Chap 36 (Hoàn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ry Đu Biadia
Edit : KNK


~Bên trong sơn động~

Vương Nguyên nhíu mày, khó chịu ngồi dậy. Nó không hiểu sao mình cứ thấy hoa mắt.
-Em tỉnh rồi à? – Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu quen thuộc của Tuấn Khải vang lên bên tai nó.
-Ừm... – Nó gật nhẹ đầu – Chúng ta đang ở đâu vậy? – Nó hỏi, lúc này đã nhìn rõ được gương mặt của người trước mặt.
-Ở chỗ của Trịnh thần y – Hắn vội đỡ lấy nó tựa vào người hắn, hỏi – Còn thấy khó chịu ở đâu không?
-Còn hoa mắt, nhức đầu một tí thôi – Nó đưa tay đỡ trán, mặt dán vào lồng ngực hắn. Ừm... dễ chịu hơn được một chút.
Tuấn Khải im lặng ôm lấy thân thể Vương Nguyên. Hắn biết nói gì với nó đây? Em có thai rồi, nhưng ta phải bỏ thôi? Như thế khác nào đưa nó lên tận mây xanh rồi thẳng chân đạp nó xuống. Nhưng mà... nếu không nói mà tự ý quyết định, không khéo lại gây ra xích mích giữa hai người. Hắn thật đau đầu quá, phải làm sao mới tốt đây?
-Tuấn Khải, có chuyện gì sao? thấy hắn im lặng quá mức, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng, nó thắc mắc.
-Không có gì – Hắn do dự một chút rồi quyết định nói ra – À... Thật ra thì cũng có chút chuyện. Vương Nguyên, em nghe rõ những lời anh nói. Em có thai rồi – Hắn không thể giấu nó được. Là người mang thai, là baba đứa nhỏ, nó có quyền được biết.
-Thật vậy sao? – Nó mừng rỡ hỏi lại. Vậy là nó sắp được làm baba rồi, phải không?
-Anh chưa nói hết, Vương Nguyên – Hắn thở hắt ra – Trịnh thần y nói, thể trạng của em thật sự rất yếu. Từ lần lên Thiên Vu sơn mời ngài ấy xuống núi lúc trước, ngài ấy đã nói với anh chuyện này rồi. Trịnh thần y khẳng định, em có thể bình bình ổn ổn mà mang thai, cũng có thể hoài thai đủ 9 tháng 10 ngày, nhưng lại khó lòng mà vượt qua cơn đau lúc sinh con được. Ý của em như thế nào? Bỏ hay giữ đứa con này? Anh biết, em sẽ muốn giữ lấy nó. Nhưng Vương Nguyên, em cũng phải hiểu cho anh, anh không muốn mất em
Nó sững người nhìn hắn. Gì chứ? Thể trạng yếu? Thể trạng nó yếu đương nhiên nó biết chứ, biết rõ là đằng khác. Nhưng mà, nó không cam tâm. Nó không muốn chỉ vì thể trạng nó yếu mà phải bỏ đi đứa nhỏ. Nhưng... rời khỏi hắn... Nó chết đi thì hay rồi, chẳng còn biết gì cả, chẳng cần phải quan tâm gì cả. Chỉ có những người ở lại, con của nó sẽ ra sao đây, mẫu thân, đại huynh, mọi người sẽ ra sao đây? Còn Tuấn Khải nữa, hắn sẽ thế nào? Nó luyến tiếc cuộc sống này. Nhưng sinh linh trong bụng nó cũng có quyền được sống, nó không có tội tình gì mà phải chết đi từ khi chưa thành hình.
-Tuấn Khải, anh tin em không? – Nó ngẩng đầu lên, hỏi hắn.
-Sao em lại hỏi như vậy chứ? Anh không tin em thì tin ai đây? – Hắn nhíu mày.
-Nếu như vậy... em muốn sinh đứa con này – Nó nhìn thẳng vào mắt anh, nói giọng kiên định.
-Vương Nguyên, em suy nghĩ cho kĩ. Thể trạng em rất yếu. Anh không muốn mất em, em có hiểu không?"
