Chap 17: CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lọt vào vòng thứ 3, vòng thi hùng biện với đối thủ là một leader của khối chuyên Văn. Cả hội trường im ắng như nín thở dõi theo vòng thi gay cấn nhất. Tôi nhìn xuống, Đông Đông cũng đứng như nín thở dõi theo từng cử động của tôi, cậu ấy khoát tay, đôi mắt nhìn tôi vẫn là ánh mắt đầy tin tưởng. Rồi Đông Đông khẽ mỉm cười, nụ cười lém lỉnh nghịch ngợm, bất chợt trong tôi như có thêm một thứ động lực từ chính nụ cười ấy. Tôi thấy trái tim mình khẽ rung, có một thứ cảm xúc khẽ lóe lên mà tôi chẳng thể nào nhận biết được đó là gì...

« Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin -F.Perier. Em hãy nêu ý kiến của em về vấn đề này »

Đó là chủ đề hùng biện mà tôi bốc thăm được, cầm tờ giấy trên tay tôi khẽ run run. Cả hội trường im ắng, Đông Đông vẫn không rời ánh mắt khỏi tôi. 

"Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin" trong tâm trí tôi lúc này giống như một cuốn phim quay chậm....Tất cả kí ức, tất cả kỉ niệm, tất cả những gì tôi và Đông Đông đã làm suốt thời gian qua...

Tôi hít một hơi thật dài rồi cất lời.

"Tôi đã từng là một cô bé nhút nhát sống trong vỏ bọc chính mình tạo ra, tôi cũng đã từng nghĩ đến những việc lớn lao mà mình sẽ làm, nhưng rồi chính thái độ nhút nhát của bản thân mà tôi chưa bao giờ dám làm những điều dù chỉ là trong ý nghĩ. Và rồi, tôi may mắn gặp được một người bạn đặc biệt, người cho tôi cảm giác tin cậy, người đã giúp cho tôi có niềm tin, người đã cho tôi có sức mạnh để tự tin đứng ở đây...

Có người đã nói rằng "bạn là người chúng ta tin cậy để tự tin". Tôi thật sự biết ơn vì người bạn thật sự tin cậy ấy. Cậu ấy đã nói rằng hãy bỏ qua tất cả những mặc cảm, hãy bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ và hãy nhớ rằng bên tôi luôn có cậu ấy. Tôi hãy làm tất cả những điều tôi mong ước, cậu ấy vẫn luôn từng giây từng phút tin cậy ở tôi..."

Đông Đông đứa con trai đáng ghét làm tôi khó chịu ngay từ những phút đầu tiên của cấp 3...đứa con trai đã biến tôi trở thành lớp trưởng của lớp A1 Chuyên Toán, đứa con trai không ngừng kêu tôi ngốc, không ngừng kêu tôi phiền phức nhưng lại không ngừng nỗ lực để giúp tôi.

Tất cả giống như 1 cuốn phia quay chậm từng khoảnh khắc tôi và Đông Đông bên nhau, những gì mà Đông Đông – tên con trai đáng ghét vẫn luôn ở bên tôi.

Đông Đông – tên con trai đáng ghét ấy vẫn đang không ngừng gọi tên tôi và hướng đôi mắt về phía tôi.

Và tất cả những điều ấy giống như một nguồn sức mạnh....

Kết thúc bài hùng biện cả hội trường đứng lên vỗ tay cổ vũ cho tôi, có lẽ đó bởi vì đây là một bài hùng biện hoàn toàn không "khuôn mẫu" và sách vở như những gì tôi đã chuẩn bị trước đó. Cho đến khi MC công bố kết quả, khi ban giám khảo đọc tên tôi là người chiến thắng, tôi vẫn không thể tin được vào những gì vừa nghe được. Tiếng cả hội trường vỗ tay và cả lớp ùa lên ôm chầm lấy tôi, tôi ngập tràn trong hạnh phúc và hoa, những lời chúc mừng, tôi ngập trong vòng tay của bạn bè. Nhưng dù là người chiến thắng, dù đã đứng lên được vị trí mà mình mơ ước, tôi thấy trong tâm trí tôi khi đó là hình ảnh của Đông Đông, cậu ấy đứng đằng xa, thật khó để có thể chạy đến gần tôi được...

"Đông Đông cảm ơn cậu" tôi đưa mắt tôi về phía cậu ấy. Đông Đông cười với tôi dịu dàng... Có thể rất lâu, rất lâu sau này nữa tôi sẽ chẳng thể nào quên nụ cười ấy.

- Cuối cùng thì cậu cũng là người chiến thắng. Đông Đông đưa tôi về, ngồi đằng sau xe cậu ấy mà tôi chẳng thể nào diễn tả được cảm xúc của mình khi ấy.

- Ngoài sức tưởng tượng của tớ. Tôi vẫn không thể thôi toe toét.

- Thấy chưa, tớ nói cậu có thể là cậu có thể mà.

- Cảm ơn cậu, Đông Đông! Tôi cười hạnh phúc rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng to bè của cậu ấy. Nghe trái tim mình đập thổn thức kề sát.

- Giờ thì cậu có thể tự tin để đứng ngang với Đình Văn rồi nhé!

Tôi lặng thing, vì Đình Văn tôi đã đi thi, cũng vì Đình Văn mà tôi muốn khẳng định mọi thứ với anh ấy. Nhưng hiện giờ... giải thưởng và mọi cảm xúc lúc này khiến tôi... quên béng mất Đình Văn, anh chàng hoàn hảo của tôi.

