Chap 15 : Ghen?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngước mặt nhìn lên hành động khó hiểu của hắn, cô thật sự chỉ biết lắc đầu khó hiểu, không biết hắn có bị làm sao không, cô làm gì hắn cũng cười, đáng ghét hơn là cô có lòng tốt an ủi mà hắn vẫn cười toe toét miệng thế kia, biết vậy cô đã không thèm nói cho rồi

Lương Nhã Di quay mặt đi hướng khác, Tần Minh thấy cô như vậy cũng khó chịu mà không cười nữa. Hai người bắt đầu lại rơi vào khoảng lặng, không khí nặng nề lúc này như bao trùm cả căn phòng. Hai người chỉ biết im lặng không một ai lên tiếng trước cả

Lúc này tiếng thang máy vang lên, cánh cửa mở toang ra, một bóng dáng mảnh khảnh đầy sự cuống hút bước ra từ thang máy ấy, Bạch Tiêu Vũ sải dài đôi chân thon thả của mình bước mạnh tới chổ của Lương Nhã Di đang ngồi chờ đằng kia, khuôn mặt xinh đẹp không quên nở nụ cười

-" Thật ngại quá, đã để cô đợi lâu rồi..."

Vừa thấy cô ấy bước tới chổ mình Lương Nhã Di đột ngột vui mừng đứng dậy, trong lòng thì không khỏi sung sướng rồi suy nghĩ không uổng công cô kiên nhẫn chờ đợi, cứ nghĩ rằng cô gái kia đi lâu tới vậy chắc chắn gạo cũng được nấu thành cơm rồi

-" Không sao...mà cho tôi hỏi công việc của tôi như thế nào rồi... "

Bạch Tiêu Vũ lấy tay vén mái tóc đen óng của mình sang một bên tai, miệng cười hơi nhếch lên một xíu rồi nói

-" Thật ngại quá thưa tiểu thư... Tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay không có..."

Giọng của Bạch Tiêu Vũ đột nhiên bị chặn đứng lại, cô vừa nhìn thấy một cái gì đó và có còn cảm nhận được một luồng khí áp lực vừa đổi quen thuộc. Nuốt nước bọt xuống một cái, một giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống đôi má ửng hồng, cô hơi nghiêng đầu vừa nhìn thấy đôi giày thôi là cô đã đủ làm cô đoán ra được là ai rồi, chỉ có người đó mới toát ra cái sự vừa lạnh lùng vừa đáng sợ đấy thôi. Nuốt nước bọt thêm một lần nữa, lần này cô muốn nhìn rõ khuôn mặt vừa chỉ mới đưa đầu nhìn qua thì người kia liền đứng dậy, Bạch Tiêu Vũ mở to mắt là hắn ta

-" Tổng..."

Bạch Tiêu Vũ vừa lấy tay che miệng lại vì cô xém trót miệng kêu to ba chữ ' Tổng Giám Đốc ' nhưng cô không nói được vì khi nhìn người kia. Hắn biết cô định làm gì liền nhanh tay đặt tay lên miệng mình ' suỵt ' một cái nhỏ, lắc đầu cái nhẹ rồi nhanh chóng bỏ tay xuống đút tay vào túi. Hắn ta đã làm như vậy thì Bạch Tiêu Vũ sao dám không tuân theo hắn chứ, nhìn cặp mắt hắn nhìn cô mà xem thật sự đáng sợ. Nó như một con quái thú to lớn đang đe dọa cô

Mồ hôi tuôn ra càng nhiều, không biết tại sao trong lòng thì bảo yêu hắn, thích hắn muốn có được hắn nhưng mỗi lần đối diện khi nhớ về chuyện cô xém bị bóp chết bởi hắn thì tay chân lại bũng rũng rã rời, Bạch Tiêu Vũ cư nhiên té ngồi xuống sàn, lấy tay che cổ lại cô thật sự rất sợ, sợ hắn sẽ giết mình mất

Lương Nhã Di đang nóng lòng muốn nghe kết quả nhưng đột nhiên nhìn cô gái trước mặt mình đột nhiên biến sắc, xong rồi lại ngã xuống như thế làm cô có chút vừa hoang mang vừa lo lắng, liền ngồi xuống theo, thấy cô ta đổ mồ hôi khá nhiều, cô nghĩ chắc là trúng gió, rồi liền quay sang người đằng sau mình, thì thấy có một con người thấy một người con gái đặc biệt là còn là một người đẹp ngã thế này mà không biết lại giúp mà con trơ mắt nhìn ung dung như thế,  đúng là con người chả biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.

