Được chở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7/2/2017

Tự dưng nhớ đến một ngày đẹp trời khi mình được người đẹp đạp xe chở về (lần đầu tiên và cũng là duy nhất)

Ngày hôm ấy, bầu trời xanh ngắt vạn dặm không mây, ánh nắng vàng ươm hớn hở chiếu khắp nơi như muốn nướng từng mảnh thịt, áo khoác xanh đen cần mẫn hấp thụ nhiệt, quên đem khẩu trang nên đành mặt đối mặt với tia UV, ngồi trên yên sau con ngựa sắt gầy gò của người đẹp, được người ta lọc cọc chở về.

Hai buổi trưa đổ mồ hôi sôi nước mắt, thí nghiệm Lý làm mãi không xong, xà phòng đổ đầy tay, bập bênh đèn cầy không chịu lắc, đèn trời xì khói không bay, que diêm từ chối nằm yên một chỗ.

Đó là một ngày thứ hai ngộp thở với áo dài thít chặt lấy cổ, với dạ dày chưa được ăn trưa réo um sùm, và khi có miếng ăn thì nhào vô giành giật như quỷ đói... với bãi chiến trường sau khi mọi việc đã xong hết rồi.

Dụng cụ còn thừa là tui mang về.

Nhưng tui không tự mang cái thân tui về được, vì buổi sáng đi trễ nên ba chở cho lẹ, buổi trưa về trễ không có xe tự về.

Và người đẹp về chung đường, và nàng có xe đạp => nàng phải gánh thêm 50 ký thịt người (nhẹ hơn nàng 1 ký) + cặp tui + cặp nàng + đồ đạc lỉnh kỉnh các thứ (ngày hôm đó cặp rất nặng)

Nàng ấy thật mạnh mẽ!

Dĩ nhiên là tui phải vui rồi, được người đẹp chở về mà, chuyện hiếm có như vậy sao có thể không làm người ta xúc động được kia chứ (bằng chứng là cho tới giờ cũng chỉ được chở có một lần). Nhưng mà...

Cái gì cũng phải có giá của nó ╮(╯_╰)╭

Vì cặp rất nặng => cặp rất to => người ngồi sau phải ngửa người ra => mỏi

Vì tay tui còn phải cầm bịch dụng cụ to tổ bố => không nắm yên giữ thăng bằng được => mỏi

Vì nặng => người đẹp có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải cố hết sức nhấn bàn đạp => xe lắc lư => mỏi

Vì một lần được ngồi lên yên sau xe của nhỏ Thiên Yết đó, bắp đùi tui đau cả một tuần, còn kinh hơn tập đá cầu nguyên buổi chiều không nghỉ. Mà còn không phải là về tận nhà, xuống xe rồi phải vác đồ lết bộ năm phút nữa mới tới nơi.

Người đẹp cũng thảm lắm. Nó đạp xe vừa gồng vừa loạng choạng, thả người xuống rồi không còn đủ hơi sức để thốt nổi nên lời. Bộ dạng nó lảo đảo kiệt sức đạp xe rời đi giữa nắng trưa gay gắt khiến tui từ đó về sau không dám đi nhờ xe đạp của đứa khác nữa _(._.)_

Hết truyện.

Thật là một kết thúc buồn!( ̄- ̄)

:-:-:-:-:-:-:-:

Thật ra ngày được chở về là sau ngày mặc áo dài, mà không biết sửa làm sao nên để luôn.

Có ai để ý không? Tên chap đầu tiên là "Chắc là ngắn lắm" nhưng nó là chap dài nhất trong tất cả đó.

Không liên quan nhưng trưa nay lúc ngồi xe buýt về nhà, tui nhìn thấy người đẹp đang đạp xe. Hai tay chống thẳng, tóc cột cao, không đeo khẩu trang mặc cho nắng táp, mặt hơi cúi, ánh mắt nghiêm trang (đạp xe mà làm như xung trận, mặt ngầu thấy ghê), chân đạp cực hăng, áo khoác đen không cài tung bay phấp phới. Làm liên tưởng tới Batman bay trong nắng (không hiểu nổi đầu óc mình nữa)

Muốn chở người đẹp một lần, đủ can đảm ngồi lên xe tui không?





✡✡✡✡✡

13/5/2019

Người đẹp không đủ can đảm ngồi lên xe tui đâu mấy bạn, vì cho tới giờ, dù là xe đạp chân, xe đạp điện hay xe máy thì đều do người đẹp chở cả ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net