Chương 1201- 1220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1201: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Hứa Dịch: "..."

Trước mặt, trên ghế tài xế, Hứa Dịch vội vàng tắt radio. Một giây kế tiếp, trơ mắt từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy được một màn ngược cẩu này, quả thật là nghẹn ngào không nói nên lời.

Cửu gia, ngài có phải là đã quên cái gì hay không?

Đừng chỉ che mỗi ánh mắt của Đường Đường thiếu gia như vậy chứ!

Cuối cùng, Hứa Dịch bị ngó lơ, chỉ có thể tự mình động thủ, lặng lẽ nhấn nút nâng tấm chắn lên, che tầm mắt của mình lại...

Phát hiện Đường Đường trong ngực Diệp Oản Oản đã ngủ rồi, Tư Dạ Hàn mới dời bàn tay đang che lấy tầm mắt của cậu nhóc, đồng thời, nụ hôn cũng dần dần sâu hơn...

Diệp Oản Oản cảm thụ cảm giác mát lạnh ở trên môi, hai gò má lại dần dần nóng lên.

Quá khiếp sợ rồi!

Nàng mới vừa rồi... là bị câu dẫn rồi sao?

Tư Dạ Hàn lại có thể thả thính nàng! Hơn nữa ở một cấp độ rất cao!

Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt mở to tròn quay, trợn trừng nhìn mình của Diệp Oản Oản, nụ hôn bị buộc phải ngừng lại, thần sắc có chút bất đắc dĩ: "Em đây là ánh mắt gì?"

Con mắt Diệp Oản Oản lóe sáng lấp lánh, mở miệng hỏi, "A Cửu A Cửu, anh có phát hiện hay không, anh lại có thể biết tán gái rồi? Hic! Hơn nữa kỹ năng tỏ tình gần như MAX! Chỉ số EQ này, quả thật là đột nhiên tiến bộ vượt bậc! Anh là phải là lén em đi tham gia khóa đào tạo tăng cường chỉ số EQ rồi hay không?"

Sắc mặt của Tư Dạ Hàn hơi đen lại, nâng cằm thiếu nữ lên dùng sức cắn một cái, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."

Diệp Oản Oản chớp mắt một cái, sau đó tỏ vẻ câu trả lời này... cũng không tệ!

Nhất định là bị nàng ảnh hưởng...

Gần đèn thì sáng nha!

...

Nửa giờ sau, xe rốt cuộc lái đến Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Tư Dạ Hàn từ trong ngực Diệp Oản Oản ôm lấy Bảo Bảo, một nhà ba người xuống xe.

Khương lão đứng ở cửa đón bọn họ.

Tư Dạ Hàn ôm lấy Đường Đường lên lầu trước, ánh mắt Diệp Oản Oản đảo qua nơi phòng khách thấy một chiếc hộp to lớn ở một góc nào đó, hơi nhíu mày, "Đây lại là cái gì?"

Khương lão báo cáo đúng sự thật, "Chủ nhân, hôm nay lại nhận được một chiếc tủ lạnh."

Khương lão nói xong, mặt lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không hiểu được chủ nhân nhà mình sao lại mua nhiều đồ điện gia dụng như vậy để làm cái gì?

Tháng này đã nhận được rất nhiều tủ lạnh, TV, máy giặt rồi...

Diệp Oản Oản nghe vậy xạm mặt lại...

Nhiếp Vô Danh cái tên này, vậy là đủ rồi!

Giờ còn định đưa bao nhiêu cái tủ lạnh, TV, máy giặt qua nữa?

Còn nói cái gì mà giữ nguyên tắc, không dùng thủ đoạn không đứng đắn để cướp đoạt! Cái này so với cướp thì có gì khác nhau?

Ban tổ chức chương trình làm sao vẫn chưa đánh chết hắn vậy?

Diệp Oản Oản: "Được rồi tôi biết rồi, ông tùy tiện tìm một cái kho nhét nó vào đi!"

Để khi nào có thời gian nàng sẽ hỏi bạn bè mình thử xem có ai cần không, có thì tặng, không có thì bán.

Diệp Oản Oản nói xong, đang chuẩn bị lên lầu, điện thoại di động reo lên một cái, chính là tin nhắn của Nhiếp Vô Danh, cái gã đã tặn mất tăm mất tích quãng thời gian này.

Nhiếp Vô Danh gần đây dường như bề bộn nhiều việc, thường xuyên nằm ở trong trạng thái mất liên lạc, thỉnh thoảng nhắn đến toàn để xin ảnh chụp của nàng và Đường Đường nhằm bảo vệ tính mạng.