-" Này, Lạc Tần Minh anh còn đứng đó ư? mau mau qua đây đở cô ấy dậy nhanh lên "  Lương Nhã Di nhăn nhó mặt quay sang nhìn hắn ta nói

-" Tại sao tôi phải đở cô ta " Hắn cho hai tay vào túi, đứng thẳng lưng không nhúc nhích tay chân tí nào cả

-" cái tên đáng ghét này, anh có phải đàn ông không thế, một cô gái bị ngã thế này ít nhất cũng phải đở cô ấy dậy ngồi lên ghế cho đàng hoàng chứ, chả trách sao chả ai thèm ai để ý anh " Lương Nhã Di đứng dậy xoay về hướng hắn ta, chống tay lên hong rồi nói giọng thách thức

-" Cô....được cô được lắm" Hắn cạn lời không biết phải đáp lại con người ngạo mạn này như thế nào cả chỉ biết mím môi chỉ tay rồi gật gật đầu đáp lại vài ba câu. Biết bao lần hắn đã lăn lộn vật vã trên thương trường, đối diện với biết bao ông lớn trong ngành nhưng chưa bao giờ hắn lại thua bất cứ ai khi tranh luận, ngược lại còn được người người ngưỡng mộ hắn là khác, còn đằng này chỉ là một cô gái bé nhỏ chỉ cần hắn bún tay thì cũng có thể biến mất thế mà khi cô ấy nói lên hắn chỉ bị ngậm ngùi mà chịu thua cô

-" Còn không mau tới giúp " Lương Nhã Di khoanh tay hất mặt xuống Bạch Tiêu Vũ ý chỉ đở cô ấy ngồi dậy. Quách Tần Minh nghiếng răng, hận bây giờ không thể bóp chết cô ngay tại đây.

Bước Chân nhỏ đi tới chổ Bạch Tiêu Vũ đưa tay ra chổ cô mặt không nhìn quay đi chổ khác

Bạch Tiêu Vũ há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Lương Nhã Di. Cô ta là ai mà có thể khiến một con hổ lớn có thể xé nát bất kỳ con mồi nào mà hắn ta xem như chướng mắt như Quách Tần Minh lại có thể nhẫn nhịn trở nên ngoan ngoan như một chú mèo như thế. Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây cả

-" Còn không mau ngồi dậy, lề mề ở đấy làm gì " Hắn dùng ánh mắt như lửa đốt nhìn Bạch Tiêu Vũ

Cô vừa ngước lên nhìn thấy khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình liền lạnh sống lưng. Nuốt nước bọt run rẩy từ từ đưa tay ra. Bạch Tiêu Vũ vừa đưa tay thì hắn đột nhiên giật mạnh cô liền đừng dậy, do sức bật khá mạnh nên không may ngã về phía trước ngay lòng ngực hắn.

Tim cô đập liên hồi cảm giác vừa sợ vừa hạnh phúc, ở khoảng cách này cô có thể cảm nhận được sức hấp dẫn và ấm áp của người đàn ông quyền lực này. Bất chợt tựa vào nhắm mắt vẻ mặt bây giờ của cô thật sự  rất biết hưởng thụ.

Đang chìm đắm trong sự hạnh phúc chưa bao giờ có này, một giọng nói vừa khàng vừa trầm có đôi chút lạnh lùng đầy quyến rũ vang lên bên tai cô

-" Thích chứ "

Cô liền mở mắt ngạc nhiên đôi giây rồi lại nhắm mắt, đôi môi mỏng nhếch lên đầy đắc ý. Cuối cùng cũng có ngày này, cuối cùng mỹ nhân kế của cô cũng có tác dụng với hắn. Cô đặt một cánh tay ở phía sau choàng lên người hắn ôm chặt, tay con lại đặt ở trước ngực vuốt ve liên hồi.

