Chap 1: PHẢI TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI HOÀN HẢO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi, bạn là một cô gái như thế nào chưa? Và đã bao giờ bạn mơ ước được trở thành một cô nàng hoàn hảo từ vẻ ngoài cho đến bên trong? Tôi cá với bạn rằng đã hơn một lần bạn nghĩ đến điều đó trong đời và tôi cũng vậy.

"Một ngày nào đó, khi bạn khám phá được những tài năng ẩn chứa trong mình...đó chính là lúc bạn thật sự tỏa sáng".

Tôi không hề tin vào những gì mà một cuốn sách tôi đã đọc viết như thế. Thực tế và lí thuyết là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Tôi luôn băn khoăn với câu hỏi rằng, làm thế nào để tôi trở nên được mọi người chú ý đến, làm thế nào để trở nên xinh đẹp, nổi bật giữa đám đông và làm thế nào để nắm giữ được trái tim những chàng trai cho dù tôi chỉ gặp mặt duy nhất một lần? Với bạn, chắc chắn cũng hơn một lần đặt ra câu hỏi như thế, hay ít ra là có nghĩ đến việc làm sao để bạn trở thành trung tâm của vũ trụ này.

Vậy việc trở thành một cô gái hoàn hảo có khó hay không. Tôi không biết đích xác câu trả lời như thế nào, bởi vì tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường với bao khiếm khuyết, bao vụng về, bao ngây dại của tuổi trẻ.

Nhưng con người ta sinh ra có khối óc để suy nghĩ, chân tay để làm việc, vì thế, sau khi trải qua một số chuyện rắc rối. Tôi đã hạ quyết tâm cho mình: PHẢI TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI HOÀN HẢO.

Và vấn đề của tôi là...

Tôi có những vấn đề...Không, hàng trăm nghìn vấn đề ấy chứ !!!!!!!!!!!!

Tôi, một đứa con gái bình thường, chẳng xinh đẹp, chẳng có lấy chút nào gọi là "tài năng", chẳng duyên dáng, chẳng giỏi giang. Tóm lại, tôi... chẳng có gì hết, tôi vẫn đi từ trường về nhà, từ nhà về trường như bao đứa học sinh khác và thành tích cũng chẳng có gì đáng để tự hào.

Từ nhỏ, tôi đã được coi vào diện...khó nuôi, có nghĩa là mẹ tôi dù có cố gắng đổ bao nhiêu thứ bổ dưỡng vào miệng tôi thì tóm lại tôi vẫn chỉ là một đứa gầy tong teo, khoe xương sườn và trông nhom nhom. Có lẽ vì hình hài ấy mà bố mẹ chẳng kì vọng vào tôi nhiều, tôi có thể làm gì tùy thích, nắng quá có thể nghỉ học, mưa có thể ở nhà và trời hơi lạnh cũng chẳng đời nào phải tới trường.

Tôi có chị gái. Chị tôi lại hoàn toàn khác với tôi. Đối với hai người con trong nhà, tuy được sinh ra cùng cùng một mẹ nhưng mỗi lần nhắc đến mẹ tôi lại ngán ngẩm nhìn tôi. Và mỗi lần như thế, tôi hiểu rằng, tôi là đứa trẻ ngốc nghếch và chẳng có gì để bà phải tự hào.

Chị gái tôi là một cô gái hoàn hảo. Tôi đã thấy nhiều người nhận xét như thế. Chị gái tôi rất xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt tròn trịa đặc thù của phụ nữ Á Đông. Suốt những năm từ bé đến lớn tôi đều được chứng kiến cảnh mẹ tôi hì hục dậy nấu xôi cho chị gái từ rất sớm để đi thi và cái cảnh bố tôi suốt ngày đèo chị ấy đến hết các kì thi này rồi đến các kì thi khác, nào là cấp trường, cấp thành phố, cấp quốc gia, nào là giải cắm hoa, nấu ăn, cờ vua, bóng bàn, bơi lội...Và cho đến khi là sinh viên chị gái tôi cũng dành biết bao giải thưởng này nọ của khoa và trường. Sau khi ra trường, chị tôi thi vào một công ty nước ngoài và làm việc ở đó với lương tháng tính bằng $, vi vu nước ngoài nước trong suốt ngày . Đại loại là, chị làm cho bố mẹ tôi phổng mũi tự hào khi có một cô con gái hoàn hảo như thế. Còn tôi ư ? Đứa con gái nhỏ bé, vụng về, cái gì cũng không biết và đầu óc lúc nào cũng ngây thơ không hiểu chuyện.

Những năm học cấp 1 và cấp 2 của tôi trôi đi không có gì đặc biệt, chỉ còn nhớ rằng, hồi cấp 2 tôi chơi đá cầu khá giỏi thậm chí chỉ thích chơi với con trai trong những giờ thể dục. Tôi không thích học và tôi cũng không thích cái cảnh mấy thầy cô cầm lăm lăm trên tay mấy cái thước bắt học sinh phải yên lặng hay chăm chú tỉ mẩn viết bài. Đó là những kí ức siêu kinh hoàng mà cho tới giờ tôi thấy chằng hề muốn nhớ lại.

Lên cấp 3 là một trang hoàn toàn mới. Đối với tôi khi ấy, trường cấp 3 vừa có gì đó cuốn hút lại vừa lạ lẫm, cái cảm giác bé nhỏ đứng giữa sân trường, như có hàng ngàn ánh mắt đang hướng về từng chuyển động của mình. Tôi vui thích nhưng cũng vừa sợ hãi.

Ngày đầu tiên của trường cấp 3, khi mà tôi là đứa học sinh lớp 10 mới toe lần đầu tiên bước vào sân trường. Tôi đã hoàn toàn bị run sợ trước những cảnh học sinh đi lại, tiếng nói cười nhộn nhịp, mặc dù chẳng có ai nhìn về phía tôi nhưng dường như tôi cứ bị ám ảnh với suy nghĩ rằng đang có hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía mình. Đó cũng là lí do tại sao tôi cúi đầu xuống, lưng cong cong cố bước qua cái sân trường đầy nắng thênh thang ấy để bước vào ngày đầu tiên của lớp mới.
Tôi không phải là đứa giỏi giang, hoàn toàn tôi có thể khẳng định điều đó, nhưng những nỗ lực cuối năm lớp 9 lại bù đắp cho tôi khá nhiều. Tôi đỗ thủ khoa trường cấp 3 với số điểm 10 Toán, 9 Văn. Con số mà những đứa bạn ở lớp cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác đầy ngưỡng mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net