[ Nhiếp Đào Hố: Hữu Danh muội, tủ lạnh nhận được chưa? ]

[ Diệp Hữu Danh: Nhận được rồi... ]

[ Nhiếp Đào Hố: Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Hic, đây đại khái là một lần cuối cùng tôi gửi cho cô sinh hoạt phí... ]

Diệp Oản Oản vừa định nói với hắn, bảo hắn đừng đưa sang nữa, thấy được câu này, vì vậy nhắn tin hỏi thăm ——

[ Diệp Hữu Danh: Sao vậy? ]

[ Nhiếp Đào Hố: Tất cả các tiết mục, tôi đều bị cấm tham gia rồi, mấy người BTC chương trình cũng quá thiếu chuyên nghiệp, không chịu giữ nguyên tắc! Đều nói nếu chơi tốt liền có thể nhận thưởng; dựa vào cái gì lại hùa nhau cấm tôi dự thi? ]

[ Diệp Hữu Danh:... ]

Diệp Oản Oản cạn lời không biết nói gì, không cấm hắn thì cấm ai?

Chưa đánh chết hắn là đã rất không tệ rồi!


Chương 1202: Tại sao yêu em?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nhiếp Vô Danh sau khi nộp "sinh hoạt phí", và xin nàng vài tấm hình, rất nhanh lại tan biến không còn tăm hơi.

Diệp Oản Oản vốn là muốn hỏi thăm hắn tiến triển của "dự án" tìm kiếm cha mẹ ruột của Đường Đường, cũng không kịp.

Cái tên này thật sự là to gan nha! Hắn cứ yên tâm như vậy, không hề sợ một hôm nào đó nàng bỗng nổi thú tính, đem Đường Đường bắt cóc đi sao?

Diệp Oản Oản cất bước lên lầu, Đường Đường đã được Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng đặt trên giường, cậu nhóc đang ngủ say sưa ngon lành.

Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, hôn trên gò má của Đường Đường một cái.

Lúc này, Tư Dạ Hàn từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc: "Qua đây."

Diệp Oản Oản nhất thời ngoan ngoãn đi về phía chiếc ghế sa lon, "Vâng."

Tư Dạ Hàn liếc nhìn nơi gót chân nàng bị giày cao gót mài rách mất một miếng da, cẩn thận đem chân của nàng đặt ở trên đùi mình, sau đó bôi thuốc cho nàng.

Diệp Oản Oản không thích, cũng không giỏi mang giày cao gót. Tối nay vì muốn trang bức, nên đã chọn loại rất cao. Thế nên toàn bộ buổi dạ tiệc, nàng cứ cảm thấy mình y như một nàng tiên cá mắc cạn vậy.

Mới vừa rồi, trong nháy mắt khi Tư Dạ Hàn cầm chiếc dép xuất hiện, nàng quả thật là muốn đoạt lấy ngay!

Diệp Oản Oản nâng cằm lên, thưởng thức khuôn mặt chàng trai đang chuyên tâm xoa thuốc cho mình, xuýt xoa vì vẻ đẹp trai của anh lúc này càng trở nên hấp dẫn. Bỗng nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện một ảo giác, giống như một màn này đã từng quen lắm...

Ban đêm yên tĩnh, động tác của chàng trai bôi thuốc cho cô vô cùng thuần thục, tựa hồ đã làm qua vô số lần. Bên cạnh trên giường, bánh bao nhỏ mềm mại núc ních vẫn đang ngủ say ngọt.

Một màn ôn nhu thân ái này, quả thật là đủ để khiến kẻ phong lưu quy tâm, tướng quân tháo giáp, bất kể là giang hồ, chiến trường hay là sông sâu, sa mạc rộng, cũng không sánh nổi với giờ phút này được ở bên cạnh anh.

Tư Dạ Hàn thấy thiếu nữ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, nhìn nàng một cái: "Sao vậy?"

Diệp Oản Oản nâng cằm lên lẩm bẩm, "Em đột nhiên đang suy nghĩ... Anh khi đó... Tại sao lại yêu em?"

Nghe được câu hỏi này, thần sắc Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, "Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Tò mò không được sao...?" Diệp Oản Oản lầu bầu, "Lúc ấy em bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ, còn vừa mập vừa xấu xí, muốn tiền không có tiền, muốn mặt không có mặt, anh làm sao lại vừa ý em cơ chứ?"

Nàng đã từng hỏi qua vấn đề này, kết quả câu trả lời của Tư Dạ Hàn vô cùng mơ hồ, anh nói "Chỉ có mình em".

Câu "Chỉ có mình em" rốt cuộc là có ý gì?

Từ khi trọng sinh tới nay, nàng luôn luôn phấn đấu vì tự do, sinh kế, và được ở bên cạnh người thân. Thật sự có rất nhiều vấn đề không nghĩ ra, nhưng cũng không thèm nghĩ nữa.

Chẳng qua là vào một buổi tối đặc biệt như hôm nay, sự tò mò của nàng mới lại lặng lẽ dâng lên.

