Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ry Đu Biadia
Edit : KNK

~Wang gia~

Wang phu nhân đẩy cửa bước vào căn phòng của Chí Hoành. Cậu đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Bà bước đến, đặt tay lên trán cậu. Nóng quá. Sốt rồi.
Hai hôm nay Chí Hoành con trai bà đã nằm ngủ ly bì như vậy. Bà cũng rất muốn gọi Liễu cô nương tới nhưng Thiên Tỉ anh lại mặt dày ngồi ở Wang gia lâu thật lâu. Chuyện của Wang gia, nhất là liên quan tới Chí Hoành, Thiên Tỉ biết càng ít càng tốt.
Đêm qua Thiên Tỉ rời Wang gia rất trễ. Thế nên Vươngg Hoa Tiên cho rằng, anh sẽ phải ngủ nhiều, bù lại cho khoảng thời gian chờ đợi kia. Chính vì vậy, mới sáng sớm bà đã canh giờ phái gia nhân đi mời Liễu cô nương, nữ y sĩ tài ba nhất Hồng Lâu thành.
-Thiên Tỉ, đừng bỏ em... – Giọng nói yếu ớt của Chí Hoành vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của Vươngg Hoa Tiên. Ngay cả trong cơn mê man thế này, Chí Hoành cậu vẫn liên tục gọi tên Thiên Tỉ
Vươngg Hoa Tiên nhớ lại, sáng nay sau khi xem mạch bốc thuốc cho cậu, Liễu Dương đã nói
-Wang đại thiếu gia lần này mắc phải tâm bệnh, e chỉ có gặp người trong lòng mới có thể khỏi hẳn. Hơn nữa mấy ngày nay thiếu gia không ăn không uống, cơ thể ngày càng suy nhược, đêm qua có lẽ đã mở cửa sổ đón gió lạnh rất lâu, sức đề kháng yếu, rất nhanh ngã bệnh. Wang phu nhân nếu có thể thì chấp thuận chuyện của Wang đại thiếu gia cùng Dịch đại thiếu gia. Thế này để lâu sẽ không tốt. Sốt cao có thể chữa được, cảm mạo có thể chữa được, cơ thể suy nhược cũng có thể bồi bổ lại được, nhưng còn tâm bệnh, e là ta đây không thể giúp được. Bệnh của Wang đại thiếu gia, tất cả trông chờ vào phu nhân
Wang phu nhân thật đau đầu. Bà không hề muốn con trai mình phải ngã bệnh như thế này, nhưng cũng không muốn cậu dính dáng đến Dịch gia. Dịch Phi Diệp, nói cho đúng ra cũng không phải là kẻ quá đáng ghét. Dù sao trước kia hai người đã từng là bằng hữu thân thiết, tựa hồ như tri kỷ. Chẳng qua vì cớ sự với Dịch Phong Huyền mà Vươngg Hoa Tiên sinh ra thù hận, vì chút yêu đương mà đánh rơi tình bạn đẹp đẽ bao năm gầy dựng. Dịch Phi Diệp dù có nhiều lần tìm bà nói chuyện cũng chẳng bao giờ đến cửa Wang gia mà không bị đuổi về. Vươngg Hoa Tiên từ sau khi trở thành phu nhân nhà họ Wang đã căn dặn gia nhân trong nhà, hễ là người nhà Dịch gia, không cần biết thân phận, trực tiếp mời về.
Vươngg Hoa Tiên nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu. Chính tại lúc sắp sửa phát điên lên vì những ý nghĩ cứ xoay vòng trong đầu, gia nhân trong nhà chạy đến kéo bà quay lại hiện thực.
-Wang phu nhân, Dịch đại thiếu gia lại đến, một mực đòi vào đây. Không rõ tại sao nhưng Dịch đại thiếu gia biết được bệnh tình của Wang đại thiếu gia rồi
-A Cửu, ngươi giữ chân Dịch đại thiếu gia ngoài cửa, ta sẽ ra ngay – Wang phu nhân nói, trong mắt thoáng tia lạnh lùng.

[...]

