Phần 5: Em đã thuộc về anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Băng hai phiến má đỏ ửng lên vì ngượng. Kiến Phong vùi đầu vào hôn mút hai trái chery. Bị kích thích hai nhũ hoa dựng đứng lên làm anh một bước nữa điên cuồng.

Một bên mút mát, cắn xé, một bên xoa nắn, bóp chặt. Anh như một đứa con nít khát sữa hôn lên phần ngực trắng sữa của cô, một tay nghịch ngợm hoa huyệt đang chảy nước. Dây dưa mai rồi lại quay lên cắn nhẹ trái chery kia một cái.

"Aaa...ưm...anh...đừ..ng..." Song Băng dần dần mất trí và bắt đầu rên rỉ.

Anh hôn trượt xuống phần bụng nhỏ nhắn của cô, liếm hai bên sườn nhạy cảm.

"Aa..nhột.."

Tiếp theo anh cởi phăng luôn thứ vật cản cuối cùng, chiếc quần lót bị ướt đẫm bị vứt thẳng xuống sàn. Nơi tư mật nhất hiện ra trước mặt anh, nhìn ngắm thế nào cũng trong rất đẹp. Hai múp hoa đỏ hồng thấm đầy dâm thuỷ, anh chỉ hận là không đâm chết cô.

"Anh...anh đừng nhìn nữa." Song Băng đỏ mặt, cô lấy tay che lại. Chưa kịp che thì Kiến Phong đã lấy cà vẹt trói tay cô lại.

"Tôi muốn nhìn...em dám cản sao.?"

Đúng là tên biến thái. Anh nhắm hạt châu nhỏ kia mà xoa bóp. Miệng ngậm mút hai nhũ hoa tiên đưa một ngón tay vào càn quét trong huyệt động.

"Aa..mau..bỏ..ra..tên biến..thái..nhà..ưm...anh."

Dù gì cũng là lần đầu của cô, có thể nhẹ nhàng chút được không. Kiến Phong bỏ ngoài tai những câu nói đó, tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào trong huyệt động. Bên trong cô không ngừng co bóp, tiết ra chất dịch nhờn màu trắng. "Tiểu đệ" của anh cương lên từ lúc nào, nó sắp chịu không nổi nữa rồi.

"Tiểu bảo bối, em chặt quá."

Ai là bảo bối của anh. Trong đầu cô bây giờ chắc đang quyền rủa Kiến Phong. Lần này anh ấn mạnh vào hạt châu kia làm cô tăng thêm khoái cảm. Tưởng đạt đến điểm G, Song Băng đang chuẩn bị ra thì bị bàn tay đó hụt hẫng rút lui. Cảm giác trống rỗng bên dưới làm cô muốn được lấp đầy, cô cảm thấy khó chịu vặn vẹo người.

"Kiến Phong..." Song Băng thở gấp và gọi tên anh.

"Sao vậy tiểu bảo bối." Anh vừa nói vừa trêu đùa hai trái cherry.

"Mau...cho tôi...ưm." Bây giờ Song Băng không còn biết là mình đang nói gì nữa.

"Em muốn gì nào."

"Cái đó...cái đó của anh...ưm...ưm...khó chịu quá."

"Tôi không thể chiều hư em được, muốn gì là được cái đó." Thật ra trong lòng anh đã sớm không kìm được chỉ là nhìn bảo bối của anh như vậy khiến anh muốn trêu chọc.

Song Băng đành chịu, khóc luôn. Hai hàng nước mắt chảy dài trên hai đôi má đỏ ửng.  Thấy vậy Kiến Phong hơi hoảng, anh không ngờ cô lại dùng chiêu này với mình.

Siêu lòng, anh cởi bỏ chiếc áo phông đang mặc để lộ cơ thể màu đồng sắn chắc. Cởi luôn chiếc quần và quần lót. Được giải thoát, "Tiểu đệ" của anh không nói không rằng đi thẳng vào trong huyệt động.

"Aa..đau..quá..ưm..dừ..ng...lại." Song Băng rên lớn.

Mới chỉ có một nữa nhưng bên trong cô thật sự rất chặt. Có lẽ do lần đầu nên cô thấy đau.

"Tiểu bảo bối, thả lỏng nào. Lât nữa sẽ hết đau thôi."

Cô lấy hết sức bình sinh thả lỏng người. Dâm thuỷ chảy ra bôi trơn nên cự vật kia từ từ tiến vào. Kiến Phong cũng hơi sót, nên để cô thích ứng rồi mới động.

Ban đầu thật sự là đau nhưng dần kéo thêm những khoái cảm và cmar giác thoả mãn. Anh thấy cơ mặt cô bắt đầu giãn ra liền luân động nhanh hơn. Tốc độ ra vào khiến cô cảm thấy dễ chịu.

"Aa..ưm..đau...nhưng...ưm...thật..dễ..chịu...ưm..."

"Tiểu bảo bối, em hơi chặt rồi đó."

Anh nằm lên người cô, hôn lên đôi má, hút hết nước mắt vừa chảy ra. Đôi môi lại tiếp tục bị dày xé.  Hai tay anh nâng hông cô lên cao, đặt chân cô lên vai anh tạo thành hình chữ V, tiếp tục chuyển động.

Tiếng "phập...phập...phập..." vang lên khắp căn phòng, kèm theo tiếng rên dâm mỹ của Song Băng và thỉnh thoảng có tiếng gầm nhẹ của Kiến Phong.

"Aa...ưm...muốn...ra...aa.."

"Ai cho em ra."

