu chọc: "Nghe nói Lý Lang hôm nay đã cửa đem hôn sự với Trần phủ lui rồi?".

Nam tử bị nàng trêu chọc, nuốt cuống họng khô khốc, trở tay cầm bàn tay trắng nõn nà như ngọc của nàng, si mê nói: "Mị Nương yên tâm, hiện thời trên người ta không có hôn ước, ngày mai liền đi cầu cha mẹ thành toàn, chọn ngày thành hôn cho chúng ta".

"Lý Lang đối với ta thật rốt", Tô Thanh thuận thế dựa trên bờ vai nam tử, đáy mắt lạnh lẽo mang theo mờ mịt vui vẻ, đem chén rượu trên bàn đưa tới trước mặt hắn, thần sắc lười biếng hết sức dễ thương: "Hôm nay cao hứng, ta kính chàng một ly".

Mỹ nhân bên người, ý loạn tình mê. Nam tử không nói hai lời, lập tức đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, tâm ý viên mãn ôm nàng đến bên giường, gấp không thể chờ, liền muốn cởi bỏ hết y phục nửa che đậy xuân sắc trên người nàng: "Hiện thời vạn sự đã sẵn sàng, không còn gì băn khoăn, Mị Nương cuối cùng có thể đi theo ta rồi chứ?".

Đáp lại hắn, trên mặt Tô Thanh hiện lên một đường cong nhạt nhẽo, cười như không cười.

Ánh nến lúc sáng lúc tối lộ ra dung nhan xinh đẹp mê người của nàng, đôi con ngươi trong vắt như nước, dung mạo như tranh vẽ tiến vào trong mắt, nhất thời phảng phất như cách cả một đời, thần trí vi tán, trong lúc vô tình khiến người ta tựa hồ đắm chìm trong mơ.

Kì thật, hắn thực sự đã vào trong cơn mơ, chén rượu rơi xuống đất, cả người bất tỉnh nhân sự.

Nhìn nam tử co quắp ngã xuống giường như chó chết, đáy mắt nhiễm rượu của Tô Thanh thoáng cái hiện lên mỉa mai, đem tà áo rơi lả tả hai bên vai khép lại, nhấc chân hướng trên người hắn hung hăng đạp xuống: "Chọn ngày thành hôn? Với ngươi? Cũng không soi gương xem, bộ dạng bỉ ổi của ngươi mà cũng xứng để lão nương nhìn vào mắt!".

Tiện tay từ trong ngực hắn móc ra một xấp ngân phiếu, cầm trong tay suy nghĩ một chút, Tô Thanh khoái trá hừ một tiếng đẩy cửa ra.

Ở một chỗ tối bên ngoài đã sớm đợi một chiếc xe ngựa, ngồi trước xe là một thiếu niên mặc áo tơi, thấy Tô Thanh chui vào bên trong xe, liền lập tức kéo dây cương, một đường hướng ngoại thành chạy tới.

Tô Thanh lười biếng dựa vào giường mềm trong xe, có chút mệt mỏi duỗi lưng một cái. Câu hồn chọc người thực sự là việc cực kì mệt, hiện tại hoàn công, cuối cùng nàng cũng đã có thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không thể không nói, loại việc phá nhân duyên của người ta này, cũng là một công việc dùng đến thể lực. Trước hết là dùng đầy đủ thời gian, cặn kẽ tìm hiểu thật rõ tất cả cuộc sống, sở thích và hành vi, thói quen của tra nam*, mới có thể thiết kế tình huống vô tình gặp gỡ quen biết, sau đó tình chàng ý thiếp, thề non hẹn biển, cuối cùng là làm cho hắn đoạn tuyệt dây dưa với nữ tử khác, thề không phải nàng không cưới. Mỗi lần nhận ủy thác đều là cái kết quả này, một khi nàng đã tỉ mỉ an bài, vĩnh viễn đều là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương*.

(tra nam: gã đàn ông tồi tệ / thuận lý thành chương: việc cứ vậy mà thành)

Nhưng mà, ủy thác tiếp theo lại làm cho Tô Thanh cảm thấy đau đầu vô cùng.

Độ khó lần này trước đó chưa từng có, thù lao cũng là trước đó chưa từng giao dịch qua.

Có thể nói, đến thời điểm trước mắt, Tô Thanh tổng cộng chia rẽ mười tám đôi thanh mai trúc mã, giải trừ hai mươi bốn cửa hôn ước, quấy nhiễu qua ba mươi sáu tràng đại hôn, nhưng mà, tất cả thù lao cộng lại, đều không bằng một phần mười khoản mua bán kia. Nếu có thể thuận buồm xuôi gió hoàn thành nhiệm vụ lần này, cho dù nửa đời sau không có một phân tiền lợi nhuận, cũng đủ để nàng sau khi chết có thể ôm một bó lớn gạch vàng xuống mồ an nghỉ, mỉm cười nơi chín suối.

Vì vậy, đầu óc Tô Thanh khi đó nóng lên, vỗ bàn một cái, hào khí vạn phần đón lấy cái nhiệm vụ cực kì gian khổ nhất từ trước tới nay.