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi ở nhà Liễu Dương nghe tin Chí Hoành ngã bệnh liền lập tức chạy đến Wang gia. Anh không muốn phải tiếp tục như thế này. Anh muốn ở bên cậu, muốn chăm sóc cậu đến khi cậu khỏi bệnh. Anh không cam tâm đứng ở bên ngoài nhìn cậu từng ngày từng ngày yếu đi.
Đến cửa Wang gia, anh không nhịn được liền xông vào trong. Đến đại sảnh ngay lập tức bị một đám gia nhân chặn lại. Chắc chắn là theo lệnh Wang phu nhân rồi, đám gia nhân này ngày nào cũng cùng anh trò chuyện, cùng anh tán gẫu, đã sớm sinh ra cảm tình với anh rồi. Căn bản mà nói, họ cũng ủng hộ chuyện của anh với Chí Hoành, chỉ là không dám lên tiếng, cũng chẳng có quyền lên tiếng.
-Ta muốn gặp Chí Hoành – Anh nói giọng chắc nịch, mắt nhìn thẳng vào đám gia nhân đang chặn đường mình.
-Xin thứ lỗi, Dịch đại thiếu gia. Người không thể vào được – Tên gia nhân lớn tuổi nhất trong bọn lên tiếng.
-Ta không cam tâm. Các ngươi tránh ra cho ta vào – Dịch Dương Thiên Tỉ kích động. Anh muốn vào, không ai có quyền ngăn cản. Nghĩ vậy, liền một bước tiến tới, thêm một bước dùng tay gạt đám gia nhân ra. Bọn họ, căn bản mà nói, không phải đối thủ của anh, cũng chẳng muốn chống lại anh, thấy anh đưa tay đẩy liền giả vờ ngã xuống, tránh sang một bên nhường lối cho anh đi.
-Kẻ nào dám tới đây làm loạn? – Giọng nói mang tia giận dữ của Wang phu nhân vang lên. Bà thật không ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ lại ra tay nhanh đến như vậy.
Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy được hơn một nửa số người đứng chặn, nghe tiếng nói liền dừng tay. Bọn gia nhân còn lại chưa bị đẩy, thấy Wang phu nhân xuất hiện, liền nhanh chóng cúi xuống đỡ lấy những người kia, rất nhanh biến mất khỏi đại sảnh, mặc cho Wang phu nhân cùng Dịch đại thiếu gia nói chuyện với nhau.
-Wang phu nhân, xin người cho con được vào gặp Chí Hoành – Thiên Tỉ nhìn thẳng Vươngg Hoa Tiên, chân thành nói.
-Ngươi là cái gì của nó mà xin gặp? – Wang Hoa Tiên đáp lời, ý muốn đuổi khéo.
-Phu quân – Dịch Dương Thiên Tỉ chính là không câu nệ khẳng định một câu khiến cho Wang phu nhân choáng váng.
-Ngươi khẳng định là phu quân? – Wang Hoa Tiên sau một hồi im lặng mới lên tiếng – Ngươi nghĩ ngươi có thể đường hoàng làm phu quân của Chí Hoành sao?
-Wang phu nhân, chuyện của người và phụ mẫu con không liên quan tới con và Chí Hoành. Tại sao người lại lôi chuyện của tụi con vào? Hơn nữa, Chí Hoành mắc phải tâm bệnh, nếu người cứ tiếp tục ngăn trở, e là sẽ chẳng bao giờ khỏi được – Những lời này, khi nói ra tâm của Thiên Tỉ động không ít, chính anh đã nói cậu sẽ không khỏi được, dù cho đó có là một giả thiết đi chăng nữa.
-Ngươi không việc gì phải bận tâm. Ngươi nói không liên quan? Nếu ngày đó ta và Dịch Phong Huyền đến với nhau, thế hệ sau này, chưa chắc có ngươi hay đệ đệ ngươi, chưa chắc có Chí Hoành hay Vương Nguyên – Vươngg Hoa Tiên quắc mắt. Nữ nhân này, có thể vì tình cảm với người kia mà dứt bỏ con mình hay sao?