- Ừ nhỉ, hình như là vui quá mà tớ đã quên mất...

- Phương Phương... tớ... tớ muốn nói với cậu...

- Gì cơ?

- Cậu... ôm tớ chặt quá...tớ sắp ngạt thở rồi đấy!

- Ừ nhỉ!

Tôi buông tay ra và cả hai cùng phá lên cười, con đường đêm yên bình có gió thổi nhẹ làm bay bay tóc tôi, phố xá lên đèn xa xa như những vì sao đang rơi xuống rất gần. Tôi mơ màng đưa tay như đỡ lấy, ngước nhìn Đông Đông từ đằng sau tấm lưng của cậu ấy, tôi khẽ tựa đầu vào và thì thầm "Đông Đông, chúng mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau nhé!"

Như vậy, tôi đã chiến thắng một cách "thần kỳ" cuộc thi hùng biện và đã trở thành cô gái đầu tiên trong 15 năm tổ chức cuộc thi này được vinh danh tên ở phòng truyền thống. Tấm ảnh tôi cười rạng rỡ trong đêm chung kết được đặt cạnh tấm ảnh của Đình Văn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng những gì tôi hằng ước ao cũng đạt được một cách "ngoạn mục" thậm chí tôi còn chẳng tin vào những gì tôi đã làm được. Và quả thật đó có phải là công sức thật sự của tôi hay không? Có thể tôi dành được danh hiệu đó một phần may mắn và một phần cũng là do Đông Đông, tên tiểu tử đáng ghét hàng ngày nhưng lại thật sự lại rất hữu ích.

Sau cuộc thi Đình Văn gặp tôi ở trường, anh mỉm cười với tôi, rồi khẽ vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi.

- Em làm rất tốt, cô gái !

Chỉ có vậy thôi nhưng câu nói đó đã làm cho tôi ngây ngất cả buổi học hôm đó, tâm trí tôi bị choáng ngập bởi hình ảnh của Đình Văn, thậm chí đầu óc tôi ngập tràn hình ảnh của tôi và Đình Văn, những điều đó còn ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ.

Sau cuộc thi tôi quên khuấy mất việc hỏi han Đông Đông việc cậu ấy thi đấu cho giải bóng đá thế nào. Chỉ sau đó tôi nghe được từ hai cô bạn Phương Anh và Huyền Thương kể lại rằng do cuộc thi của tôi nên Đông Đông đã bỏ trận thi đấu để tới cổ vũ cho tôi. Tim tôi tự dưng như thắt lại, trong tâm trí tôi cảm giác tội lỗi và dằn vặt bản thân.

Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi lại đợi Đông Đông chơi bóng. Mặc kệ cho hoàng hôn đỏ rực và những đám mây chiều đã oạch.

- Đợi tớ làm gì thế? Sao còn chưa về? Đông Đông tiến về phía tôi, bộ quần áo thể thao lem luốc bùn đất, những giọt mồ hôi rơi lã chã, cái nóng bức khiến cho tôi có cảm giác giờ đứng cạnh Đông Đông chẳng khác gì một cái nồi hấp bánh đang bốc hơi nghi ngút.

- Đông Đông, cậu....

- Sao thế? Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi.

- Đồ tồi !

- Thật kỳ lạ, người bạn thân của tôi đợi tôi hàng giờ chỉ để nói câu này thôi sao? Đông Đông lấy vạt áo lau mồ hôi rồi nhìn tôi bật cười sảng khoái.

Tôi nắm chặt tay lại, rồi tự dưng mắt long lanh nước, tôi khẽ dựa vào ngực Đông Đông, đấm thùm thụp vào ngực cậu ấy như muốn trả lại cho mọi giận hờn trách móc. Chưa bao giờ tôi có cảm giác yếu mềm như thế này, tự dưng thấy trái tim mình khẽ rung lên một thứ cảm xúc khó tả, vừa giận dỗi, vừa yêu thương, vừa đầy trách móc... cái người đang đứng thật im cho tôi dựa vào.

- Đồ tồi, cậu... cậu... sao cậu bỏ cuộc đấu quan trọng ấy....tớ biết.. bóng đá... là...niềm đam mê của... cậu cơ mà...Tôi khẽ nấc từng tiếng một, tay vẫn đấm thùm thụm vào ngực Đông Đông.

- Thôi, thôi nào... tớ xin lỗi... nhưng tớ đã hứa với cậu... khi cậu đứng trên sân khấu, sẽ như chỉ có tớ và cậu thôi... vì thế tớ đã không yên tâm...

- Hu hu hu... Tôi nghe chỉ đến đó rồi òa khóc. Và Đông Đông cứ đứng như thế, đứng im cho tôi thổn thức trên ngực cậu. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra rằng có những giọt nước mắt rất khác lạ, đó không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi tự cảm nhận thấy trái tim mình không còn thuộc về mình nữa.

Tôi cứ dựa vào ngực Đông Đông như thế, trong một buổi chiều hoàng hôn đỏ oạch, khẽ ngước mắt nhìn lên khuôn mặt Đông Đông, ánh hoàng hôn phản chiếu qua những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt tôi, khi ấy, tôi nhận ra rằng Đông Đông là người quan trọng mà tôi sẽ mãi khắc sâu vào tâm trí. Và rồi cũng nhiều năm sau đó, chẳng thể nào tôi quên được, mình đã từng như một con bé ngốc nghếch khóc nhè trên ngực cậu bạn cao lớn trong một buổi chiều hoàng hôn sắp tắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net