-Sao em lại không hiểu chứ? Nhưng mà anh nghĩ kĩ đi. Đứa nhỏ này thì có tội gì chứ? Nó vẫn chỉ là một sinh linh nhỏ bé thôi. Em không muốn ra tay giết con mình
-Nhưng mà sinh con ra mà để mất em, anh không chịu được? Em có nghĩ cho anh không vậy? – Tuấn Khải bắt đầu đau đầu, gắt.
-Khải à, em không muốn giết con mình...
-Anh nói tới như vậy mà em vẫn không chịu hiểu sao? Chúng ta có thể sống mà không cần con, em hiểu không?
-Anh nói đúng, chúng ta có thể bên nhau cả đời mà không nhất thiết phải có con. Nhưng bây giờ đã có rồi. Mặc kệ anh có nói như thế nào, em vẫn sẽ sinh nó ra – Vương Nguyên đã không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với hắn nữa, mắt nó lại bắt đầu hoa lên rồi, bèn quay mặt vào trong, giả vờ ngủ.
-Được rồi, anh không cãi với em nữa, ngủ đi. Cả hai ta đều cần phải suy nghĩ kĩ càng – Hắn nói rồi bước ra khỏi sơn động.
Vương Nguyên một mình nằm lại bên trong sơn động, đưa tay xoa xoa bụng mình. Nó làm sao không hiểu cảm giác của hắn chứ? Phải khó khăn lắm hắn với nó mới có được ngày hôm nay mà, khó khăn lắm nó mới hiểu hết tình cảm của hắn mà, sao nó có thể nhìn những tháng ngày hạnh phúc của nó kết thúc như vậy được. Nhưng đây là con của nó. Là con của nó với hắn. Cho dù bị tất cả mọi người ngăn cấm, nó vẫn sẽ trốn đến một nơi an toàn để sinh đứa nhỏ này ra. Không ai có quyền ra tay giết chết con của nó cả, kể cả nó cũng không thể cho mình cái quyền đó. Sinh linh này cần được sống và nhất định phải sống.
Tuấn Khải thở dài bước ra ngoài. Hắn lẳng lặng đi vòng ra phía sau sơn động, nơi mà mọi người không ai nhìn thấy, lặng lẽ ngồi xuống. Tâm trạng hắn lúc này mà đem ra phơi bày, e là sẽ khiến cho bầu không khí giữa những người kia trở nên ngột ngạt. Thôi thì mình hắn tự sinh tự diệt đi.
Hắn lúc này không hiểu nổi mình nữa. Đúng ra hắn không nên gắt lên với Vương Nguyên như thế. Nhưng mà hắn không thể chịu được cái ý nghĩ Vương Nguyên quyết định ra đi bỏ lại một mình hắn. Hắn không thể chịu được. Tình cảm của hắn với Vương Nguyên, hắn đã đơn phương lâu lắm rồi. Một thời gian dài hắn yêu đơn phương Vương Nguyên, mãi đến mấy tháng gần đây Vương Nguyên mới chấp nhận tình cảm của hắn, mở rộng lòng yêu hắn. Tình yêu đó cũng đến lúc có trái rồi. Nhưng chính cái thức quả đó lại khiến cho hắn không thể xác định được là quả đắng hay quả ngọt. Hắn không muốn mất đi bất cứ ai, càng không muốn mất đi Vương Nguyên. Còn đứa nhỏ chưa ra đời, hắn biết nó không có tội, nhưng mà hắn... hắn không thể từ bỏ ý nghĩ Vương Nguyên sẽ rời bỏ hắn nếu như để bé con đến với thế giới này.
Chậc, hắn có thể có ý kiến gì sao? Chính mình cũng không phải là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn đến mức giết cả con của mình. Hắn sao có thể ép Vương Nguyên làm chuyện đó chứ... Nhưng hễ nghĩ tới nó sẽ không còn trên đời này nữa, hắn lại không thể chịu nổi.

[...]

Sáng hôm sau, mọi người cùng nhau thu dọn để xuống núi, dù sao thì, lần này lên núi cũng không chuẩn bị như lần trước, ở lại lâu quá không được.