-Wang phu nhân, xin thứ lỗi. Nhưng là con phải nói. Thật tiếc cho Chí Hoành khi có mẫu thân như người. Người là quá ích kỷ rồi – Thiên Tỉ thở dài đánh thượt, quay lưng bỏ đi. Dựa vào câu nói lần này của Vươngg Hoa Tiên, anh chắc chắn không thể vào trong được. Nếu ngày đó Wang phu nhân cùng Dịch đại nhân kết nghĩa phu thê, chắc chắn không thể nào có được Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Nam, Chí Hoành hay Vương Nguyên ngày nay. Và mảnh tình Tuấn Khải – Vương Nguyên, Thiên Nam – Diệp Vỹ hay Thiên Tỉ – Chí Hoành chắc chắn sẽ không bao giờ có.
Vươngg Hoa Tiên nghe câu nói của Thiên Tỉ mà ngẩn người. Tiếc cho Chí Hoành khi có mẫu thân như ta? Nực cười. Chí Hoành nếu không có mẫu thân như ta đã chẳng thể nào trở thành Chí Hoành như ngày hôm nay. Nếu không nhờ Vươngg Hoa Tiên này, Vương Chí Hoành chưa chắc đã có mặt trên đời. Vậy nên, nực cười cho kẻ phủ nhận công lao của Vươngg Hoa Tiên này.

[...]

Dịch Dương Thiên Tỉ ngày hôm sau lại đến chỗ Liễu Dương để trả tiền thuốc, vừa bước đến cửa đã thấy nàng vội vã mang theo dược liệu cùng nhiều thứ lỉnh kỉnh khác liền hỏi
-Liễu cô nương đi đâu mà vội vội vàng vàng thế này?
-Ta đến Wang gia. Hình như có chuyện không ổn rồi. Nghe nói Chí Hoành đã tỉnh dậy...
-Tỉnh dậy là chuyện tốt, sao lại không ổn? – Anh chưa kịp nghe hết đã cắt ngang, lòng khấp khởi vui mừng.
-Ngươi nghe chưa hết đã ngắt lời ta. Chí Hoành tỉnh dậy rồi, nhưng là không nhận ra người trước mặt là ai – Liễu Dương vội vã trả lời, sực nhớ tới người đứng trước mặt là người ít khi lui tới, liền tiếp – Mà ngươi đến đây để làm gì?
-Tiền thuốc hôm qua ta vẫn chưa trả
-Nếu ngươi không bận, hôm nay đi với ta, xem như ngươi là người đi theo phụ việc cho ta vậy – Liễu Dương hiểu tâm tình Thiên Tỉ, liền lên tiếng đề nghị anh đi theo. Hy vọng với sức thuyết phục của nàng, Wang phu nhân có thể để anh vào nhìn Chí Hoành một cái.
-Được – Là cơ hội, dĩ nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ không dại gì mà bỏ qua.

[...]

Hai người vội vàng tới Wang gia, đón ở cửa là một gia nhân trẻ tuổi, tên gọi A Cửu.
-Liễu y sư, người đã tới. Dịch đại thiếu gia... – Gia nhân cúi đầu chào, nhìn sang Thiên Tỉ với vẻ lưỡng lự.
-Thiên Tỉ theo phụ việc cho ta. Ngươi không phải bận tâm – Liễu Dương lên tiếng đỡ lời.
-Vâng, mời Liễu y sư vào – Y cúi đầu, tay hướng vào trong ra ý mời.
Liễu Dương không nói gì, tiếp tục cùng Thiên Tỉ rảo bước vào bên trong.
Chưa bước tới cửa phòng đã nghe giọng nói đầy ai oán của Wang phu nhân.
-Vương Chí Hoành, ta là mẫu thân của con, con có thể không nhớ được sao?
Ngay sau đó là giọng nói ngơ ngác cùng ngạc nhiên của Vương Chí Hoành
-Mẫu thân? Nguyên lai ta còn có mẫu thân sao?
-Đúng đúng, ta là mẫu thân của con – Vươngg Hoa Tiên khẳng định.
-Gạt người mà. Trong đầu ta không có gì hết, sao ta lại có mẫu thân được?
Liễu Dương cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều đọc thấy sự hoang mang trong mắt người kia.
Cuối cùng, chính là Thiên Tỉ đánh bạo đẩy cửa, lấy đường cho Liễu Dương bước vào trong.