Hắn liền cười nham hiểm, một tay ôm trọn eo cô vào người, một tay thì cứ mơn trớn trên khuôn mặt mịn màng, rồi từ từ đến đôi môi hắn vuốt nhẹ đưa tay nâng cầm cao hơn hắn dùng đôi mắt si tình nhìn Bạch Tiêu Vũ, cô cũng đáp lại hắn bằng ánh mắt ngọt ngào chứa đựng sự thèm khát.

Hắn từ từ cuối thấp mặt xuống tưởng chừng như môi chạm môi nhưng hắn lại đưa mặt xuống cổ hà một làn hơi nóng bỏng vào người cô, khiến Bạch Tiêu Vũ đỏ mặt. Lúc Này hắn không biết có một ánh mắt vô cùng khó chịu đang nhìn hắn giở trò

Bạch Tiêu Vũ nhìn qua khuôn mặt của Lương Nhã Di lúc này trong đầu lại nghĩ cô gái này thật đáng thương dù gì cũng chỉ là đồ chơi của Quách Tần Minh mà thôi, hắn ta rốt cuộc cũng thuộc về cô. Đưa tay cao hơn choàng qua cổ Quách Tần Minh mắt có chút liếc qua Lương Nhã Di ánh mắt đầy sự chế nhiễu.

Làn hơi nóng lúc này không ở cổ nữa mà là ở tai. Trên cơ thể của Bạch Tiêu Vũ điểm nhạy cảm nhất chính là ở tai, vừa cảm nhận được hơi thở của Quách Tần Minh ở đó liền sung sướng đến run người rồi đỏ mặt thì thầm nói nhỏ bên tai hắn

-" Chúng ta đến nơi khác được không ở đây thì ngại quá " cô nói với giọng điệu nũng nịu cứ như đang làm nũng với người yêu mình vậy

-" Xem cô vui chưa kìa Bạch Tiêu Vũ, cô làm vậy chẳng khác nào như một con điếm thèm khác tình dục cả " Hắn nói nhỏ bên tai Bạch Tiêu Vũ rồi cười lạnh một cái

Bạch Tiêu Vũ vừa nghe liền giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng xuân, bây giờ nó thật sự là một ác mộng, đột nhiên lại có cảm giác như mình sắp chết cảm giác hạnh phúc lúc nãy nhanh chóng đã bị câu nói của hắn dập tắt. Theo phản ứng cô liền vùng vẩy đẩy hắn muốn thoát ra chỉ sợ nếu trở tay không kịp đừng nói là công việc đến cái mạng nhỏ của cô còn giữ không được nữa là

Bạch Tiêu Vũ đã lấy hết sức bình sinh đẩy hắn ra thật mạnh nhưng vừa nới lỏng ra một tí thì bị bàn tay với lực rất mạnh cổ cô vào trở lại. Hắn nhếch miệng nở nụ cười lạnh, đưa sáp mặt vào cổ cô thở làn hơi nóng bỏng của mình vào tai rồi cất giọng nhỏ

-" Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, cô thèm khát mùi đàn ông tới vậy ư hay là cô xem lời tôi nói không một tí trọng lượng nào cả " Hắn vừa nói tay thì cứ vuốt ve mái tóc đen óng của cô ta, chỉ là hành động đơn thuần nhưng nó khiến Bạch Tiêu Vũ sợ tới bật khóc

-" Th..a tha cho tôi đi, tôi sai rồi Quách tổng, tôi sai rồi làm ơn hãy tha cho tôi "

Cô vừa nói vừa run lẩy bẩy cô biết là mình đã chọc nhầm ổ kiến lửa không những một mà là hai lần, giờ có nói gì cũng đã muộn chỉ ngoài cách sinh hắn tha cho cô lần này, có trách thì trách tại sao cô lại yêu hắn cứ muôn dính líu tới hắn cơ chứ