Suốt cả đoạn đường đi, Tuấn Khải và Vương Nguyên không nói với nhau câu nào. Cả hai vẫn cứ đi bên nhau, nhưng giữa hai người là một bầu không khí im lặng đến nghẹt thở. Cả hai đều biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cũng hiểu người kia đang nghĩ gì, nhưng lại không mở miệng ra nói với nhau được. Họ không nỡ làm tổn thương lẫn nhau. Nhưng chuyện này nếu không giải quyết triệt để thì sẽ chẳng có gì ổn thỏa cả. Giữa hai người cần phải có một quyết định thật đúng đắn.
Tất cả những người đi cùng cũng nhận thấy giữa hai người họ có gì đó không bình thường. Ai cũng muốn lên tiếng, nhưng không ai biết phải nói gì.
-Mọi người vất vả quá rồi – Giọng một nữ nhân vang lên khi cả nhóm bọn họ xuống tới chân núi.
Tất cả đều quay lại nhìn. Gần chỗ họ đứng là một nữ nhân vận bạch y, khoác áo ngoài màu đen đi cùng với một nam nhân một thân hắn y.
-Đường tỷ? Trần ca? – Phụng Tiêu Vũ ngạc nhiên kêu lên. Hai người đó là Đường Tuyệt Hiên và Trần Lâm Thuận.
-Sao tỷ lại ở đây? – Trương Hữu Ân hơi nhíu mày. Nếu y không lầm thì chuyện này đâu có thuộc phạm trù của Đài Hiên mật động, sao Tuyệt Hiên nàng lại có mặt ở đây?
-Ta không được ở đây hay sao? – Đường Tuyệt Hiên nhướng mày hỏi lại – Ta cũng không rảnh rỗi mà đi chơi ở đây. Ta đến đây thực chất để gặp Dương Trường Thiên và Trịnh An Dực
-Tiểu Hiên, muội có chuyện gì để gặp ta? – Dương Trường Thiên nhíu mày lên tiếng. Theo như hắn nhớ thì hắn đã không còn liên lạc gì với nàng nữa rồi mà.
Mọi người đều nhất loạt quay nhìn Dương Trường Thiên. Hắn vừa đến từ Kinh thành cùng với Hạ Yên Vy mà, sao lại có thể quen biết với Đường Tuyệt Hiên?
-Trường Thiên, nếu như ta không lầm thì cha ta mất huynh vẫn chưa thắp một nén nhang nào – Đường Tuyệt Hiên nhìn thẳng vào mắt Dương Trường Thiên, nói từng câu từng chữ.
-Ta không nghĩ là ta có nghĩa vụ phải thắp nhang cho ông ấy. Dù sao thì, chính ông ấy cũng đã bỏ mẹ ta mà đi – Dương Trường Thiên nhún vai
-Dù sao cũng là cha huynh, huynh không thắp được một nén nhang hay sao?
-Ta chỉ có cha Dương là cha thôi
-Hiên Hiên, nàng đang nói cái gì thế? Cái gì mà cha ta cha ngươi? – Trần Lâm Thuận đứng cạnh không kiên nhẫn mà lên tiếng.
-Ai... – Tuyệt Hiên thở dài. Nàng cũng không biết phải nói sao cho phải – Mọi người cũng nên biết, ta và Dương Trường Thiên là huynh muội cùng cha khác mẹ, tuy là cùng tuổi nhưng Trường Thiên vẫn được coi là lớn hơn ta. Võ công của ta và Trường Thiên ngày xưa đều do cha ta dạy
-Bây giờ muội nhắc chuyện đó để làm gì? Từ lâu ta chỉ xem cha Dương là cha của mình rồi. Cha muội dạy võ công cho ta, xem như ta nợ ông ấy vậy, kiếp sau sẽ trả. Ta cũng chẳng muốn nhắc lại quãng kí ức đó – Hắn đáp lời. Trong đầu hắn lúc này lại là hình ảnh của những năm tháng xa xôi đó. Mặc dù là lúc được cha Đường dạy võ công cho hắn đã rất thích thú, rất hứng khởi, nhưng những hình ảnh đọng lại trong đầu hắn là hình ảnh mẹ hắn hằng ngày khóc lóc cầu xin cha hắn hãy về nhà, khóc lóc bảo hắn đừng đi tìm con người phụ bạc ấy nữa. Hắn không thể không hận ông ấy.
