Chap 25: SINH NHẬT CỦA ĐÌNH VĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi mất thật nhiều công sức để chuẩn bị cho sinh nhật của Đình Văn, tôi đi mua cho mình một chiếc váy thật lộng lẫy, dù mới chỉ là học sinh lớp 11, nhưng tôi nghĩ một chiếc váy lệch vai màu đỏ cũng không phải điều gì quá to tát. Tôi đã lớn hơn rất nhiều so với tuổi của mình và tôi cũng muốn mình được thử mặc những bộ cánh khác ngoài mấy bộ đồng phục nhàm chán ở trường. Dù sao thì đây cũng là khuôn viên ngoài trường học, chẳng cần phải quá qui tắc.
Dáng người của tôi sau 6 tháng tập luyện giờ có thể nói rằng đây là sự thay đổi mang tính vượt bậc. Tôi trước đó nặng 58kg giờ đã giảm xuống con số 49.5kg. May rằng tôi cũng đã tuân thủ đầy đủ những gì mà chị bác sĩ đã tư vấn về dinh dưỡng. Giờ thì chẳng có thể ai nói được tôi là béo nữa rồi. Kể cả Đông Đông.
Bữa tiệc được tổ chức trong một quán café với không gian đẹp, cả quán đã được bao trọn cho bữa tiệc của Đình Văn. Bạn bè của Đình Văn cũng không mời nhiều lắm, chỉ là những người thật sự thân thiết. Không gian của bữa tiệc sinh nhật không rộng rãi nhưng ấm cúng. Tôi bước vào đó với sự tự tin và mang theo cả tâm trạng tò mò, phần nhiều tôi muốn nhìn thấy Đông Đông và cũng hy vọng cậu ấy có thể nhìn tôi không phải là cô bạn vẫn thường ngày mặc đồng phục.
Trái như dự đoán, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có Đông Đông ở đâu hết. Đình Văn thấy tôi bước vào, anh tiến đến, lịch lãm trong một cánh mới tinh rồi anh khẽ cầm tay tôi dắt tôi đi qua đám đông về phía gần hơn với nơi anh đặt chiếc bánh sinh nhật của mình. Tôi trao quà cho Đình Văn, đó là một chiếc vòng đeo tay tôi cất công hì hục lên mạng tìm cách làm để tặng cho anh. Dù chẳng giống như mong đợi nhưng tôi cũng phần nào hài lòng, ít ra thì nó cũng được làm bởi chính tôi. Đình Văn hơi ngỡ ngàng bởi món quà đó, anh nói rằng anh sẽ đeo và nâng niu nó để đáp lại tấm chân tình của tôi.
Chúng tôi hát bài hát chúc mừng sinh nhật Đình Văn, không khí vui vẻ và mọi người cùng thưởng thức âm nhạc cùng những đồ ăn do Đình Văn đã đặt trước. Tôi cầm trên tay đĩa bánh ngọt Đình Văn đưa cho mà bụng dạ chẳng chút nào muốn ăn, tôi đưa mắt tìm Đông Đông. Cậu ấy vẫn không hề thấy xuất hiện ở bữa tiệc này.
- Ngọc Lan có đến không anh? Tôi vờ hỏi sang Ngọc Lan, vì thừa hiểu nếu có cô ấy thì sẽ có Đông Đông.
- Ý em là Đông Đông và Ngọc Lan ấy hả? Đình Văn vạch rõ ý đồ của tôi.

- À, vâng... học cùng lớp, em định rủ cậu ấy đi cùng... vậy mà... Tôi vòng vo như cố để giải thích cho câu hỏi hơi... hớ của mình.
- Anh cũng không biết hai đứa ấy đi đâu cả. Đình Văn nhún vai rồi nhìn xung quanh, bất lực trước câu hỏi của tôi.
Tôi hơi thất vọng, quần áo đẹp trang điểm đẹp để đến bữa tiệc sinh nhật của Đình Văn cốt để Đông Đông có thể nhìn thấy tôi trong một hình ảnh mới mẻ, để cậu ấy không còn nghĩ tôi mãi mãi là cô bé Phương Phương vụng về ngốc nghếch hồi nào. Nhưng cậu ấy chẳng hề đến, tiếng ồn ào náo nhiệt và những khuôn mặt xa lạ này khiến cho tôi có cảm giác nghẹt thở.
Bữa tiệc cuối cùng cũng tan cuộc mà tôi vẫn không thể nào tìm thấy Đông Đông và Ngọc Lan đâu.
Tôi rõ ràng thấy trái tim mình tan chảy, mọi cố gắng cho buổi tiệc đều trở nên vô nghĩa.
Tôi nhìn Đình Văn, người con trai tôi đã từng thích, người tôi đã từng muốn làm mọi thứ thay đổi bản thân để được ở gần anh.
Nhưng cớ làm sao? Ngay lúc này đây tôi lại muốn đi tìm tên tiểu tử đáng ghét Đông Đông. Cớ làm sao, tôi lại chỉ muốn được ở bên cậu ấy, cậu bạn thân thiết với nụ cười lém lỉnh, cậu ấy đã xa tôi thật rồi...
"Đông Đông, cậu ở đâu. Tớ muốn gặp cậu!!!!!!!!!!!!!"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net