Chương 127: Nếu như chưa từng gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường trở về Bán Hải, một chiếc Cadillac màu đen bóng loáng chạy vút qua với tốc độ khiến người khác phải kinh ngạc. Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn màu đen, và khi cánh cổng mở tòa, tòa lâu đài có kiến trúc kiểu Pháp trước mắt cũng hiện ra một cách rõ ràng hơn.

Chiếc xe vừa dừng trong sân, cửa xe đã bị Uất Trì Ảnh Quân mở ra một cách đầy thô bạo. Cảnh tượng một nam nhân lực lưỡng đang kéo tay nữ nhân của mình vào nhà cùng với tiếng la hét của cô khiến những người làm chẳng dám nhiều chuyện xen vào, giả vờ như không thấy gì. Lên đến phòng, một tiếng " Rầm " lớn vang khắp dãy hành lang.

Trong phòng ngủ, Cố Hiểu Khê bị hắn tàn nhẫn vứt lên giường. Với sức mạnh của Uất Trì Ảnh Quân làm cô hét lên một tiếng " Ah ", suýt chút nữa lục phủ ngũ tạng của cô cũng bay ra ngoài theo. Ấy vậy mà hắn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Cơ thể lực lưỡng cứ thế đè lên thân thể mảnh mai của cô. Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt lấy gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Khê, ánh mắt nhìn cô chứa đầy nộ khí. Trong khi đó, ánh mắt Cố Hiểu Khê lại đang né tránh hắn.

" Cố Hiểu Khê, em to gan lắm. Không có sự cho phép của tôi, em lại dám kết hôn cùng hắn. " Gương mặt Uất Trì Ảnh Quân đầy căm phẫn. Nhưng cho dù anh có tức giận đến đáng sợ hơn nữa cũng không thể nào hù dọa được cô. Bởi trái tim cô đã chết rồi.

" Anh không muốn cưới tôi, cũng không cho tôi kết hôn với người khác. Uất Trì Ảnh Quân, anh rất nực cười đó. " Cố Hiểu Khê lúc này mới nhìn Uất Trì Ảnh Quân, ánh mắt châm biếm cùng với đó là đôi mắt trống rỗng đầy cô độc. Cô nói xong liền cười một tràn dài, nghe thật thê lương. Ngược lại Uất Trì Ảnh Quân càng thêm nộ khí trước thái độ của Hiểu Khê. Anh cũng không đáp lại lời nào khi nghe cô nói như vậy. Ánh mắt nguy hiểm từ từ chuyển xuống chiếc váy cưới tinh khôi mà cô đang mặc, càng nhìn lại càng khiến anh trông gia mắt.

Uất Trì Ảnh Quân đặt hai tay Cố Hiểu Khê trên đỉnh đầu, nhìn cô với ánh mắt như một con sư tử nhìn thấy con mồi của mình, vô cùng thèm muốn. Cố Hiểu Khê biết anh ta nhìn mình, từ ánh mắt cho thấy hành động định làm cũng chẳng phải tốt lành gì liền lên tiếng hỏi rõ: " Anh muốn làm gì? "

Hắn lấy tay vuốt ve gương mặt cô, sau đó ngón tay trượt xuống chiếc cổ thiên nga của cô, rồi lại dừng giữa ngực.

" Nếu em đã muốn kết hôn, vậy tôi thay hắn động phòng cùng em. Chiếc váy này căn bản cũng không xứng với em. " Dứt lời, Uất Trì Ảnh Quân ra tay nhanh gọn. Trong thoáng chốc chiếc váy đã bị anh xé không thương tiếc và vứt xuống sàn. Gương mặt Cố Hiểu Khê lúc này mới chợt chuyển sắc. So với tức giận, nhìn anh điên cuồng thế này mới thật sự hù dọa được cô.

Hiện lên trong mắt Uất Trì Ảnh Quân là thân thể như ngọc của Cố Hiểu Khê.

Mỗi đợt luật động của anh đều muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể nõn nà này. Còn cô cũng chỉ có thể cam chịu. Móng tay của Cố Hiểu Khê đâm sâu vào da thịt của cô, cô nghiền chặt răng để bản thân không phát ra một âm thanh nào. Nhưng cô càng chống đối, Uất Trì Ảnh Quân càng không muốn bỏ qua cho cô. Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt gương mặt xinh đẹp của cô trong tay, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt căm phẫn: " Cố Hiểu Khê, muốn trách thì trách chúng ta đã gặp được nhau. " Vừa nói dứt, Uất Trì Ảnh Quân cúi người, khóa chặt đôi môi của Cố Hiểu Khê

Anh nói đúng!

Nếu như Cố Hiểu Khê chưa từng gặp gỡ Uất Trì Ảnh Quân, cuộc sống của cô có lẽ sẽ khác hiện tại.

Cùng lúc này tại ngôi biệt thự có kiểu kiến trúc Hy Lạp, Cố Khuynh Nhược nằm trên chiếc giường lớn, ngủ một giấc chẳng hay biết chuyện gì. Lúc cô tỉnh dậy, phát hiện Di Hòa ngồi cách mình không xa, lại còn nhìn không rời mắt. Chính ánh mắt ảm đạm và không biết anh đã nhìn mình từ bao giờ làm Cố Khuynh Nhược có chút sợ hãi. Cô từ từ ngồi dậy, không quên đảo mắt một vòng nhìn căn phòng rồi hỏi anh:

" Di Hòa, đây là đâu vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây? "

" Đây là nhà của anh. " Di Hòa ngồi vắt chân lên đùi, hai tay đan vào nhau, điệu bộ bình thản đáp lời Cố Khuynh Nhược.

" Nhà của anh? Sao em lại ở nhà của anh? "

Di Hòa không mảy may trả lời Cố Khuynh Nhược. Nhưng rồi cô cũng nhớ đến chuyện hôn lễ của Cố Hiểu Khê và bắt đầu vội vã rời khỏi giường.

" Thôi chết, hôn lễ của chị Hiểu Khê. "

" Em không cần đến đó nữa, hôn lễ cũng đã xong rồi. "

" Sao lại như vậy chứ? Em còn chưa nhìn thấy ba dắt tay chị ấy vào thánh đường. " Cố Khuynh Nhược nghe vậy, gương mặt không giấu được vẻ thất vọng.

" Khuynh Nhược à, thật ra hôn lễ diễn ra không hề suôn sẻ. "

Cô ấy nghe vậy thì đưa mắt nhìn đối phương, chau mày và hỏi lại: " Anh nói vậy là sao? "

" Ảnh Quân đã mang chị gái em đi. "

Di Hòa biết rõ một khi Uất Trì Ảnh Quân tức giận thì rất đáng sợ, còn Cố Khuynh Nhược thì vì bảo vệ chị gái mà đứng trước miệng súng cũng không sợ. Di Hòa sợ rằng nếu để Cố Khuynh Nhược ở lại thánh đường lúc đó, cô ấy nhất định sẽ chạy đến bên chị gái, vì vậy mới âm thầm mang cô về đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net