-Ngươi ra ngoài – Vươngg Hoa Tiên bị tiếng mở cửa làm cho kinh động, liền quay lại. Nhìn thấy Thiên Tỉ đứng sau Liễu Dương bà liền lập tức đuổi người.
-Thiên Tỉ theo phụ việc cho ta, không thể ở ngoài – Liễu Dương lần nữa nói đỡ cho Thiên Tỉ
-Thiên Tỉ - Con người đang ngồi trên giường hai tay ôm đầu, mặt giấu vào đầu gối nghe thấy tên người kia liền ngẩng lên tìm kiếm. Mắt thấy nam nhân cần tìm liền nở nụ cười thật tươi mà gọi – Thiên Thiên, cuối cùng anh cũng đã tới rồi
Vươngg Hoa Tiên, Liễu Dương cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đều trợn tròn mắt. Này là cái quỷ gì a?
Anh dè dặt nhìn Wang phu nhân, sè sẹ từng bước đến bên giường Chí Hoành, sợ bà phát hiện ra anh đang nhích dần đến gần cậu. Nhưng mà anh đã tính toán quá kỹ rồi. Vươngg Hoa Tiên căn bản vẫn còn đang rất hoang mang nên chẳng tài nào chú ý tới anh được.
Anh bước đến bên giường, lặng lẽ ngồi xuống, nắm lấy bàn tay cậu.
Chí Hoành được bàn tay quen thuộc nắm lấy thì cười thật tươi, liến thoắng.
-Dịch Dương Thiên Tỉ, cuối cùng anh cũng đã tới rồi. Mấy hôm nay sao không thấy anh? Anh đi đâu vậy? – Thấy anh không trả lời mà cứ chăm chú nhìn mình, trong lòng lo sợ anh đang giận chuyện gì, liền dụi đầu vào ngực anh ra sức cọ cọ – Thiên Tỉ, anh giận em hả? Đừng giận mà
Thiên Tỉ vòng tay ôm lấy bảo bối trong lòng, siết chặt.
-Không có, anh không có giận. Mấy hôm nay bận ở nhà không sang với em được – Anh lên tiếng trấn an cậu. Cái kiểu làm nũng dụi dụi cọ cọ kia đích thị là Vương Chí Hoành rồi.
-ThiênTir, ngươi nhích sang một bên để ta xem – Liễu Dương rất nhanh lấy lại tinh thần, hướng Dịch Dương Thiên Tỉ mà nói.
-Liễu Dương tỷ tỷ? Tỷ sao lại đến đây? – Chí Hoành ngước mắt lên, nhìn thấy nữ nhân kia liền thắc mắc.
Dịch Dương Thiên Tỉ là người ngày nào cũng kề cận, Vương Chí Hoành không quên còn có thể chấp nhận được. Nhưng Liễu Dương suy cho cùng cũng chỉ là người quen, là nhờ Dịch Dương Thiên Tỉ nên cậu mới biết, cũng không phải ngày nào, tuần nào, tháng nào cũng gặp, vậy mà lại không quên. Trong khi mẫu thân mình, là người mang nặng đẻ đau sinh ra cậu, cậu cư nhiên lại khẳng định mình không có mẫu thân. Này là cái quỷ gì?
-Ta đến xem bệnh cho ngươi – Liễu Dương sau khi thất thần một chút liền trả lời.
-Bệnh? Ta có bệnh sao? Ta là rất khỏe nha – Chí Hoành ngơ ngác. Mình bệnh từ khi nào vậy?
Liễu Dương nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cậu. Không có nóng, thân nhiệt đã trở lại bình thường rồi. Nàng thuận tay cầm tay trái Chí Hoành lên xem mạch. Rõ ràng là chẳng có gì sai sót cả. Nhưng mà hình như, cơ hồ nàng cảm nhận được, bên trong tâm tình của Chí Hoành đã có gì đó bị tổn thương rất lớn, khiến cho não bộ dựng lên hàng rào phòng thủ, trực tiếp quên đi chuyện làm mình thương tổn.
