Chương 2: Trường Thiên Dực loạn. Ngươi đi đâu, ta theo đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hồi ức của Yến Vũ]

Năm ta được đưa đến Trường Thiên Dực, ta vừa tròn mười sáu tuổi.

So với các đồng môn cùng tuổi, ta nhập học muộn một năm.

Thuở nhỏ ta vốn yếu ớt, lắm bệnh tật. Nhờ có gia gia khắp nơi tai mắt tìm linh đơn diệu dược, rốt cuộc sức khỏe của ta cũng đã tiến triển tốt.

Nhưng cuộc đời ta vốn dĩ cũng đã xác định, không cần phải làm công to việc lớn, đạt chiến tích cao cả gì. Chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày. Làm đại thiếu gia nhà họ Yến. Nối nghiệp buôn bán của cha ông.

Lý do gia gia đưa ta đi học chỉ là muốn ta bằng bạn bằng bè. Không phải mang tiếng phàm phu tục tử mà thôi.

Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn.

Một bộ đồng phục vải trắng đơn giản, gương mặt khôi ngô anh tuấn. Lại lộ ra khí chất bất phàm. Hắn đang hướng dẫn tân học sinh nội quy của Trường.

Ta hỏi người bên cạnh:

"Hắn là ai?"

"Tam đệ tử của Lưu Phong chưởng môn, Vĩnh Xuân, ở Trường Thiên Dực, y xếp thứ hai bảng Chân Long"

Một đồng học tán thưởng nói.

"Hừ, chỉ là một kẻ nghèo hèn tứ cố vô thân. May mắn có chút năng lực đừng tưởng mình hay ho lắm!"

Kẻ bên cạnh hắng giọng rõ to, lời nói ngập tràn ác ý. Vĩnh Xuân khẽ liếc sang bên này, nhìn một đám công tử thế gia kiêu căng tự phụ. Ta đứng lẫn trong đám người đó, không hiểu sao khi nhìn thấy cái lườm lướt qua đầy khinh thường của hắn. Ta lạnh người. Cảm thấy rất xấu hổ, ừm, rất ấm ức.

Lời của bọn họ nói, không phải ta nói. Ngươi tức giận cái gì? Lúc đó ta thực muốn trước mặt hắn nói to như vậy.

Ừm. Ta bắt đầu để ý hắn từ đó. Ban đầu ta nghĩ đó là chút ganh đua tuổi thiếu niên. Nhưng ta cũng biết rằng, dù ta có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể vượt qua hắn.

Cuối cùng thi tuyển năm đó, ta cuối cùng cũng lọt vào hạng năm. Đương nhiên là nhờ có cao nhân chỉ dạy. Còn nhớ lúc đó ta kết giao được với Tam Ca, anh ta là đại đệ tử của chưởng môn Lưu Phong. Tuy không mấy thân thiết, nhưng trong trường bộ môn pháp bọn ta học khá hiếm người theo đuổi. Vậy nên Tam Ca cũng sẵn lòng dạy ta. Bởi theo lời y nói thì:

"Bộ Đao Pháp Hỏa Công này, chủ yếu dựa vào thể lực, ngươi chọn môn này vốn là không phù hợp. Để ta chỉ điểm ngươi vài cách miễn cưỡng có thể qua được Tinh Anh. Về sau càng lên cao càng chậm, chỉ có thể đạt mức trung bình. "

Ừm. Dù sao ta cũng không hy vọng bản thân có thể lợi hại hơn. Đủ để phòng thân là được. Bởi vậy ta đồng ý.

Ta cố gắng đến mức này, cũng chỉ muốn Vĩnh Xuân nhìn ta bằng con mắt khác. Ta cũng không phải loại người dựa vào tiền của mua tiên dược về thăng cấp. Suốt quá trình tu luyện đến Tinh Anh, ta cũng chỉ sử dụng dược liệu loại trung để duy trì thân thể.

Ấy vậy mà Vĩnh Xuân cũng không thèm nhìn lướt qua. Ta đoán, y đối với những người có điều kiện như bọn ta, có chút thành kiến.

Hừm...

Trong buổi tiệc, ta cố ý theo chân Tam Ca đến chúc mừng bọn hắn. Rượu vào lời ra, chỉ là hùa nhau trêu chọc hoa khôi Hoàng Liên của Trường Thiên Dực. Vị tỷ tỷ này thực ra rất tốt, hòa nhã khôi hài. Khiến ta cảm thấy rất thân thiết. Bọn ta trêu đùa như vậy, không biết chạm phải cái nọc nào của Vĩnh Xuân, lại khiến hắn khó chịu. Không ngừng châm chích ta.

