Chương 1221- 1240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi mặt mũi, muốn đánh mặt của tôi?" Nhiếp Vô Danh nhất thời trừng mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản.

"Không không không!! Anh định đoạt... Anh định đoạt đi!!" Diệp Oản Oản khóe miệng hơi hơi rúm lại, nàng còn chưa từng thấy qua thời điểm khi Nhiếp Vô Danh nổi giận. Lần này coi như được mở rộng tầm mắt...Cùng với ngày thường, quả thật là hai người...!!

"Diệp tiểu thư... Xin lỗi!! Trước đó là tâm tình của tôi không đúng, hy vọng Diệp tiểu thư không nên để ý." Nữ nhân hướng về Diệp Oản Oản trong video mở miệng nói.

"Không có việc gì..." Diệp Oản Oản hờ hững cười nói.

"Cứ như vậy đi, không có việc gì thì cúp máy!" Chờ nữ nhân nói áy náy xong, Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt ngắt đứt video.

Mới vừa ngắt xong cuộc gọi video, nộ khí của Nhiếp Vô Danh dường như vẫn chưa tiêu, lập tức lại gọi ngược trở về cho Đường Đường.

Thấy là cuộc gọi video của Nhiếp Vô Danh, vốn Nhiếp phu nhân không muốn để cho Đường Đường bắt máy, nhưng Đường Đường lại không cho Nhiếp phu nhân cơ hội mở miệng, lập tức kết nối video.

"Cậu!" Đường Đường nhìn Nhiếp Vô Danh, mở miệng nói, tiếng cậu này, đại khái là một lần thật lòng nhất.

"Đưa điện thoại cho bà nội con." Nhiếp Vô Danh nói.

"Ơ..." Đường Đường biết Nhiếp Vô Danh hôm nay đang ở trong trạng thái núi lửa phun trào, hết sức phối hợp đem điện thoại di động đưa cho Nhiếp phu nhân.

"Tổ tông, ngươi lại muốn sao nữa!?" Nhiếp phu nhân bây giờ thấy gương mặt này của Nhiếp Vô Danh, vô cùng đau đầu.

"Mẹ, Nhiếp Vô Ưu kia là chuyện gì xảy ra, cô ta đến cùng có phải là em gái con hay không?" Nhiếp Vô Danh nói.

"Ngươi có ý gì?" Nhiếp phu nhân sửng sốt một chút.

"Làm gì có ý gì, ý trên mặt chữ! Nhiếp Vô Ưu làm sao lại biến thành loại tính tình tiện nhân này? Con hận không thể quất cho ả vỡ mồm ra! Hừ, còn dám ở trước mặt con tỏ ra vẻ ủy khuất, đó chính là cố ý giả vờ cho mẹ xem! Người con gái cưng của mẹ, đừng nói là giả vờ ủy khuất, dù cho có chịu ủy khuất thật sự, cũng tuyệt đối không có khả năng bày ra ở trước mặt chúng ta. Có phải là thứ hàng giả hay không!?" Lúc Nhiếp Vô Danh nói chuyện, con ngươi nhìn về phía mặt cô gái vẫn còn tỏ vẻ đầy ủy khuất trong video.

"Ngươi làm sao có thể nói em gái ngươi như vậy!?" Nhiếp phu nhân cả giận nói.

"Con gái mẹ có tính cách gì, một người mẹ như mẹ còn không biết sao? Mấy đặc điểm nhận dạng gì gì, cũng có thể ngụy tạo làm giả! DNA cũng có thể làm giả!

Mẹ, con đã nói với mẹ, mẹ chú ý đi liên hệ với các mạng lưới tra kỹ thêm một chút đi! Cô ta nếu như là hàng giả, trở về con sẽ lập tức đem cô ta đánh chết. Nếu mẹ điều tra không rõ ràng, trở về con sẽ tự mình điều tra.

Nếu cô ta là thật sự, vậy dã nam nhân đó ở đâu? Cha của Đường Đường là ai? Vậy thôi, con cũng không muốn cùng mẹ nói thêm cái gì! Nhiếp Vô Ưu, ta tạm thời trước hết tạm gọi ngươi như vậy! Ngươi chú ý một chút cho ta, ta trở về nếu như biết, ngươi dám giả mạo em gái ta, ngươi chờ chết đi!! Mạng lưới tin tức của ta, so với toàn bộ Nhiếp gia còn nhiều hơn! Như Lai Phật Tổ như ta, còn không phân rõ được loại thật – giả Lục Nhĩ Mi Hầu * như ngươi đi?"

Nói xong, không để cho mọi người cơ hội mở miệng, Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt liền đem video cắt đứt.

-------------------------------- * Lục Nhĩ Mi Hầu: Theo Tây Du Ký, đây là một trong tứ đại linh hầu, sánh vai với Tôn Ngộ Không. Trên đường đi thỉnh kinh, con khỉ này đã giả mạo Tề Thiên Đại Thánh, không phân biệt được thật – giả. Sau nhờ có Phật Tổ Như Lai phân biệt, kết cục con khỉ này sau khi bị phát hiện đã bị bắt giam vào trong Thiên Am (bát vàng của Thiên giới)


Chương 1240: Ăn còn chưa ăn

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nhiếp Vô Danh sau khi ngắt xong cuộc gọi video, hỏa khí dường như vẫn còn chưa tiêu.

Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân các loại, từng người từng người câm như hến. Ngày thường đội trưởng dễ nói chuyện như thế nào, hiện tại ở trong trạng thái núi lửa này, quả thật là loại người khủng bố nhất trên thế giới...

"Nhìn cái gì mà nhìn!? Thức ăn không tốn tiền sao? Ăn, đều ăn cho tôi!" Nhiếp Vô Danh hướng về Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân lườm qua.

"Vâ...vâng...!!"

Thần Hư đạo nhân liền vội vàng động đũa, sợi khoai tây bay thẳng vào miệng liên tục.

"Thức ăn không tốn tiền sao? Cậu ăn một mình là sao?" Nhiếp Vô Danh trợn mắt nhìn Thần Hư đạo nhân.

Lúc này, Thần Hư đạo nhân hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, cây đũa gắp miếng khoai tây khựng lại trước miệng, mặt đầy vẻ lúng túng. Vậy hắn rốt cuộc là nên ăn, hay không ăn...?

"Diệp lão bản, chuyện hôm nay, là Nhiếp Vô Danh tôi không sắp xếp tốt! Mong cô đừng để ý, chờ tôi trở về điều tra rõ ràng trước..." Nhiếp Vô Danh mở miệng nói.

Ngoại Quốc Dời Gạch có chút sợ run tim mất mật, thật rất hiếm thấy đội trưởng thật sự nổi giận. Xem ra, đội trưởng là thật lòng đem Diệp lão bản coi là bằng hữu chí cốt rồi...

"Không có gì..." Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng.

Diệp Oản Oản bên này vừa dứt lời, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Lạc Thần.

"Alô, Lạc Thần?"

"Diệp ca, buổi tối cô có rảnh không?" Lạc Thần vội vàng hỏi.

Diệp Oản Oản: "Sao vậy?"

"Thiên Vũ ca tối nay có một buổi nhạc hội, trước đó có mời tôi và Cung Húc làm khách quý lên hát giao lưu, còn có Diệp ca nữa. Kết quả Giai Văn tỷ hôm nay gọi điện thoại cho cô để xác nhận thời gian, như một mực đều không liên lạc được..." Lạc Thần mở miệng nói.

Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, "Xin lỗi, có chuyện quên trả lời điện thoại, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ."

Đầu tiên là Đường Đường rời đi, sau lại là Tư Dạ Hàn mất tích. Khoảng thời gian này tâm thần nàng có chút mất tập trung, suýt chút nữa đã quên béng mất chuyện này rồi.

Cúp điện thoại xong, trong đầu Diệp Oản Oản linh quang lóe lên, tựa như nghĩ tới điều gì, liền vội vàng lấy ra một dãy số điện thoại, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh, hỏi: "Anh biết số điện thoại này có mã vùng thuộc khu vực nào không?"

Nhiếp Vô Danh đảo mắt qua, lập tức trả lời: "Cái này? Đây là số của Độc Lập Châu đấy!"

Nghe được lời của Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản nhất thời hơi nhíu mày lại. Đây quả nhiên là số của Độc Lập Châu! Nếu là như vậy, Tư Dạ Hàn mất tích, chắc hẳn là có liên quan đến Độc Lập Châu...

"Điện thoại của Độc Lập Châu, có thể kết nối với bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể chủ động kết nối được với Độc Lập Châu." Nhiếp Vô Danh nói.

"Vậy... Anh có thể giúp tôi gọi cho số điện thoại này một cú được không?" Diệp Oản Oản hỏi dò.

"Có thể nha, chuyện nhỏ như con thỏ!" Lúc này, Nhiếp Vô Danh lấy ra một cái điện thoại di động khác, lập tức gọi điện thoại.

Sau khi điện thoại vang lên mấy tiếng, một giọng nữ vang lên: "Ai vậy?"

"Cô là ai?" Nhiếp Vô Danh hỏi.

"Anh có bệnh à, anh gọi điện thoại tới, lại hỏi tôi là ai?" Đối phương sau khi mắng một tiếng, lập tức cúp điện thoại.

Nhìn thấy chỉ số thông minh của Nhiếp Vô Danh lại lần nữa đi du lịch, trong lòng Diệp Oản Oản có chút cạn lời.

"Đưa cho tôi, để tôi tới..." Diệp Oản Oản cầm lấy điện thoại từ trong tay của Nhiếp Vô Danh, nhấn nút gọi lại.

Sau mấy tiếng chuông, giọng nữ lại lần nữa vang lên: "Anh có phải bị bệnh não hay không?"

"Ngại quá...Mới vừa rồi là bằng hữu của tôi nói không rõ ràng... Quả thực xin lỗi!!" Diệp Oản Oản cười nhận lỗi.

Đối phương hơi không kiên nhẫn nói: "Xin hỏi cô tìm người nào?"

"Tôi muốn hỏi một chút, Tư Dạ Hàn có ở đây không...?" Diệp Oản Oản hỏi dò.

"Tìm Tư Dạ Hàn? Xin hỏi ngài là...?" Nói tới tên họ Tư Dạ Hàn, đối phương bỗng chợt thận trọng hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net