-" Đã là chó thì phải biết nghe chứ, lúc nãy còn giở trò bây giờ sao lại van xin  " hắn nói bằng tông giọng thấp nhất của mình tay thì cứ tiếp tục mơn trớn trên mái tóc của Bạch Tiêu Vũ

-" Không... là do tôi ngu ngốc, là do tôi yêu anh thôi mà" Bạch Tiêu Vũ siết chặt tay thành nắm đấm gồng mình nói ra ba chữ " tôi yêu anh " cho hắn nghe chỉ mong hắn cảm động

Khi sau nghe những lời được thốt ra từ miệng Bạch Tiêu Vũ hắn đột nhiên trầm mặt một hồi lâu. Sau đó buông thả cô ta ra lùi về sau thật xa rồi đột nhiên bật cười thành tiếng lớn, tiếng cười của hắn đột nhiên đáng sợ đến rùng mình

-" Cô yêu tôi sao? " hắn vừa ôm mặt mình cười vừa hỏi

-" Phải, tôi yêu anh yêu từ rất lâu rồi " Bạch Tiêu Vũ cảm giác lúc này thật khó tả vừa bồn chồn vừa lo sợ, lục phủ ngũ tạng trong cô đang đánh trống ầm ầm không để yên, lúc này cô chỉ biết nắm chặt hai tay với nhau mà cầu nguyện trong lòng lúc này nảy sinh tận hai mong muốn, một là chiếm đoạt được hắn ta hai là bình an vô sự

Hắn vừa nghe câu trả lời thì liền ớn lạnh cảm thấy ghê tởm vô cùng dập tắt nụ cười ngay sau đó, bước hai bước về phía cô ta đặt tay lên cổ xoa xoa, nhướng mày dùng ánh mặt như dao đâm nhìn cô ta

-" Nghe thật buồn nôn "

Hắn cười lạnh một cái ánh mắt vô cùng vô hồn. Bàn tay đang sờ soạng trên cổ cô ta liền bóp chặt lại, khuôn mặt hắn trở nên tàn sát như một con sói đang đói khát.

Bất ngờ bị bóp cổ lực tay lại rất mạnh khiến cô trở tay không kịp mặt liền tím tái. Bạch Tiêu Vũ đưa tay lên vỗ vỗ vào tay hắn thật mạnh lúc này nước mặt chảy ra không ngừng, cô muốn cầu xin nhưng cổ họng bị bóp chặt thở còn không kịp lời nói làm sao thoát ra

Máu trong người của Quách Tần Minh lúc này thật sự đang chảy rất nhanh vì tức giận. Trên đời này hắn ghét nhất là hai loại người. Đầu tiên là những kẻ nói dối, thứ hai là những kẻ thèm tiền mục đích chuộc lợi cho bản thân. Không may hắn nhận thấy được cả hai loại đó trên người của Bạch Tiêu Vũ nên thật sự ngay lúc này đây hắn chỉ muốn giết chết cô ta cho hả cơn giận. Vì đối với hắn những loại như thế không đáng sống trên đời

Tay hắn bóp càng ngày càng chặt chỉ trong vài giây nữa thôi là Bạch Tiêu Vũ sẽ đi đời kìa khỏi trần gian mãi mãi. Hắn không màng chuyện giết người, chủ yếu là cái người đó có đáng được hắn cho sống hay không thôi, một bàn tay của hắn có thể che cả bầu trời, dù hắn có giết cả trăm mạng cũng chả dám đếm xỉa tới

-" Dừng lại đi "

Hắn dường như đã mất kiểm soát bản thân, cơn phẩn nộ trong hắn càng lúc càng to lớn, nhưng nó được dập tắt khi hắn cảm nhận được một bàn tay bé nhỏ không chút sức lực nhẹ nhàng đặt lên tay hắn, chỉ là một giọng nói yếu ớt vang lên mà đã khiến con quái vật trong người hắn biến mất trong chốc lát, hắn nhìn sang người bên cạnh là một cô gái mang chiếc váy trắng khuôn mặt tái mét đầy nước mắt vì hoảng sợ nhìn hắn, tay của cô thì run rẩy đặt lên bàn tay to lớn đang sắp giết chết một mạng người kia