Nàng vẫn phải sắm vai một nhân vật thông đồng với nam nhân, sau đó bội bạc tình nghĩa, nhưng mà, nam nhân kia không phải công tử nhà bình thường, mà là đương kim dưới một người trên vạn người, Nhiếp Chính Vương – Cố Uyên.

Cố Uyên là ai? Mười lăm tuổi tự lập phái dị đảng, phụ tá ấu đệ năm tuổi đăng cơ. Thân giữ chức chính khách, có thể nói, thực quyền trên tay vị này so với hoàng đế còn lớn hơn nhiều. Hiện thời, sau bảy năm hoàng đế lên ngôi, Cố Uyên hai mươi ba tuổi. Như các vị hoàng gia quốc thích khác, chỉ sợ đã sớm thê thiếp thành đàn, nhưng mà, đừng nói Vương phi, trong phủ Cố Uyên, rõ ràng đến cả một hầu thiếp cũng chưa từng có. Bao nhiêu quan lại đại thần từng xe nối nhau đưa mỹ nhân đến phủ của hắn, đều bị hắn trả về nguyên xi. Dù thế, trở ngại lớn nhất chính là tính tình lãnh tuyệt của hắn, đầu đường cuối ngõ, thậm chí không có ai dám có nửa điểm đồn nhảm về thú tính của hắn.

Vì vậy, trong ghi chép của Tô Thanh về Cố Uyên, rõ ràng rành mạch viết mấy chữ: Quái gở quái đản, không gần nữ sắc.

Cho nên, một người tự xưng là phong tình vô song như nàng, phải như thế nào mới thu phục được một nam nhân không gần nữ sắc đây?

Trước xe chứng giám, mượn tay quan viên tống nàng đến Nhiếp Chính Vương phủ là việc hoàn toàn không thể thực hiện được. Tô Thanh chỉ có thể đi đường vòng lối tắt. Qua nhiều lần thăm dò, trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng nắm được tin tức, mười tám tháng hai hàng năm, Cố Uyên sẽ lên núi Vân Sơn bái miếu.

Một thân áo vải thô đuôi ngắn đơn giản, bị dáng người có lồi có lõm của Tô Thanh ẩn hiện một phen hàm súc khác. Đem mái tóc đen buộc hỗn độn phía sau, mặt mộc không trang điểm, dung nhan mang vài phần cảm giác tiều tụy, lại đem áo thô trên người hung hăng kéo, tà áo lập tức chật vật rơi xuống, lộ ra da thịt trắng ngọc như ẩn như hiện. Vạt áo rủ xuống cũng bị chỉnh liểng xiểng, cộng thêm vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, bộ dáng phá lệ vừa thấy đã thương.

Tô Thanh ngồi xổm trong bụi cỏ bên cạnh sơn đạo (đường lên núi), nhìn đoàn xe xa xa càng lúc càng gần, xét thấy thời cơ vừa vặn, liền lộ vẻ yếu ớt, nghiêng ngả chao đảo lao ra, thanh sắc thê thảm vô cùng: "Cứu mạng! Có cường đạo, đại nhân cứu ta! Cứu mạng...!".

Âm thanh vừa cất lên, cả người như không có trọng lượng ầm ầm ngã trên đất, đường đường chính chính nằm giữa đường, ngăn trở toàn bộ đường đi.

Tô Thanh vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy con ngựa bị ghìm cương hí dài một tiếng miễn cưỡng dừng lại bên cạnh, bụi đất tung bay lập tức phủ đầy mặt nàng, vốn là giả khóc, liền thực bị sặc, nước mắt bắt đầu chảy ra. Ngay sau đó vang lên tiếng hô liên tiếp không ngừng: "Hộ giá!". Trong giây lát, vô số ánh đao sáng ngời đặt trên cổ nàng. Sắc mặt Tô Thanh không khỏi trắng bệch, cố gắng ổn định tâm thần, tận lực làm cho mình càng hiện ra bộ dáng vừa nhìn đã thương.

"Vương gia, là một dân nữ", nam nhân bên cạnh quay đầu lại bẩm báo.

"A?".

Từ trong xe ngựa phía trước truyền tới một thanh âm, bình tĩnh lại rất lạnh lùng, Tô Thanh âm thầm nuốt vào từng ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn lại.

Đúng lúc này, màn xe vén lên một góc, lộ ra một gương mặt rạng rỡ như hoa đào, mặt mày nhàn nhạt, mắt phượng hẹp dài, thần sắc bình thản không gợn sóng. Dạng dung nhan nhu hòa này cùng với ánh mắt rét lạnh, cực kì hời hợt rơi vào trên người Tô Thanh, khiến nàng nhịn không được run rẩy một cái, trên trán thế nhưng mơ hồ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Gương mặt nam tử này đủ đẹp để lừa gạt thế nhân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của Tô Thanh đối với hắn trong lần đầu gặp mặt. Nhiếp Chính Vương Cố Uyên, giống như truyền thuyết đã nói, hắn tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Làm đến nước này đương nhiên đã không còn đường lui, hiện tại nàng sắm vai một nông phụ bình thường đến cực điểm, đối mặt với tình cảnh này, tất nhiên là phải tỏ ra bộ dáng bị dọa chết khiếp.

