khi lão bệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nghe có hơi khó tin, nhưng dân gymer nhìn lúc nào cũng khoẻ khoắn thế thôi mà thỉnh thoảng vẫn không thể tránh khỏi bệnh. như lão nhà tôi đây.

không giống như tôi khóc suốt ngày khi bị bệnh, lão to con này hầu như lúc nào cũng im lặng. mặc dù trán của lão rất nóng và mặt lão đỏ hừng hực, nhìn không ổn chút nào.

bệnh tình hành lão đến chóng cả mặt, nhưng lão lúc nào cũng ôm khư khư tôi. tôi đi nấu cháo cũng ôm tôi, tôi tắm cũng ngồi dựa vào cửa đợi. tôi có mắng lão là đừng đi lung tung, nhưng lúc ấy lão chỉ im lặng vùi vào ngực tôi, thở nặng nề.

có lúc trời mưa, tôi mang áo khoác vào chuẩn bị đi mua thuốc thì đã thấy lão khập khiễng từ trong phòng bước ra:

"để anh tự đi mua thuốc. mưa lạnh lắm..."

nói chưa hết câu, lão đã đi đến gục trên vai tôi, cướp cái ô tôi đang cầm. tôi nhíu mày, vuốt tóc lão.

lúc nào bệnh cũng như vậy. mệt mỏi thì ôm tôi mỗi ngày. ngay cả đi mua thuốc hay đi nấu cháo lão cũng muốn tự lão làm. lão không thể thiếu hơi tôi, càng không thể để tôi đội mưa lạnh đi mua thuốc...

.

-rosé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net