Lovin'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em bước vào đại sảnh, gã đang ở phía sau. Một vài tên nhân viên nhìn em kiểu kỳ thị, chị Lee trưởng phòng đi tới kéo lui xuống dưới.

" Jung Ami em điên rồi à "

Thấy em ngơ ngác chị liền lắng giọng giải thích.

" Em nhìn xem, em đi trước chủ tịch đấy. Trước tới nay nào ai dám, tiếp tân và bảo vệ chỉ còn thiếu mỗi bước trải thảm đỏ thôi đấy. Em nhớ chưa, lần sau không được như thế. Đi chung thang máy với chủ tịch cũng không được. "

" Sao lại thế ạ ? Đi chung thang máy thôi mà "

Chị thở dài cố gắng giảng giải.

" Có một nhân viên vô tư vào chung thang máy với Kim Tổng, ngài ấy liền giáng chức cậu nhân viên, đó chỉ là cảnh cáo thôi. Em nhớ chưa "

Em hơi bất lực gật đầu, thật chẳng hiểu nổi. Chị sẽ không biết dáng vẻ Kim Tổng bên em như thế nào đâu. Lúc này Eun đi chậm tới, cô cười mỉm gật đầu chào em và chị Lee rồi hướng mắt tới chỗ gã. Mặc kệ những lời dặn dò thừa thãi ấy liền chạy theo. Chị Lee ngậm chặt miệng không dám thét lên.

" Ôi thôi ! Xong ! "

" Ô "

" Ô "

" Ơ kìa "

   Thang máy dần đóng cửa, những con mắt to tròn trợn trừng nhìn theo. Quá kinh ngạc, tính mạng em vẫn trọn vẹn. Kim Tổng để yên cho em đi cùng. Chị Lee và Eun thì đã chết sững, miệng không tài nào khép lại được vì ngạc nhiên.

" Chào buổi sáng ông xã "

   Em lướt qua nói nhỏ một câu rồi ra khỏi thang máy. Trợ lý đã tàng hình, gã thì cười say sẩm mặt mày. Thật là ... đến từng tuổi này mới biết cái cảm giác yêu đương.

   Chuyện của em đã được lan khắp cả công ty, phòng ban lớn nhỏ đều xì xào chuyện này. Phòng pháp lý được phen nở mặt nở mày, mọi người gặng hỏi.

" Sao em vẫn bình yên trở về được hay thế "

   Em cười tủm tỉm không giấu nổi sự sung sướng.

" Ờm thì ... em cũng sợ lắm. Chỉ thầm cầu nguyện cho thời gian chóng qua. Đứng cạnh Kim Tổng bầu không khí như lên cao dần, loãng dần không tài nào thở nổi "

   Thật lấy làm lạ, mỗi người đều trưng một vẻ mặt hoài nghi.

" Tôi cá là chủ tịch có ý đồ với Ami nhà ta rồi "

   Chị Lee gật gù chưa kịp cất lời thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

" Không phải đâu ! "

" Ô Eun à, sao em biết "

   Chị Lee kéo tay Eun lại gần. Vẻ mặt Eun tệ lắm, nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt. Nhìn Eun rất hiền nhưng giọng điệu lúc này chua ngoa không kém. Còn em, vẻ mặt chờ đợi câu trả lời của Eun. Thầm tự đắc, gã chỉ yêu mỗi em.

" Vì chủ tịch thích em "

   Em bật cười thành tiếng, những con mắt mới vài giây trước nhìn Eun nay đã quay qua em ngay.

" Ami, sao em lại cười "

   Sắc mặt em thay đổi hẳn sang vẻ thảo mai ngoa ngoắt, liền đáp trả.

" Thế à, sao Eun biết chủ tịch thích em "

   Eun lúc này đã phá vỡ hình tượng ngây thơ trong mắt em, đây đích thị là một cô ả sói đội lốt cừu. Trông thì có vẻ vô hại đấy nhưng thâm tâm ai mà biết.

" Chị Ami mới vào công ty làm nên không biết. Cả công ty này chủ tịch chỉ dùng ánh mắt nhẹ nhàng với mỗi em "

   Đầu em như muốn bốc hoả, Eun lấy đâu ra cái vẻ tự tin đầy ngạo nghễ ấy.

" Giờ ăn trưa hôm nay, ai mời được chủ tịch xuống căn tin ăn trưa. Thì đích thị chủ tịch để ý người đó. "

   Em gật đầu tán thành ngay tức khắc, liếc sang Eun mới thấy vẻ gượng gạo lo lắng.

" Hơi gắt đấy, chủ tịch toàn dùng bữa tại phòng riêng thôi ! "_Chị Lee

12h trưa.

" Ami, thế nào rồi "

" Chủ tịch đi đâu rồi ý chị, không có trong phòng "

    Một cô gái tóc ngắn hớt hải chạy vào đưa điện thoại cho em.

" Nhìn này Eun và chủ tịch đang dưới căn tin "

   Em tức tối buộc cao tóc đi xuống căn tin ngay tức khắc. Các cô đồng nghiệp đi đằng sau hơi phởn.

