Chương 1: Cội Nguồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-   Xuyến Chi! Xuyến Chi! Xảy ra chuyện rồi

Người thanh niên co chân chạy hớt hãi, la thật to. Cô gái trên nóc nhà tay cầm thùng sơn đứng lên:

-   Có chuyện gì mà mày om sòm vậy Tèo? Cháy nhà à?

-   Còn lớn hơn cả cháy nhà. Xuống mau. Cha mày tự tử. Người ta đưa vô bệnh viện rồi.

CÁI GÌ? - thùng sơn rơi từ mái nhà, chân cô loạng choạng lần theo thang, leo xuống.

Tại bệnh viện.

-   Cha. Tại sao cha lại làm như vậy. Có biết con lo lắng thế nào không?

Sau vài tiếng đồng hồ chờ ngoài phòng hồi sức, ruột gan nóng bừng, nhìn thấy cha an toàn Xuyến Chi chỉ biết la hét trong nước mắt. Người cha cúi sầm mặt, tự trách bản thân.

-   Sau này cha đừng làm vậy nữa nha - Xuyến Chi nắm chặt tay ba, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.

-   Cha xin lỗi, cha thật vô dụng. Đến bước đi mà cha còn không làm được. Nếu cha chết đi rồi có lẽ con sẽ hạnh phúc hơn.

-   Cha nghĩ hạnh phúc là gì chứ? Khi mà không ai yêu thương con ngoại trừ cha, vậy mà cha nỡ... bỏ con... - Cô vẫn không ngừng khóc. - Được rồi, cha chết đi, con cũng sẽ chết theo cha

-   Cha xin lỗi, cha biết rồi, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt.

Xuyến Chi là đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Năm cô 15 tuổi, ba cô bị đột quỵ, không thể đi lại cũng như lao động. Cuộc sống đã nghèo nay lại thêm túng quẫn. Thấy tình hình không khá lên, mẹ cô quyết định bỏ lại hai cha con nơi vùng quê lam lũ, rời đi để tìm một cuộc sống sung túc hơn. Một mình Xuyến Chi gánh vác gia đình, kiếm tiền nuôi sống hai cha con. Cô nghỉ học khi hết lớp 9.

...

Quán ăn dì tám.

-   Dì tám, cho con phần thịt kho tàu với dĩa kim chi không ớt.

Thấy Xuyến Chi đang gọi đồ ăn, bọn con trai làm hồ chung với gọi:

-   Chi, đây nè.

Cô tươi cười đáp lại. Xuyến Chi làm đủ thử công việc, buổi sáng gánh rau củ phụ mấy cô hàng chợ, trưa phụ hồ, tối lại rửa chén ở quán ăn. Ai thuê gì làm nấy. Tính ra cô nàng có ngoại hình khá chuẩn nhưng vì bôn ba đầu đường xó chợ từ nhỏ, nên nước da đen nhẻm, cơ bắp không cần gồng chuột vẫn chạy. Ăn nói cộc cằn, tình tình chợ búa. Nhưng bù lại cô rất hiếu thảo và tốt bụng với hầu hết mọi người. Dân trong xóm rất quý hai cha con. Có gì ngon đều mang qua biếu, sang sẽ chút hoàn cảnh đáng thương của hai người.

-   Ê nhìn nhỏ diễn viên đó ngon quá hen mạy. - Tụi thằng Tèo vừa ăn vừa chỉ vào màn hình tivi được treo giữa quán. - Nhìn kỹ mày cũng có nét giống nhỏ này đó Chi, nếu da trắng lên, eo nhỏ lại chắc thành sao nổi tiếng. Ha ha.

-   Bọn phụ hồ ngồi ăn gần đó cũng phá lên cười vì câu nói ngớ ngẩn của thằng Tèo. Được dịp Xuyến Chi bồi thêm.

-   Nhỏ đó làm gì đẹp bằng tao. Bữa nào tao đi tắm trắng cho tụi mày lé mắt chơi.

-   Ha ha, lần này cả quán cười ầm lên, tung hứng cho cô nàng. Lâu lâu được dịp giải trí giữa giờ.

Ánh nhìn xuyến Chi chốc chốc lại dõi theo người phụ nữ trẻ trung trên tivi, rồi lại tiếp tục ăn...

...

Bữa ăn tối ngồi bệt dưới ánh đèn mờ của hai cha con ông Năm (tên thường gọi của cha Xuyến Chi). Trên bàn là chiếc tivi 14 inch cũ kỹ được nhặt từ bãi ve chai hồi năm ngoái, vẫn còn xài tốt, mỗi tội hơi mờ và nhiều hột é.