-" Lạc Tần Minh, anh đừng như thế, dừng lại đi xin anh đấy "  Lương Nhã Di đứng ở ngoài nhìn thấy tất cả cuộc đối thoại của hai người ấy cũng hiểu sơ sơ sự tình nhưng cô không nghĩ sự việc nó lại đi quá xa tới vậy, cô sợ phải nhìn người ta mất đi, bởi vì nổi ám ảnh về người bà của cô vẫn còn động lại trong ký ức của cô nó rất đau buồn

Quách Tần Minh hoàn hồn trở về như cũ sự phẫn nộ đã vơi đi phần nào, nhanh chóng liền thả tay ra khỏi cổ Bạch Tiêu Vũ, chạy tới bên cạnh ôm người con gái bé nhỏ đang sợ hãi đằng kia, hắn tự trách bản thân tại sao lại để cho cô ấy thấy những điều đáng sợ của mình như thế

Bạch Tiêu Vũ vừa được thả ra thì liền ngồi khụy xuống đất ôm cổ lấy sức hít thở một cách ồ ạt. Sức của hắn ta mạnh đến nổi in rõ cả năm ngón tay trên cổ. Một chút nữa thôi hắn chỉ giữ lấy cổ cô mười giây nữa thôi là cô sẽ chết vì ngạt thở rồi, lần này cô đã tận mắt chứng kiến hắn thật sự đáng sợ như thế nào, cứ tưởng lúc trước hắn tha cho cô nên cô đã nghĩ hắn chả dám giết người, nhưng bây giờ đây cô đã hiểu những lời đồn đại về hắn hoàn toàn là sự thật, nếu không nhờ cô gái kia lên tiếng chắc cô đã đi gặp ông bà rồi.

Hắn ôm Lương Nhã Di vào lòng vỗ vỗ cô vì bây giờ cô đang rất hoảng sợ, dù vậy vẫn không quên cái con người xém bị hắn giết chết kia. Hắn ôm cô qua hàng ghế chờ đặt cô ngồi xuống, cởi chiếc vest ra khoác lên người cô rồi vỗ vỗ vai trấn an bảo cô ngồi ngoan chờ một chút, hắn vừa xoay người chuẩn bị bước đi thì cô lại nắm tay hắn lại ngước mặt lên nhìn hắn.

Hắn có chút ngạc nhiên chắc hẵn là cô ấy đã rất sợ vừa nhìn vào cặp mắt long lanh của cô là hắn không khỏi mềm lòng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngây thơ đẹp đẽ ấy thôi là cứ như hắn muốn đem tất cả những thứ trên thế giới này cho cô vậy, hắn muốn bảo vệ đôi mắt ấy bằng mọi giá.

Hắn mĩm cười dịu dàng với cô, sau đó lại quay người trở lại ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay bé nhỏ đặt xuống đầu gối cô rồi một tay xoa xoa đầu nói

-" Đừng lo tôi không làm hại cô ta đâu, ngồi ở đây chờ tôi một chút tôi sẽ quay lại ngay, yên tâm "

Cô nhìn hắn có chút lo lắng, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý vì cô tin tưởng hắn ta nói là sẽ làm

Vừa thấy cô gật đầu liền mĩm cười đứng dậy, bước đi thật nhanh tới chổ Bạch Tiêu Vũ, vừa nhìn thấy cô ta hắn liền tắt nụ cười để lại khuôn mặt lạnh tanh, khi nhìn thấy ả là máu trong người của hắn lại sôi sùng sục không ngừng nhưng vì đã hứa với Lương Nhã Di là sẽ không làm hại cô ta nên hắn đã kìm nén lại. Bình Tĩnh bước tới chổ cô ta đang ngồi, trong cô ta bây giờ trong thật hèn hạ

Nghe thấy tiếng bước chân Bạch Tiêu Vũ liền lo lắng sợ hãi, hắn cứ vừa bước một bước là cô lại lùi về một bước cứ thế mà bị vùi vào vách tường. Bạch Tiêu Vũ liền quỳ gối chấp tay vừa lạy vừa cầu xin cô thật sự rất sợ hãi và ân hận

-" Xin tha cho tôi đi, tôi sẽ không làm vậy nữa, xin anh hãy chừa cho tôi một con đường sống " Bạch Tiêu Vũ vừa khóc vừa la hét van xin không ngừng nghỉ.