-Huynh...
-Đủ rồi, đừng... – Hắn chưa kịp gắt hết câu thì cảm thấy tay áo mình bị giật giật. Là Yên Vy đang kéo tay áo hắn.
Dương Trường Thiên thở hắt ra một cái, nói – Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Nếu muội cứ suy nghĩ nhiều như vậy thì thay ta thắp một nén nhang đi. Ta không có đủ vị tha để đi đến trước mộ phần của ông ấy đâu – Rồi nắm lấy tay Yên Vy, nhẹ nhàng vỗ về.
-Ta chỉ nói như vậy thôi. Ta biết huynh sẽ trả lời thế nào mà – Đường Tuyệt Hiên khép hờ hai mắt, thở nhẹ, nói – Ta đến đây chủ yếu là để nói chuyện cùng Trịnh An Dực
-Cô nương có chuyện gì cần nói với ta? – Trịnh An Dực từ khi được nhắc tên nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng.
-Ta muốn mời ngài về Đài Hiên mật động để đào tạo cấp dưới – Đường Tuyệt Hiên nói thẳng.
-Cô nương đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng không cần phải vòng vèo. Ta từ chối. Năm ta 17 tuổi là tình cờ gặp cha cô nương trên núi, được ông ấy nâng cao tay nghề nên mới được như ngày hôm nay. Chuyện đó là ta nợ ông ấy, không phải nợ cô nương. Ta chỉ có nghĩa vụ trả cho ông ấy, không phải trả cho cô nương. Đài Hiên mật động bây giờ, chẳng phải không có ta vẫn hoạt động tốt sao? Hay là cô nương không tin vào tài năng của mình?
-Thứ ta cần ở thuộc hạ ta là ma pháp. Mà ta, ta thừa nhận mình không có năng lực ở lĩnh vực đó
-Ma pháp, không phải là thứ ai cũng học được, ta cũng không có hứng thú truyền dạy cho kẻ khác. Nói ta ích kỷ cũng được. Nhưng mà con người nếu nắm trong tay ma pháp, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì. Phụng Tửu Sa đã dùng ma pháp sai chỗ rồi
-Nếu được đào tạo đúng đắn...
-Đường cô nương, ta nhắc lại, ta từ chối. Đài Hiên mật động vẫn còn có Trương Hữu Ân. Ma pháp y đã nắm cơ bản, còn có một phần nâng cao. Y là người có tiềm năng, các ngươi cứ khai thác ở y. Còn nếu không muốn thì ta xin lỗi, ta không thể nào giúp được các ngươi
-Ai nha, xem ra chuyến này ta đi thất bại rồi – Đường Tuyệt Hiên thở hắt ra, mỉm cười nhẹ – Dù sao thì cũng cảm ơn đã cho ta câu trả lời. Tạm biệt
Nàng nói nhanh rồi quay người, kéo theo Trần Lâm Thuận, rất nhanh khuất bóng.
-Về thôi – Phụng Tuấn Danh lên tiếng kéo mọi người quay lại thực tại.
Tuấn Khải với Vương Nguyên, Tuấn Danh với Thiên Mạc, Dương Trường Thiên với Hạ Yên Vy, Trịnh An Dực với Trương Thụy Ân, mỗi cặp một ngựa ngồi chung. Phụng Tiêu Vũ với Trương Hữu Ân mỗi người một ngựa. Tất cả cùng nhau đi về.
-Vương Nguyên, đi dạo một chút không? – Sau một lúc im lặng, Tuấn Khải lên tiếng hỏi người ngồi trước mình.
-... Ừ – Nó do dự môt chút rồi gật đầu.
Hắn quay sang chào mọi người một tiếng rồi thúc ngựa đi hướng khác, hướng Thiên Nhan giang.

~Thiên Nhan giang~

Vương Nguyên đằng trước, Tuấn Khải phía sau, cả hai cùng ngồi trên một con ngựa đi dạo dọc bờ sông Thiên Nhan. Mặt sông êm đềm, phẳng lặng, thỉnh thoảng lại gợn những cơn sóng nhỏ bởi những chiếc lá cây rơi xuống hay những con cá đớp mồi. Khung cảnh yên bình như thế khiến cho lòng người cũng thấy an tĩnh lại.