Tô Thanh ở trên mặt Cố Uyên muốn tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu, lúc này giả bộ sợ hãi vội vàng cúi đầu, bả vai run run bắt đầu khóc sụt sùi, không lâu sau, liền có giọt nước mắt cực lớn từ trên mặt trượt xuống. Kèm theo khóe môi mím vào không ngừng xúc động, Tô Thanh cố ý điểm thân, lộ ra đường cong gương mặt xinh đẹp, lông mi dài nhỏ thoáng nâng lên, thần thái vô cùng điềm đạm đáng yêu: "Vị đại nhân này, nô... Ta vừa mới gặp thổ phỉ truy sát... Cầu xin đại nhân, cầu xin đại nhân cứu ta...".

Xung quanh, ngoài tiếng khóc đứt quãng của nàng, không khí triệt để yên tĩnh, Tô Thanh nâng tay áo lau khóe mắt, trộm quan sát xung quanh, thấy một đám binh lính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một cái, lại không có ai có ý tứ thương hương tiếc ngọc đi lên đỡ một phen. Trong lòng nàng khó tránh khỏi hiện lên một loại cảm giác không nắm chắc, thủ hạ của Nhiếp Chính Vương này, quân quy không lẽ nghiêm minh như vậy, sắc đẹp trước mặt mà còn có thể trấn định tự nhiên như thế?

Tô Thanh yên lặng cắn môi, thần sắc trong mắt càng thêm buồn bã, khóc thêm một hồi nước mắt lại càng như mưa. Dựa theo kinh nghiệm nàng đã trải qua, nàng vững tin, bộ dáng bây giờ của mình nhất định là câu hồn đến cực điểm, phi thường đáng thương, tuyệt đối không có nam nhân nào có thể làm như không thấy.

Nhưng mà, xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ.

Thời điểm nàng khóc đến mức giọng gần như muốn bốc khói, người trong kiệu cuối cùng cũng mở miệng: "Lận Ảnh, ném nàng sang bên cạnh đi".

Ném sang bên cạnh, ném ai? Tô Thanh suýt chút nữa cho là mình nghe lầm, nhưng trong khi nàng còn chưa kịp dừng khóc, đã có người túm lấy tà áo nàng, bịch một tiếng liền thực đem cả người nàng ném ở bên đường. Nàng duy trì tư thế cũ, sững sờ nhìn lại, giữa đường đã không còn vật cản, toàn bộ đoàn xe lại tựa như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh, tiếp tục đi về phía trước.

Tô Thanh nhìn chằm chằm đoàn xe đang lục tục đi qua, mặt nhất thời đen lại. Đây là cái loại chuyện gì, Cố Uyên với thân phận đó không thèm liếc nhìn nàng một cái cũng coi như xong, nhưng những thủ hạ, binh lính này, thời điểm đi ngang qua nàng, mắt cũng nhìn thẳng? Tình cảnh này, đối với nghề nghiệp của nàng, quả thực là nhục nhã tới cực điểm!

Tô Thanh duy trì tư thế ngã ngồi một hồi lâu, bỗng dưng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, kéo nghiền nát quần áo, bung chân hai ba bước cuống cuồng chạy tới. Không để ý đến đao kiếm cản trở trước mặt, nàng khóc lóc thê lương đến chạm lòng người: "Thỉnh cầu đại nhân đừng bỏ rơi ta... Đạo tặc giết cha mẹ ta, hiện tại chỉ còn lại một mình ta mà thôi... Nếu rơi vào tay bọn họ, nhất định không còn mạng sống, cầu xin đại nhân cứu ta... Ta đời này kiếp này làm trâu làm ngựa hồi báo đại nhân!".

Âm thanh run sợ hòa trong tiếng khóc kiều diễm khác thường, lọt vào tai tất cả người ở đây, khóe miệng cũng nhịn không được run rẩy một cái. Nhưng, nữ nhân này dù sao cũng chỉ là lương dân tay trói gà không chặt, không phải là thích khách, dù là thân binh phủ Nhiếp Chính Vương, cũng không được không phân tốt xấu liền đả thương tính mạng người, vì vậy chỉ có thể đỏ mắt chờ mong Vương gia nhà mình lên tiếng.

"Dừng xe", giọng nói của Cố Uyên nghe không ra hỉ nộ, Tô Thanh co rúm lại một cái, thức thời đem tiếng khóc nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn cúi đầu sụt sùi như cũ.

Màn xe vén lên, Cố Uyên từ trong xe ngựa đi xuống. Đến bên cạnh Tô Thanh, hắn khẽ rủ mắt, tựa như là nhiều hứng thú đem nàng quan sát một phen, khóe môi mân nhẹ: "Nghe ý tứ của vị cô nương này, giống như là muốn bán mình cho bản vương?".

Không rõ vì cái gì, rõ ràng chỉ là một câu nói không hề tâm tình, thời điểm rơi vào trong tai nàng, Tô Thanh không hiểu sao nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net