" Chết rồi ! Eun nói đúng "_1

" Ami nhà chúng ta chậm mất một bước "_2

    Xuống căn tin mới thấy, hai người họ như một đôi thật, ngồi ngay giữa trung tâm dùng bữa. Eun quay lại nhìn em đắc thắng, đôi môi nhếch lên đầy kiêu ngạo. Em cũng rất bình tĩnh, đi tới đứng cạnh gã.

" Jung Ami điên thật rồi "_những lời thì thầm

   Chị Lee cùng đồng nghiệp mắt tròn mắt dẹt không dám tin vào điều đang xảy ra. Gã đứng dậy, ngồi sang ghế bên cạnh.

" Chủ tịch, tôi muốn ăn bên dãy kia "

   Vẻ mặt gã hơi khó hiểu, đứng dậy bưng khay cơm sang dãy bàn em bảo. Eun đứng hình nhìn từng cử chỉ.

" Chị Lee, thế kia là sao "

"Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Điên thật rồi, Jung Ami em quyền lực thật đấy"

   Eun đã vô tình va phải chiếc nhẫn em đang đeo, vẻ mặt cô ngậm ngùi nhưng vẫn cam chịu. Bấy giờ cô mới biết phu nhân trong lời nói của gã sáng nay là ai.

" Anh đi đâu "

    Gã vừa tháo tóc đuôi ngựa của em xuống vừa nói.

" Đi lấy cơm cho em "

    Rồi gã hơi trùng người nói nhỏ.

" Buộc tóc lên sẽ thấy những vết anh hôn "

   Khi gã đi chị Lee cùng đồng nghiệp chạy loạn tới.

" Oaa, Jung Ami khai nhanh "

   Em nhướn tay tỏ vẻ không biết.

" Chủ tịch thích em "

   Vẫy vẫy tay, mọi người liền chụm lại.

" Nhưng em không thích chủ tịch đâu "

   Chị lee vỗ vai em một cái đét.

" Ôi con bé này "

   Eun vẫn ngồi đó ăn nốt phần ăn còn lại, coi bộ cô vẫn không cam tâm lắm, chỉ là đang cam chịu thứ cảm giác đau đớn ấy.

" Đồ ăn căn tin ngon thật đấy "

    Em cười tươi tự kiêu, gã biết tỏng em đang nghĩ gì. Ngoại hình thì thay đổi nhưng tính cách thì không. Gã vòng tay qua eo em, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.

" Sao ? "

   Gã thấy em nhìn chằm chằm lên người gã, hơi rụt rè hỏi dò.

" Anh xin lỗi "

   Nói rồi liền buông eo em. Em phì cười, miệng vẫn nhai miếng cơm.

" Xương quai xanh của anh lấp ló qua lớp áo kìa. Cả cơ ngực của anh nữa "

  Gã nhìn xuống ngực mình rồi liếc lên ngực em.

" Giống em "

   Em không có một chút liêm sỉ, cũng không giữ sĩ diện cho gã. Em lau tay, liền lùa vào trong áo sơ mi.

" Lên phòng nhé "

" Anh nghĩ gì ? Đêm qua thâu tới sáng chưa đủ à "_giọng nói đùa cợt nhỏ chỉ mình gã nghe thấy.

   Em lắc đầu rồi chạy tuột về phía thang máy. Em chỉ là đang vờn yêu gã thôi. Gã cười trước cái điệu bộ đáng yêu này và cũng đứng dậy về phòng làm việc. Gã đi qua Eun không chút chần chừ, chẳng hề mảy may tới sự xuất hiện của cô.

" Jung Ami mới là người anh yêu sao "

   Gã chỉ gật đầu và đi luôn. Eun trĩu mắt ngồi thụp xuống, thật ra cô cũng không xấu. Chỉ là vì ganh tị với em.

" Jung Ami, em đáng sợ thật đấy. "

"Sau này phòng pháp lý sẽ được ưu ái lắm đây"

    Chị lee đi tới khẽ nâng tay em lên, thủ thỉ.

" Có phải không ? "

    Em gật đầu không chút ngại ngần.

Kakaotalk

- Tối nay cùng đi đạp xe nhé.

Tối hôm đó

" Sao anh mặc áo khoác phao lớn thế này. Đạp xe anh không nóng à "

    Em ngồi xuống đất lấy tay ôm mặt vờ như khóc.

" Anh mặc thế em không sờ được "

" Sờ gì "

" Sờ ngực anh, bụng anh "

    Gã trả lời ngay, rất nhanh.

" Không ! Em tính để anh phơi thân ra trước bàn dân thiên hạ à "

" Em muốn thế "

" Nếu như thế em sẽ mất chồng "

" Anh dám ? "

" Không dám "

    Nói rồi gã đỡ em lên xe, cởi chiếc áo khoác phao để vào một góc nơi hầm xe, từ từ gỡ lớp sơ vin.

" Em muốn ăn kẹo cầu vồng "

" Tối rồi ! Không cho em ăn "

   Em buông thõng tay không sờ ngực gã nữa. Gã liền lấy một tay kéo tay em lên, im lặng đi đến cửa hàng tiện lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net