Anh rút vội côn thịt kia bế cô ngồi trước mặt mình. Hai tay Song Băng ôm lấy cổ của Kiến Phong. Anh đặt cô ngồi xuống côn thịt, khoái cảm dần dần quay trở lại.

Hai tay anh nâng hông cô lên xuống theo từng nhịp, miệng ngậm nút nhũ hoa. Song Băng không ngừng rên lên thoả mãn.

"Vợ ơi...có thấy sướng không.?"

"Aaaa...ưm...rất...sướng...aaa."

"Nhìn vợ thật dâm đãng."

Sau 6-7 lần nắc Kiến Phong gầm nhẹ rồi bắn hết tinh dịch trắng đục vào trong cô. Song Băng cũng lên đến đỉnh điểm cùng lúc chảy ra chất dịch màu trắng dẫm đãng kia. Hai chất lỏng hoà vào nhau chảy ướt hết cả ra giường, hoà theo đó còn có mấy sợi tơ máu.

Song Băng mệt mọi gục đầu vào ngực Kiến Phong và thiếp đi. Từ từ rút côn thịt ra rồi anh đặt cô nằm trên giường. Mặt cô nhăn lại rồi không còn biết gì nữa. Anh đắp chăn cho cô rồi nằm ôm cô ngủ lúc nào cũng không biết.

—————————

Tỉnh lại thì cũng là lúc mặt trời đã lên cao. Song Băng mở mắt mà cảm giác đau nhức nhất là phần hạ thân. Nhưng hình ảnh khi tối ùa về làm cô đỏ ửng mặt. Lúc này cô mới có cảm giác có người đang ôm cô từ phía sau. Không ai khác đó là Kiến Phong.

"Tỉnh rồi hả vợ yêu."

"Anh...thôi đi. Vợ yêu gì chứ."

Quay người cô về phía mình. Anh "hừ" lạnh một tiếng, nhìn có chút mất mát.

"Sao vậy." Song Băng cũng chẳng biết sao lại mở miệng ra hỏi như vậy.

"Chả lẽ em đã quên anh rồi sao..tiểu bảo bối. Thật là đau lòng mà." Anh xìu cái gương mặt đẹp trai đó xuống.

"Nhận ra...gì cơ." Khuôn mặt cô thật sự ngờ nghệch đến đáng yêu.

Anh không thể nào chịu đựng được nên nựng má "Lúc nhỏ ai cứ bám theo anh, còn nói sau này sẽ làm vợ anh."

"Kiến Phong...!!!"

"Kiến Phong....gọi là Chồng."

Khoan, cái vẻ ép người đó là sao.

"Nhanh.."

"C...Chồng."

Anh hài lòng nói tiếp "Tiểu bảo bối ngoan nào, giờ anh đã làm chồng em rồi đó nha."

Kiến Phong lập tức đè lên người cô, hai tay cố định cổ tay cô lại. Toàn thân đau nhức khiến cô khẽ kêu lên, nước mắt cũng lập tức tuôn theo. Anh sót lòng, bỏ cổ tay cô ra và nằm xuống bên cạnh.

"Vợ còn đau sao..?? Thôi mà vợ đừng có khóc." Anh ôm cô vào lòng ngực an ủi.

Cô thấy anh rất dịu dàng với mình. Cô càng khóc to hơn còn đánh yêu anh vài cái vào lòng ngực "Anh...đó là lần đầu tiên của tôi...hứcccc...đồ biến thái nhà anh...anh là đang vừa đấm vừa xoa sao...hứcccc."

Rõ ràng bảo anh là tên biến thái mà ôm chặt anh khóc thế này...là sao. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

"Thật không ngờ em vẫn còn mít ướt như ngày nào. May là vào tay anh chứ nhỡ vào tay thằng khác chắc anh diệt sạch."

Song Băng lau nước mắt ngẩng đầu lên. Cái mặt ướt đẫm tội tội mà đáng yêu.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, làm con quái thú trong người anh tỉnh lại. Anh bắt đầu luồn tay vào chăn, từ từ sờ từ trên xuống dưới....

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái.

"Anh hai...anh chở Song Băng ủa lộ chị dâu về nhà cho em đi." Giọng Uyển Nhi vang lên trong điện thoại, cô cắt ngang không gian lãng mạn của anh.

"Rồi...biết rồi." Bị Uyển Nhi phá anh cáu gắt, trả lời cô một cách lạnh lùng.

"Thôi mình về nhà đi chồng..chắc ba mẹ đang đợi mình á." Thấy khuôn mặt anh lạnh lùng cô hơi sợ. Cô ôm cổ anh và nũng nịu.

Khuôn mặt anh bắt đầu thay đổi sắc mặt, anh bế cô vào nhà tắm.

—————

Đến thang máy, Song Băng đứng không vững mà phải bám chặt lấy Kiến Phong. Nhìn cô cứ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn  anh nhéo mũi cô một cái nhẹ nhàng và hôn lên trán cô.

"Ting" cửa thang máy mở ra ở tầng hầm để xe của khách sạn. Kiến Phong bế cô lên đi đến xe và đặt xuống. Còn nhẹ nhàng hạ thấp ghế cho cô nằm.

Song Băng cảm thấy ấm áp. Cả quá trình lái xe đều ngắm nhìn con người đẹp trai kia. Đến lúc dừng đèn đỏ, anh hạ giọng.

"Nếu vợ còn nhìn nữa anh sẽ ăn vợ luôn đó."

Cô nghe đến đây liền quay đầu đi, mặt cô đỏ lên vì ngượng.

——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net