Chap 39: Đông Đông, tạm biệt và... hẹn gặp lại!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe hết những gì từ Huy, tôi đến tìm gặp Đình Văn. Vì tôi biết Ngọc Lan và anh là anh em họ hàng, dù gì, chuyện này anh cũng sẽ là người biết rõ nhất. Và tôi muốn biết nhiều hơn, tôi muốn xâu chuỗi lại khoảng thời gian mà tôi và Đông Đông đã đánh mất.
- Chuyện Đông Đông đi Nhật vì gia đình của Ngọc Lan muốn thế, anh biết từ bao giờ?
- Từ đầu! Đình Văn bình thản đáp
- Từ đầu ư? Vậy tại sao anh không nói với em?
- Vậy không phải hồi đó em đang thích anh sao?
- Em thích anh thì có liên quan gì đến Đông Đông.
- Vì Đông Đông thích em và muốn bảo vệ em. Còn anh, không muốn ai đến gần em hết!
- Không muốn ai đến gần em? Nhưng rốt cuộc anh đâu có yêu em phải không, Đình Văn?
- Phải!
- Anh là thằng tồi!

- Anh xin lỗi! Đình Văn cúi mặt
Tôi giật tay Đình Văn khỏi người tôi rồi đứng dậy ra về nước. Khẽ lau nước mắt đang dần chảy xuống mặt. Tôi hít một hơi thật dài để nước mắt thôi không rơi nữa. Tôi thả bộ trên đường và suy nghĩ về những gì Đình Văn vừa nói ra, như vậy hóa ra tôi là kẻ ngây ngô biết mọi thứ sau cùng
Vỉa hè nóng nực và đầy chen lấn người đông đúc. Những tiếng rao giữa trưa nắng nghe não lòng. Tôi dừng lại ở môt cửa hàng hoa nhỏ rồi chọn cho mình một bó hoa hồng xanh. Thứ hoa hồng tượng trưng cho tình yêu diệu kỳ của loài người. Tôi và Đông Đông, không ai nói với nhau câu nào, cũng không hề có một lời ước hẹn. Nhưng tận sâu trong đáy tim tôi biết rằng, tôi yêu cậu ấy rất nhiều.
Bó hồng được tôi tỉ mẩn cắt tỉa rồi cắm vào bình đặt trước cửa sổ trong phòng của Đông Đông. Dường như nhờ màu xanh biển của đóa hồng mà căn phòng trắng toát này bớt u ám và ảm đạm hơn rất nhiều.
Tôi nắm chặt bàn tay Đông Đông rồi thủ thỉ.
" Cậu biết không hả, trong suốt thời gian cậu đi, tớ đã buồn lắm. Đồ ngốc, cậu cướp đi nụ hôn đầu của tớ, làm sao tớ quên được. Làm sao tớ có thể quên những năm tháng bọn mình bên nhau.Tớ cứ ngỡ mình yêu Đình Văn nhưng thực tế không phải vậy. Nhưng tớ vẫn muốn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng tớ đã làm đúng, tớ đã cố gắng đúng và quyết định để chinh phục Đình Văn của tớ là đúng. Thực tình... tớ muốn cậu nhìn thấy điều đó để cậu biết rằng tớ đúng. Nhưng, hóa ra không phải. Khi tớ gượng ép đến với Đình Văn, tớ đã lờ mờ nhận ra được tình cảm của mình ở đâu và dành cho ai. Nó vẫn ở đây, nguyên vẹn trong trái tim tớ và chỉ dành cho cậu...
Tỉnh lại đi nhé, tớ sẽ tìm lại khoảng thời gian bọn mình đã đánh mất. Tỉnh lại đi Đông Đông à, cậu còn hứa sẽ đưa tớ đi du lịch xuyên Việt cơ mà. Lời hứa vào năm bọn mình 20 tuổi. Nhưng giờ bọn mình đã sắp qua tuổi 20 rồi. Cậu phải tình lại để thực hiện lời hứa đó nhé!
Tớ có nhiều điều muốn nói lắm. Nhưng tớ rất vụng về mà, cậu biết đấy. Tớ vẫn có ước mơ để trở thành một cô gái hoàn hảo hơn nữa. Bởi vì, tớ hiểu rằng, không có gì là không thể cả. Và cậu, hãy tỉnh dậy và giúp tớ thực hiện ước mơ đó nhé, Đông Đông...
Tớ... yêu cậu, Đông Đông ạ!"
Tôi khẽ cúi xuống và hôn nhẹ lên má của Đông Đông, lời thủ thỉ ấy của tôi tôi biết cậu ấy có thể nghe được. Lời nói của tôi sẽ đi từ tai và chạm vào trái tim đang khẽ đập trong lồng ngực kia.
"Cậu nghe thấy đúng không, Đông Đông!"
Tôi sụt sịt khóc rồi tựa đầu lên cánh tay của Đông Đông thổn thức. Sau tất cả những xa cách và nhớ nhung, sau tất cả những hiểu lầm và những khó khăn. Chúng tôi đang ở bên nhau, có thể trái tim kia còn ngủ quên nhưng tôi vẫn biết, tôi chờ, và tôi hy vọng trái tim ấy sẽ cùng với trái tim tôi đập chung một nhịp.