-Quả thật ngươi không có bệnh – Liễu Dương nói khiến cho Wang phu nhân cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đều kinh ngạc, không phải mới hôm qua nàng còn đến đây xem mạch bốc thuốc sao. Không để cho những người kia lên tiếng hỏi, nàng nói tiếp – Chí Hoành ngươi nên nghỉ ngơi thêm. Cơ thể ngươi theo ta thấy vẫn có chút gì đó không khỏe, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi. Ta cùng Thiên Tỉ ra ngoài nói chuyện một lát, sau đó sẽ đem hắn trả lại cho ngươi
-Liễu Dương tỷ tỷ, ta còn phải sợ tỷ bắt cóc huynh ấy hay sao? – Chí Hoànhcười, thực ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Liễu Dương rất nhanh kéo Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Wang phu nhân ra khỏi phòng Chí Hoành
-Wang phu nhân, xin hỏi sáng nay tỉnh dậy Wang đại thiếu gia có biểu hiện gì không?
-Ta... Lúc đó ta không biết... – Vươngg Hoa Tiên hoang mang đáp – Ta lúc sáng vừa tỉnh dậy đã nghe người báo lại là Chí Hoành đã tỉnh liền lập tức tới đây. Nó vừa nhìn thấy ta đã hỏi ta là ai
-Người đó là người nào? Có thể cho ta gặp được không?
-Là A Cửu
Liễu Dương nghe tên, lập tức đoán ra là người nào, thấy sắc mặt Vươngg Hoa Tiên không ổn, liền trực tiếp đi gọi.
-A Cửu, lúc sáng thức dậy Wang đại thiếu gia có biểu hiện gì không?
Tên gia nhân tên A Cửu ngẫm ngẫm một hồi rồi nói
-Ta theo sự phân phó của phu nhân ngủ trong phòng thiếu gia. Lúc sáng thiếu gia như gặp phải ác mộng, nhăn mặt đau đớn, tay chân đạp gối chăn loạn xạ nên ta bị đánh thức. Nhưng mà thiếu gia tuyệt không phát ra một tiếng kêu. Ta lại không đánh thức được. Sau một hồi thì cơn đau qua đi, thiếu gia cũng tỉnh lại. Ta liền đi báo cho phu nhân. Quay lại thì thấy thiếu gia đã như vậy – Y thành thật trả lời, không giấu giếm một chi tiết nào.
-Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi – Liễu Dương phẩy tay, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Liễu Dương nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải trường hợp này. Thật là kì lạ. Giống như Wang phu nhân là một nỗi đau lớn mà Chí Hoành phải quên đi. Hình như, Vươngg Hoa Tiên đã làm tổn thương tới con mình quá lớn rồi. Bà chắc là không ngờ tới việc này, nhưng sự thật là chính bà đã đẩy Chí Hoành tới hôm nay.
-Liễu y sư, con ta... – Wang phu nhân hoàn hồn lại, lên tiếng gọi Liễu Dương. Bà vẫn là không thích ứng được việc Chí Hoành không nhận ra bà là ai.
-Hiện tại ta chưa nói được gì cả. Thiên Tỉ, ngươi hiện tại là người thân cận nhất mà Chí Hoành có thể nhận biết, ngươi giúp ta một chuyện – Liễu Dương trấn an Wang phu nhân rồi quay sang Thiên Tỉ
-Việc gì ngươi cứ nói – Thiên Tỉ đáp ngay. Thật là, làm chuyện để giúp Chí Hoành có cần phải hỏi ý kiến không, còn không bằng trực tiếp sai đi làm luôn.
-Không biết Vương Chí Hoành đã quên bao nhiêu người, còn nhớ bao nhiêu người. Ngươi vào trong tìm cách kiểm tra giúp ta – Liễu Dương vừa nói vừa đẩy Thiên Tỉ quay trở lại phòng Chí Hoành
-Được rồi – Thiên Tỉ gật đầu. Chính anh cũng muốn biết, rốt cục cậu đã quên bao nhiêu người.
-Thiên Tỉ –  Chí Hoành ngoan ngoãn nằm trên giường nhưng không ngủ được, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ quay trở vào phòng liền ngồi dậy tươi cười với nam nhân tóc màu lục nhạt kia.