Quách Tần Minh thấy cô ta như vậy liền nhếch mép cảm thấy ghê tởm rồi ngồi xổm xuống đưa tay nâng mặt cô ta lên lắc qua lắc lại nhìn kỷ

-" Thì ra là cũng có chút nhan sắc cô hay dùng cái bản mặt này của mình đi quyến rũ mấy thằng có tiền khác sao "

Cô ta mím chặt môi kiềm nén mình lại rồi thở hơi dài lên tiếng

-" Vốn dĩ tôi chỉ làm thế với anh, còn những người khác bọn họ không xứng "

Hắn nghe cô nói xong tức giận lại càng tức thêm làm sao có thể xé ả ta thành trăm mảnh được đây, những sự tức giận của hắn lúc này đều dồn về nụ cười ghẻ lạnh rợn sương sống của hắn rồi thốt ra thành lời

-" Ồ... còn mạnh miệng nhỉ, cô nên nhớ nếu không nhờ mẹ của cô thì còn lâu cô mới bước chân vào công ty này" hắn nói xong lại trầm ngâm một lúc lâu rồi hít vào một cái nói tiếp

-" Xem ra cô xem trọng tôi đến thế, được thôi tôi sẽ cho cô hai sự lựa chọn và bắt buộc cô phải chọn một trong hai " hắn bỏ tay ra khỏi cằm cô ta ra sau đó đứng dậy nhìn xuống bằng ánh mắt khinh thường

Bạch Tiêu Vũ nghiếng răng gật đầu nếu giờ cô không chịu thì hắn sẽ giết chết cô một lần nữa mất cô thật sự sợ hắn lắm rồi

Vừa thấy cô ta gật đầu liền mĩm cười, đưa ngón tay chỏ lên và bắt đầu điều số một

-" Ok, điều đầu tiên là tôi sẽ cho cô rời khỏi đây một cách an toàn nhưng cô phải làm việc ở nơi nào đó thật xa thành phố và làm một công việc khốn khổ đến cuối đời không bao giờ ngóc đầu lên được "

Vừa nghe điều thứ nhất mặt cô liền biến sắc hẵn cô không tin vào tai mình đang nghe những gì, làm việc dưới đáy của xã hội chẳng khác nào sống không bằng chết cô từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, cố gắng biết bao để có được vị trí như ngày hôm nay không thể nói mất là mất như vậy được

-" Không được, điều đó không thể, đúng rồi còn điều thứ hai điều thứ hai là gì? " cô bò tới nắm lấy ống quấn của Quách Tần Minh

Hắn ngồi xổm xuống nâng mặt cô ta lên đưa mắt nhìn rồi nói

-" cô đã nói cô muốn được ở bên tôi phải không? "

-" Đúng, đúng vậy tôi muốn ở bên anh, bởi vì tôi..tôi yêu anh "

-" Vậy sao " Hắn đưa mép miệng lên cao, ghì sát mặt lại gần cô ta rồi dơ ngón hai ngón tay lên bắt đầu nói điều thứ hai

-"  Vậy thì điều thứ hai đó là tôi cho phép cô ở bên cạnh tôi nhưng đổi lại... tôi sẽ lấy mười ngón tay của cô để chứng tỏ lòng trung thành của cô đối với tôi "  Hắn nói xong liền đứng dậy đá bàn tay dơ bẩn đang nắm lấy chân hắn ta rồi khoanh tay đứng đợi được nghe câu trả lời