Đương nhiên tuy ta thực lực không bằng hắn, nhưng khoản mồm mép thì không ai bằng. Nói một hồi lại lộ ra việc Vĩnh Xuân thích thầm Hồng Liên, ta vốn rất nhạy bén, nhân cơ hội này trêu chọc hắn. Vĩnh Xuân hẳn là rất xấu hổ.

Không hiểu sao nhìn hắn như vậy, nội tâm ta lại cảm thấy rất đau lòng.

Vậy là ta mặt dày đi theo khiêu khích hắn, khiến hắn toàn tâm toàn ý theo đuổi Hoàng Liên. Ừm, cuối cùng thì Vĩnh Xuân cũng chủ động nói chuyện với ta. Ban đầu hắn đối với ta còn chút thành kiến. Về sau khi nhóm em gái nuôi của ta xích mích. Mọi chuyện đi quá xa, ta tuyệt giao với bọn họ. Về kể với Vĩnh Xuân. Hắn còn cười ta một trận.

Hừ. Đối với kẻ luôn đứng trên tất cả, được con gái hâm mộ như hắn. Vĩnh viễn không hiểu được cảm giác của một kẻ bình thường như ta.

Ta lại cảm giác, Vĩnh Xuân rất thích tự ngược. Bởi cho dù ta giúp hắn theo đuổi Hoàng Liên, ta luôn có cảm giác, Hoàng Liên tỷ đối với hắn. Chỉ là như một người chị lớn lắc đầu cười nhìn em trai nhỏ vậy.

Đương nhiên ta sẽ không nói với hắn điều ấy.

Để hắn tự nhận ra có lẽ sẽ tốt hơn.

Vĩnh Xuân cũng không còn ác cảm với ta, dù không học chung một bộ môn pháp, hắn cũng chịu khó tìm hiểu, chỉ điểm cho ta. Thường hay dắt ta đi theo xuất sơn đánh quái.

Đôi khi ta có ảo giác, vĩnh viễn ở bên hắn như vậy, có lẽ rất tốt.

Năm năm sau...

Chưởng môn Lưu Phong qua đời. Truyền cho Hoàng Liên tỷ tiếp nhận chức chưởng môn.

Ngày hôm ấy, nụ cười của Vĩnh Xuân thực rực rỡ. Nhìn người đó thành công, chính y lại còn vui sướng hơn người ta.

Sau đó Trường Thiên Dực tiếp tục được hai năm liền sảy ra chuyện.

Hoàng Liên tỷ và Tam Ca muốn tách khỏi Trường Thiên Dực.

Mặc cho chúng ta phản đối, bọn họ vẫn đi.

Vốn dĩ Tam Ca tuy học ở Trường Thiên Dực, nhưng xuất thân của y là con trai trưởng của Chưởng môn phái Thiên Long phương Bắc. Nhiều năm trước Thiên Long loạn lạc, gởi y sang Thiên Dực tu học, nay hắn liền trở về tiếp nhận chức chưởng môn.

Mà liền Hoàng Liên theo hắn về phương Bắc, tỷ ấy truyền lại chức chưởng môn cho Vĩnh Xuân.

Y hẳn là không đồng ý. Nhưng rốt cuộc cũng không thể bỏ mặc Trường Thiên Dực. Dù sao đó cũng là tâm huyết của sư phụ hắn.

Đoạn thời gian đó, Vĩnh Xuân gặp phải đả kích rất lớn. Y còn có ý định muốn bỏ đi.

"Tỷ ấy không còn, ta ở lại Trường Thiên Dực còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Tiểu Xuân, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi theo ngươi"

"Tiểu Vũ, ngươi vẫn là nên ở lại trường, bên ngoài lang bạt, bản thân ta cũng không biết đi đâu."

"Ta không sợ. Bọn họ đều đi cả, nếu ngươi cũng đi, ta ở lại nơi này cũng không còn ý nghĩa!"

Lúc đó ta rất sợ. Không rõ vì sao nghĩ đến cảm giác một sáng thức dậy, Vĩnh Xuân đã đi mất. Liền cảm thấy rất khổ sở.

Rất may về sau. Vĩnh Xuân cũng tiếp nhận chức chưởng môn. Hắn nói không đi nữa.

Ta biết hắn vẫn chờ Hoàng Liên quay lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net