-Tiểu Hoành, em có chỗ nào không khỏe không? – Thiên Tỉ ngồi xuống, dịu dàng ôn nhu vuốt mái tóc dài màu nâu nhạt của Chí Hoành
-Không, em khỏe lắm – Cười đến híp mắt.
-Anh xin lỗi đã để em một mình – Thiên Tỉ cầm lòng không đặng vòng tay ôm lấy Chí Hoành, siết chặt. Anh thật sự rất nhớ hơi ấm này, rất nhớ cái thân thể mềm mại này.
-Anh bận mà, em không có giận đâu – Vẫn cười đến híp mắt.
-Anh xin lỗi. Nhưng mà... phụ thân em chừng nào đến lễ giỗ? – Thiên Tỉ dè dặt đưa ra câu hỏi. Anh biết rõ, nếu như cậu còn nhớ phụ thân mình, chắc chắn câu hỏi này sẽ khiến cậu đau lòng. Đã bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ cậu vượt qua lễ giỗ phụ thân mình mà không khóc. Chỉ là vài năm gần đây, bên cạnh cậu có bờ vai vững chắc của Dịch Dương Thiên Tỉ cho cậu dựa vào mỗi khi cậu yếu lòng.
Đúng như anh nghĩ, Chí Hoành còn nhớ. Khóe miệng đang cong lên vì cười của cậu phút chốc cứng đờ.
-Anh... quên sao? – Cậu hỏi lại. Ngày này năm nào Thiên Tỉ cũng ở bên cậu, vậy mà bây giờ lại hỏi tới, chẳng lẽ đã quên mất những giây phút yếu lòng của cậu, những lúc cậu gục đầu vào vai anh khóc nấc lên.
-Tiểu Hoành, anh không quên. Anh muốn ngày đó chúng ta cùng đi tảo mộ phụ thân em – Thiên Tỉ nhận ra mình hỏi không đúng câu, cảm thấy cực kì tội lỗi liền tìm cách thanh minh cho mình. Mà cái cách này, cũng rất là được nha. Anh nhất định lễ giỗ tới của nhạc phụ đại nhân sẽ cùng Chí Hoành đi tảo mộ.
-Ừ – Tâm tình Chí Hoành thả lỏng được một chút – Nghĩ đi nghĩ lại, lần đó vẫn là tội nghiệp cho Vương Nguyên nhất. Nó sau lần đó bị khủng hoảng, không ăn không uống suốt một tuần, lại thường xuyên mơ thấy ác mộng. Không biết cơn ác mộng kia có còn ám ảnh nó không?Thiên Tỉ ngây người một lát. Vươngg Tuyên đại nhân cùng Vương Nguyên không bị bỏ quên. Tiếp tục điều tra nào.
-Nhưng em trong chuyện đó cũng đâu có thanh thản gì – Anh ôm lấy cậu, vỗ về. Chính là sau này lúc thân với nhau, cậu đã vô tình kể cho anh biết, người chứng kiến tận mắt phụ thân cậu bị giết là Vương Nguyên, và người thứ hai nhìn thấy thi thể Vươngg Tuyên đổ gục trên sàn nhà chính là Chí Hoành. Đôi khi anh vẫn thắc mắc, Wang phu nhân lúc đó ở đâu để trở thành người cuối cùng biết Vươngg Tuyên chết, ngay cả gia nhân trong nhà tin tức còn đến nhanh hơn.
-Lần đó em không sao. Chỉ là bị ám ảnh đôi chút. Sau này có anh nên... không còn ám ảnh nữa – Chí Hoành vừa nói vừa rúc đầu vào ngực Thiên Tỉ, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng của mình.
-Không sao thì tốt – Anh mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cậu. Cái vẻ ngượng ngùng này của cậu càng khiến anh yêu cậu thêm. Biết rõ cậu không như bề ngoài, không như cái dáng vẻ cậu dựng nên, biết rằng cậu không hề không sao như lời cậu nói, nhưng anh vẫn gật đầu rằng cậu ổn, rồi chính mình ôm lấy cậu, giữ cậu thật chặt, để cậu vùi đầu vào lòng mình mà khóc.