-Vương Nguyên, anh xin lỗi vì đã nói những lời như vậy – Tuấn Khải sau một hồi im lặng bắt đầu lên tiếng – Đáng lý ra anh không nên chối bỏ đứa con này. Nó không có tội gì hết còn anh và em thì có nghĩa vụ phải sinh nó ra và nuôi dạy cho thật tốt
-Không sao mà, em không trách anh đâu – Nó nắm nhẹ lấy tay Tuấn Khải. Chỉ vì chuyện này mà nó với hắn làm mặt lạnh với nhau thì thật sự không đáng chút nào – Anh cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ mất em nữa. Chúng ta đâu phải là không có hy vọng. Đã có Trịnh thần y giúp đỡ rồi. Em nghĩ, mình sẽ không chết nhanh như vậy đâu. Em sẽ cố gắng uống thuốc để bồi bổ, sẽ cố gắng tập luyện để cơ thể khỏe mạnh hơn. Có như vậy con của chúng ta mới ra đời mạnh khỏe được
-Ừ – Tuấn Khải vòng tay ôm siết lấy eo Vương Nguyên, bàn tay nhẹ xoa lên bụng nó –Anh sẽ cùng em cố gắng. Chúng ta rồi sẽ cùng nhau nuôi dạy con thật tốt
Nó mỉm cười nhẹ, tay nắm lấy bàn tay hắn đang đặt trước bụng nó. Ừ, nó không dám chắc mình có thể sống sót được hay không, không dám nói trước mình có thể an toàn hay không, nhưng nó chắc chắn, nó sẽ cố gắng đến cùng. Cho dù có phải chết, nó cũng mong đứa nhỏ này được ra đời khỏe mạnh.
-Vương Nguyên, mình về Hồng Lâu thành nhé? – Hắn suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng hỏi nó.
-Tại sao? Chẳng phải ở đây mới có Trịnh thần y sao?
-Ở Hồng Lâu thành cũng có Liễu y sư với Đoàn y sư. Hơn nữa, ở đó có mẫu thân của em và phụ mẫu của anh. Anh sẽ viết thư nói họ quay lại Vương gia ở Hồng Lâu thành. Em mang thai thế này, nên ở cùng để mọi người tiện chăm sóc. Ở đây anh đi làm, không tiện để em ở nhà một mình, mà em thì cũng không thể theo anh mãi được. Đợi đến khi em sinh con xong, con khỏe mạnh một chút chúng ta sẽ quay lại đây. Em thấy thế nào?
-Ừm... Cứ theo ý anh đi – Nó nhắm mắt lại, tựa người vào lồng ngực hắn, hít lấy mùi hương cỏ non thoang thoảng trong không khí.
Tuấn Khải và Vương Nguyên, vốn dĩ là hai con người xoay quanh hai quỹ đạo khác nhau. Định mệnh để cho Tuấn Khải say đắm Vương Nguyên vì tiếng đàn động lòng người đó. Định mệnh để cho Vương gia và Wang gia có hôn ước với nhau. Định mệnh để cho hai người họ cùng nhau sống dưới một mái nhà. Vốn dĩ ngay từ đầu, cả hai đều không nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc như ngày hôm nay. Cả hai đều không nghĩ, có một ngày mình sẽ lớn tiếng mà nói rằng mình yêu người kia, cũng không nghĩ tới sẽ có ngày hai người cùng đón chờ một sinh linh bé nhỏ đang thành hình. Nhưng mà, chuyện không nghĩ tới, đâu có nghĩa là nó sẽ không xảy ra.
Chuyến hành trình đến Tuyệt Ngư thành lần này của hắn và nó đến lúc kết thúc rồi. Hai người sẽ quay trở lại Hồng Lâu thành. Sau đó, nếu còn có thể, hắn và nó, cùng với đứa con của hai người, sẽ tiếp tục cuộc hành trình đến Tuyệt Ngư thành. Và lần này chuyến hành trình sẽ kéo dài đến viên mãn.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net