-   Cha suốt ngày coi chương trình của chị ấy rồi lại thêm buồn. - Xuyến Chi nói khi miệng còn nhai cơm.

-   Cha rất mừng khi chị con có ngày hôm nay. Nếu ngày xưa cha để con và chị cùng đi, chắc giờ này con cũng được sống trong sung sướng.

-   Cha nhắc chuyện đó làm gì, chẳng phải giờ vẫn tốt sao. Sáng đi làm, chiều có cơm ăn, còn được làm bạn với tụi thằng Tèo. Chị ấy chưa chắc đã tốt bằng con.

Vẫn là một Xuyến Chi lạc quan trong mắt cha cô. Ông biết con gái mình chịu rất nhiều cực khổ, nhưng vì muốn ông vui nên mới nói thế. Mỗi lần nhìn đứa con gái đen đúa, gai góc không khác gì một thằng con trai, lòng ông lại chùn xuống, khóe mắt cay cay như có thứ gì đó vừa bay qua.

-   Cha nhìn kìa, lại là bà ta. - Xuyến Chi chỉ vào người đàn bà xuất hiện giữa đám đông phía sau nữ chính.

-   Con không được nói mẹ mình như thế. - Ông Năm giận, đặt bát cơm xuống.

-   Con xin lỗi! - Xuyến Chi cúi mặt.

Bà Lan - Mẹ Xuyến Chi. Người phụ nữ rời đi 8 năm trước, giờ lại thường xuyên xuất hiện cùng đứa con gái mà chính bà đã bán cách đây 23 năm. Có lẽ vì chị ấy giàu. Xuyến Chi thật không muốn tin bà ta lại là người sinh ra hai chị em cô. Một bà mẹ có thể làm tất cả để bản thân được sung sướng.

Ngày trước có hai bé gái song sinh, đến với thế giới này tại một trạm xá chật hẹp. Phạm Xuyến Chi, Phạm Trà My, hai cái tên xinh xắn được cha bọn trẻ đặt, ước mong rằng chúng nó lớn lên sẽ xinh đẹp đúng như tên gọi. Một ngày kia, bà Lan cùng ông Năm ẵm theo hai đứa bé đến chùa thắp hương lễ Phật. Bà Lan vô tính nghe được câu chuyện của một phu nhân giàu có, rằng bà ấy không thể sinh con, mong muốn nhà chùa giới thiệu một đứa bé nhận làm con nuôi. Nhìn lại hoàn cảnh của mình không thể nuôi nổi hai đứa, bà Lan thuyết phục vị phu nhân kia nhận nuôi đứa bé và xin một số tiền để đi nơi khác sinh sống, với lý do đứa bé không có cha, nếu tiếp tục nuôi bà sợ người đời dị nghị, không thể lấy chồng. Lúc này ông Năm đã ẵm Xuyến Chi về trước.

Thực tế, vị phu nhận không hề biết vẫn còn tồn tại một đứa trẻ có mặt mũi y hệt đứa bé trước mặt bà. Với đôi mắt to tròn lém lĩnh của Trà My không khỏi làm tim bà xao xuyến. Phu nhân quyết định nhận nuôi đứa bé, cắt đứt mọi quan hệ của Trà My và gia đình thật sự của cô. Cho bà Lan một số tiền chuyển đi nơi khác sinh sống.

Ông Năm thấy bà Lan về một mình, đứa trẻ biến mất, đã giận dữ cãi nhau to tiếng. Dù nghèo thế nào ông vẫn muốn tự tay nuôi nấng con mình trưởng thành. Không người cha, người mẹ nào có thể yên tâm giao đứa con mình đứt ruột đẻ ra cho một người xa lạ. Nhưng vì hoàn cảnh đã như thế, ông chỉ có thể tự trách bản thân vô dụng không thể chăm lo cho gia đình. Nỗi ám ảnh ngày hôm ấy vẫn đeo bám ông cho đến tận bây giờ.

***

-   Hanna! Hanna!

Không hổ danh ngọc nữ hàng loạt phim truyền hình gạo cội, lượng fan nhất nhì showbiz

-   Trà My. Con gái của mẹ. Trà My!

Giữa đám đông fan hâm mộ chật kín, giọng bà Lan gào lên.

-   Bà ta là ai? Mau chóng đuổi đi cho em. - Trà My - nhân vật nữ chính được đông đảo fan săn đón, cau mày ghé vào tai quản lý. - Em không muốn thấy mặt bà ta.