Bố mẹ làm thủ tục ra viện cho tôi vì tôi đã bình phục trở lại, còn Đông Đông vẫn đang trong thời kỳ theo dõi và chuẩn bị sang Sing phẫu thuật. Câu chuyện về lí do tai nạn của Đông Đông được mọi người không nhắc đến, cảnh sát có đến lấy lời khai nhưng tôi cũng nói lí do đó là do sơ suất. Phía người gây ra tai nạn cũng bồi thường và mong muốn gia đình Đông Đông không truy cứu. Dù mọi chuyện được giải quyết bằng chuyện tình cảm nội bộ nhưng tôi vẫn không ngừng trách Ngọc Lan, tại sao cậu ấy lại có thể nông nổi và bồng bột như thế. Tôi cũng buồn thay cho Khắc Hiếu vì đã tiếp tay cho cô ấy làm những điều dại dột. Có lẽ, hai con người đó là hai con người mà mãi mã tôi không hề muốn gặp lại trong cuộc đời, mặc dù, họ cũng là những kẻ hèn nhát đáng thương...
Tôi vẫn hàng ngày học xong rồi vào chăm nom đỡ đần cho mẹ Đông Đông nghỉ ngơi. Dường như cậu ấy vẫn cố tình phớt lờ sự có mặt của tôi mà không hề muốn tỉnh dậy lại vậy.
Vị bác sỹ già đưa chiếc kính bỏ xuống bàn rồi đưa tay mời mẹ Đông Đông và tôi ra hiệu ngồi xuống.

- Thủ tục chuẩn bị đưa cậu nhà đã hoàn tất. Gia đình chuẩn bị tư tưởng cũng như tài chính. Đây sẽ là cuộc chiến khó khăn đấy!
Mẹ Đông khẽ sụt sùi, rối rít cảm ơn bác sĩ rồi hỏi han thêm vào điều. Tôi dìu mẹ Đông Đông ra ngoài về phòng Đông Đông để chuẩn bị cho những gì cần thiết, cũng như hoàn tất những thủ tục cuối cùng để cậu ấy có thể xuất viện chuyển sang Sing để phẫu thuật.
Khi chúng tôi đi vào, Ngọc Lan đang đứng bên nhìn Đông Đông, đôi mắt rớm lệ. Cả ba, không, cả bốn chúng tôi, Đông Đông im lặng và ba người còn lại chúng tôi im lặng. Căn phòng trở nên đầy u ám và nặng nề, tiếng khóc nấc cất lên đầy hối hận của Ngọc Lan càng khiến cho không khí trở nên ngột ngạt. Mẹ Đông Đông lau nước mắt rồi xếp đồ đạc để tránh không phải đối mặt với Ngọc Lan. Tôi cảm thấy bầu không khí đang căng thẳng này khiến cho tất cả mọi người đều mệt mỏi. Tôi kéo Ngọc Lan ra ngoài, bảo: Tôi muốn nói chuyện với cậu.
Chúng tôi ngồi ở hành lang bệnh viện. Mùi thuốc kháng ninh nồng nặc, người qua lại hành lang nhưng không ai để ý đến chúng tôi. Hai người con gái mang những tâm trạng và nỗi đau khác nhau giữa lúc này.
- Sao cậu làm thế với tôi? Tôi chẳng hề ngại ngùng hỏi thẳng Ngọc Lan
- Vì cho đến khi ở bên tôi, cậu ta vẫn chẳng thể nào ngừng nhớ về cậu! Ngọc Lan nói với tôi bằng một thái độ như đã buông xuôi mọi thứ.
- Nhưng với điều đó, không phải lí do đáng để cậu hại tôi.Tôi giận dữ.
- Không đáng ư? Tôi đã mất đi Huy, và rồi tôi ngỡ rằng Đông Đông đã là một người cuộc sống bù đắp cho tôi. Nhưng, chính cậu, đã cướp đi hai người con trai mà tôi yêu thương nhất. Cậu khá may mắn đấy!Hahaha! Ngọc Lan cất lên tiếng cười lạnh người.
- Cậu điên rồi! Tôi không cướp của cậu bất cứ thứ gì. Mà do chính cậu, chính câu... hiểu không? Chính cậu mới là người tự hủy hoại hình tượng tốt đẹp mà họ đã có.
Tôi nói đến đấy, Ngọc Lan ôm mặt khóc nức nở. Tôi biết, khi tôi nói ra điều này, mọi chuyện đã quá muộn và cô ấy cũng nhận ra lỗi lầm của mình quá muộn.
Giờ đây, điều duy nhất tôi mong là Đông Đông có thể tỉnh lại. Cậu ấy có thể quay lại cười với tôi bằng nụ cười lém lỉnh như ngày nào!
Ngày cuối cùng. Đông Đông được hòan tất mọi thủ tục và chuẩn bị lên đường. Tôi đứng bên cạnh cậu ấy thật lâu. Mọi người ra ngòai hết và nhường sự riêng tư cho chúng tôi. Vẫn đôi mắt nhắm nghiền, vẫn khuôn mặt bình thản như đang ngủ. Tôi tiến đến gần cậu ấy, rồi khẽ đặt lên đôi môi cậu ấy một nụ hôn.
- Hai lần trước, đều do cậu chủ động cả. Lần này, để tớ trả nụ hôn này cho cậu, còn một nụ hôn nữa. Tớ muốn cậu trả lại cho tớ khi trở về. Đông Đông nhé! Tớ... yêu cậu!
Dù không hề có một phản ứng nào từ phía Đông Đông, nhưng tôi tin rằng, sâu thẳm con tim đang đập trong lồng ngực cậu ấy vẫn có thể cảm nhận được tấm chân tình mà tôi dành cho cậu ấy!
- Đông Đông, tạm biệt và... hẹn gặp lại. Lần này, cậu hãy trở về bên tớ nhé!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net