Thiên Tỉ ôm lấy Chí Hoành, không biết nên hỏi gì tiếp. Anh đã biết rất nhiều về mọi thứ của cậu, chỉ sợ mở miệng giả vờ không biết sẽ khiến cậu nghi ngờ rồi lại tưởng anh đã quên những thứ giữa hai người.
Chí Hoành vùi đầu trong ngực Thiên Tỉ, nghĩ nghĩ tới tiểu đệ của mình. Tiểu đệ Vương Nguyên, lâu rồi không gặp, đệ khỏe không?
-A, Vương Tuấn Khải bằng hữu của anh chắc là nuôi tiểu đệ em tốt chứ hả? – Cậu tự nguyện lên tiếng giải vây cho anh.
Thiên Tỉ nghe cậu nói mà khấp khởi, không ngờ cậu lại tự động khai ra thế này. Vương Chí Hoành vẫn còn nhớ Vương Nguyên hiện là nương tử của Vương Tuấn Khải
-Vẫn tốt mà
-Nghe nói họ ở Tuyệt Ngư thành. Hôm nào anh cùng em đến đó xem nhé – Vui vẻ cười.
-Ừ– Nguyên lai cậu vẫn còn nhớ hai người bọn họ đến Tuyệt Ngư thành sống. Thiên Tỉ suy nghĩ một hồi, liền hỏi – Hôm nào anh và em cùng Thiên Nam, Diệp Vỹ đi ra ngoại ô chơi nhé
-Được a. Tiểu Nam với Tiểu Diệp thành thân rồi, chắc sẽ sớm có hài tử, lâu lâu ra ngoài hưởng khí trời kể cũng tốt
-Rủ cả Tiêu Tiêu muội muội luôn nhé – Thiên Tỉ tiếp tục. Trong đầu cũng đếm, Thiên Nam cùng Diệp Vỹ không bị quên, ngay cả chuyện thành thân cũng không bị quên.
-Muội ấy rời Hồng Lâu thành được nửa năm rồi mà. Sao có thể cùng chúng ta được? – Chí Hoành nhíu nhíu mày.
-Mà cũng không biết Tiêu Tiêu lần này là vì cái gì mà đi lâu như vậy – Thiên Tỉ tặc lưỡi. Trong đầu lại đếm, vẫn còn nhớ Tiêu Vũ.
-Thật tội nghiệp cho muội ấy. Trước đây đã có tỷ tỷ bị từ bỏ. Bây giờ đến gia đình cũng tan đàn xẻ nghé. Phụng Tửu Sa từ đầu đã không còn là con cháu trong gia đình. Phụng Thiên Mạc vì có thai với nam nhân cũng bị từ bỏ, không biết lưu lạc nơi nào. Phụng Tuấn Danh lại lên tiếng cái thai đó chính là của anh, phụ thân không thèm nhìn mặt. Còn Phụng đại nhân thì quá tức giận nên ngã bệnh, thần kinh chịu ảnh hưởng, liệt nửa thân dưới. Không biết khi Tiêu Vũ trở về có bị sốc nặng hay không? – Chí Hoành thở dài nói.
-Quả là tội nghiệp cho muội ấy – Thiên Tỉ khịt mũi. Kì thật, tất cả những sự kiện liên quan đến Phụng gia Tấn Cơ đều nhớ rõ.
-Thiên Tỉ, em muốn thành thân, muốn cùng anh ở tại một chỗ - Chí Hoành vùi đầu vào lòng Thiên Tỉ, nghĩ nghĩ một hồi lại ngước lên mếu máo.
-Chúng ta sẽ thành thân mà
-Dịch đại nhân với Dịch phu nhân cho phép rồi mà, còn ai ngăn cản đâu. Vì cái gì anh chưa chịu đón em về? – Chí Hoành ủy khuất hỏi, nước mắt lưng tròng.
Thiên Tỉ cười khổ. Dịch Phong Huyền với Dịch Phi Diệp cho phép thì cậu nhớ rõ. Nhưng bức tường cản trở to đùng Vươngg Hoa Tiên cậu lại quên bẵng đi.
-Được rồi, được rồi. Không khóc. Anh hứa với em, sau khi giải quyết xong một số công việc sẽ lập tức rước em về làm đại thiếu phu nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net