Bạch Tiêu Vũ đơ cứng người, đầu óc chao đảo không nghĩ được gì. Cô đang nghe những thứ mà có chết cô cũng chẳng nghĩ ra là chúng sẽ đến với cô. Tai cô đột nhiên phát ra tiếng ' ong ong ' khó chịu đưa hai tay lên bịt lại, mắt cô lúc này đỏ ngâu lộ rõ những đường máu in hiện rõ rệt, mắt đã sưng tấy một giọt nước mắt cũng chẳng thể chảy ra

-" Điên rồi mày điên rồi, đồ quái vật mày không phải con người. Tại sao trên đời lại có loại như mày tồn tại chứ, mày nên chết đi, đi chết đi thằng chó "

Bạch Tiêu Vũ bất ngờ đứng dậy chạy tới nắm cổ hắn siết chặt khuôn mặt dàng dũa nước mắt ánh mắt vô hồn giống như một người điên không kiểm soát, miệng thì không ngừng cười to

-" ha...Với cô mà đòi giết được tôi sao, xem như cô chưa bao giờ giết người nhỉ, để tôi dạy cô nhé "

Hắn đưa cánh tay to gân guốc một cách vừa nhanh vừa dứt khoát siết cổ cô ta, đưa lên cao chân rời khỏi đất ánh mắt lúc này điên dại hơn trước thèm khác hơn trước

-" Nè, chúng ta chơi trò chơi đi trong vòng 10 giây ai chết trước thì người đó thua cô đồng ý chứ "

Sức ở cánh tay cô càng ngày càng yếu dần dường như bị rút cạn, cánh tay từ từ rời khỏi cổ hắn ta sau đó rớt xuống một cách  buông thả, nước mắt từ từ rơi xuống cánh tay hắn khuôn mặt thật sự rất thảm thương, cô đã biết chắc là mình sẽ phải chết hôm nay là cái ngày cuối cùng mà cô được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, bây giờ trong đầu cô thật sự rất nhớ mẹ mình cô muốn sống nhưng không có cách thoát khỏi con quái vật này cả

-" Cô bảo tôi là quái vật đúng chứ, thế cô biết một con quái vật đang đói thì nó sẽ ăn tất cả những thứ trước mặt nó không. Đúng thế cứ cho tôi là một con quái vật đi nếu vậy thì cô sẽ là con mồi của tôi vì hiện tại tôi đang rất thèm cái mạng chết tiệt này của cô "

Hắn trong đầu nghĩ nhất định phải giết cho bằng được ả ta bằng được, bỏ qua lời hứa với Lương Nhã Di khi xong chuyện cứ coi như không biết gì là xong

Nước sắp tới chân, gạo sắp nấu thành cơm, hắn đang rơi vào cơn điên cuồng của mình, nhưng ở từ xa tiếng bước chân đang đi về phía hai người họ, một người cao lớn với mái tóc nhuộm vàng, anh ta ăn mặc cũng rất sành điệu. Dừng chân lại đứng khoanh tay dựa vào tường, tháo chiếc mắt kính đang đeo xuống

-" Ai Da tớ tới không đúng lúc lắm nhỉ " Anh Ta vừa cười vừa lên tiếng

-" Tử Sâm, cậu về rồi thì đừng làm phiền tôi, cậu chuẩn bị dọn sạch sẽ cái đống này cho tôi " Hắn đưa mắt liếc nhìn rồi cất giọng lạnh lùng

Tử Sâm nhún vai một cái rồi bước tới chổ hắn, kéo tay hắn ra rồi vỗ vỗ vai hắn miệng không quên cười

-" Cậu muốn giết cô ta cũng được thôi, nhưng cậu quên mẹ cô ta từng giúp đở mẹ cậu à, ít nhất nể mặt bà ấy mà cho cô ta một con đường sống, sau đó cậu muốn làm gì mà chả được đúng không nào "

Tử Sâm là người mà Quách Tần Minh tin tưởng nhất, vì cả hai là tri kỷ của nhau từ lúc còn rất bé, Tử Sâm từng giúp hắn rất nhiều nên đối với hắn anh như là gia đình của mình, hắn giao tất cả công việc cho anh xử lý ngoài ra Tử Sâm là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc #sung