-   Anh đi liền. Chắc bà điên nào đó.

Anh Phong, quản lý 32 tuổi, người thân cận nhất của Trà My, tất cả show từ nhỏ đến lớn, trong ngoài nước. Thu nhập anh mang đến cho cô rất lớn và lợi nhuận anh nhận được từ cô cũng không hề nhỏ. Anh lo chu đáo mọi việc cho cô, yêu thương cô như em gái vì không muốn mất đi chiếc máy in tiền.

Trước sân của căn biệt thự rộng lớn xa hoa. Trà My ôm hôn một người phụ nữ trung niên. Là mẹ cô. Cả hai cười nói bước vào nhà, bỗng nhiên từ ngoài cổng vọng vào tiếng gọi:

-   Trà My, là mẹ đây con. Trà My mở cửa cho mẹ đi.

-   Lại là bà ta? - Trà My bực dộc

-   Có chuyện gì vậy con? Ai ngoài đó thế? - Mẹ cô lo lắng hỏi.

-   Con không biết, có một bà điên nào theo con, luôn miệng nhận là mẹ con. Để con kêu con Hồng đuổi cổ bả đi.

Phu nhân Vĩnh Thụy nghe đến đây, chân không vững, lùi về sau một bước. Ngay lúc đó, bà Lan thấy bóng dáng quen thuộc của vị phu nhân 23 năm về trước, tay nắm chặt hàng rào thép.

-   Phu nhân, là tôi đây. Thị Lan ở khu xóm Chùa, Kiên Giang đây.

Bà Thụy mắt trừng trừng, đỏ hoe nhìn bà Lan, tay run run xiếc lại. Không ngờ người đàn bà kia dám quay lại, nuốt lời khi đã nhận tiền bán con.

...

Giữa màn đêm, khi phố đã lên đèn. Trà My lái chiếc xe hơi màu đen phăng phăng trên đại lộ Nguyễn Văn Linh thẳng tấp.

Trà My không muốn tin vào sự thật rằng người đàn bà không rõ lai lịch kia lại là mẹ cô. Và cô chỉ là con nuôi của mẹ Vĩnh Thụy. Tất cả sự thật đã được phơi bày khi hai bà mẹ gặp mặt nhau, bà Thụy đã kể cô nghe hết mọi chuyện, hy vọng Trà My sẽ tha thứ cho bà . Vừa lái xe vừa khóc, lúc này tiếng lòng Trà My vang vọng những âm thanh "Không. Không. Mình không phải là Phạm Trà My, mình là Hồ Trà My, là Hanna Hồ. Mình không có người mẹ nào khác ngoài mẹ Thụy. Mình sẽ không bao giờ chấp nhận người đàn bà kia. KHÔNG BAO GIỜ!!!" Trà My kéo ga, lao thẳng về phía trước.

***

Quán bar Saigon Sky.

Tiếng nhạc xập xình, một góc tối tại quán bar, Trà My uống không biết bao nhiêu là rượu. Nếu có ai đó chụp được chắc chắn trang nhất ngày mai sẽ là cái tên Hanna Hồ.

Từ xa một người đàn ông lịch lãm, ăn mặc trau chuốt, đang tiến về phía Trà My.

-   Hây da! Có phải Ngọc nữ Hanna của lòng tôi đây không?

Trà My ngước nhìn người đàn ông, ánh mắt không vừa ý, nốc một hơi cạn ly rượu.

-   Sao thế em? Sao ngồi đây buồn bã một mình? Chồng yêu của em đâu? - Lời hỏi thăm đầy điểu giả.

-   Ha ha! Chồng? Tôi làm gì có chồng.

-   Vậy để đêm nay anh là chồng em nhé!

Thanh Bình tiến sát, tay trái nâng cằm Trà My, với ánh nhìn đầy thách thức. Tay phải lén rắt thứ gì đó vào ly rượu của cô. Xứng đáng với danh xưng ông trùm của làng chơi dơ.

-   Anh dám? - Trà My nửa tỉnh nửa say - Phục vụ, tính tiền!

-   Ok. Chiều lòng người đẹp, mình cạn ly chia tay nhé!

Thanh Bình cố tình dụ Trà My uống ly rượu chứa thuốc mê. Đã là thợ săn thì không thể để con mồi béo vụt mất. Anh muốn chiếm đoạt cô không phải vì mối tình cũ vấn vương, mà vì chồng cô - Huỳnh Minh Triết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net