"A, em còn nhớ một năm trước khi chúng ta còn gây gổ, em đã từng hỏi qua anh vấn đề này, khi đó anh trả lời em... 'Chỉ có mình em'... Rốt cuộc là có ý gì?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm hỏi.

Ánh trăng dìu dịu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò của người thiếu nữ.

Tư Dạ Hàn ngắm thần sắc u mê trên mặt cô nàng, thân ảnh cao lớn của anh dường như bỗng thoáng qua một chút buồn bã.

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, biểu cảm của Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt khiến cho cô sinh ra ảo giác, cả thế giới này chỉ có một mình anh cô độc.

Tại sao... lại lộ ra vẻ mặt như thế?

Không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm con ngươi sáng lấp lánh trong màn đêm của cô bé, chậm rãi mở miệng, "Bởi vì, anh chỉ có mình em."

Chỉ có mình em... Anh chỉ có mình em!!

Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Oản Oản cảm giác trái tim mình giống như bị vật gì bén nhọn đâm một cái, bỗng nhiên thắt lại.

Là cháu đích tôn của Tư gia, là gia chủ duy nhất, rõ ràng địa vị cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, được tất cả mọi người tôn kính như thần.

Tại sao lại lộ ra vẻ mặt như thế, vì sao lại nói... Anh chỉ có mình cô?

Diệp Oản Oản càng ngày càng mê mang, chẳng lẽ... là kiếp trước nàng bỏ sót điều gì?

Hay là nàng quên mất chuyện gì trọng yếu?


Chương 1203: Không phải là đèn đã cạn dầu

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Oản Oản cố gắng nhớ lại, lại phát hiện không thu hoạch được gì.

Kỳ quái, trí nhớ của nàng tốt như vậy, không có đạo lý chuyện từng phát sinh qua lại không hề có một chút ấn tượng nào?

Thời điểm nàng tiếp tục tập trung suy nghĩ, lại phát hiện chỗ sâu trong óc giống như bị ngoại lực gì đó công kích, truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng...

"Ngủ đi."

Cơ thể bỗng nhiên được một bờ ngực ấm ấp ôm lấy, bên tai truyền tới âm thanh ôn nhu của Tư Dạ Hàn làm cho người ta vô cùng an tâm.

Nỗi đau đớn kia giống như ảo giác, tan thành mây khói.

Diệp Oản Oản gật đầu, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, có lẽ là do khoảng thời gian này áp lực quá lớn, quá bận rộn.

...

Mấy ngày sau, cao ốc tập đoàn Diệp thị.

Diệp Hồng Duy triệu tập tất cả cao tầng, mở ra một cuộc họp lớn của các thành viên Hội Đồng Quản Trị.

Trong phòng họp, bên trái của Diệp Hồng Duy, Diệp Thiệu An ngồi ở hàng trên cùng, tiếp đó là Diệp Y Y, bên cạnh Diệp Y Y chính là Cố Việt Trạch.

Mà bên tay phải của Diệp Hồng Duy là Diệp Mộ Phàm, bên cạnh Diệp Mộ Phàm chính là Diệp Oản Oản.

Các cao tầng của Hội Đồng Quản Trị ở đây, chỉ nhìn trật tự sắp xếp chỗ ngồi này, cũng đã trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh một tiếng.

Từ sau khi kết quả giải Kim Lan được công bố ra bên ngoài mấy ngày trước, cùng với sự tình trong buổi dạ tiệc được truyền ra, người của tập đoàn Diệp thị toàn bộ đều đã bàng hoàng.

Tất cả mọi người đều biết, công ty này, sợ là thời tiết muốn thay đổi rồi!

Diệp Hồng Duy ho nhẹ một tiếng, mở miệng, "Hai vị ngồi bên cạnh tôi, mọi người hẳn là đều đã biết, Tổng giám đốc của Chư Thần Thời Đại - Diệp Mộ Phàm, và Tổng Thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ - Diệp Oản Oản. Ngoài ra, mọi người đều biết, trước đây, chức vụ Tổng giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí là do Cố Việt Trạch, Cố tiên sinh tạm giữ."

Diệp Hồng Duy nói xong, hướng về Cố Việt Trạch nhìn lại, "Việt Trạch, khoảng thời gian này nhờ có cậu hỗ trợ."

Cố Việt Trạch bày ra phong thái hiền lành lịch sự, khiêm tốn mở miệng nói, "Chủ tịch Diệp, ngài khách khí rồi, đều là người một nhà, là lẽ đương nhiên."

Một bên, Diệp Y Y không nói một lời, trên mặt treo một nụ cười phóng khoáng khéo léo, nhưng mà đáy lòng đã sớm là một mảnh khói mù.

Mấy ngày nay nàng nghĩ qua vô số biện pháp, cũng hy vọng xa vời rằng lão gia tử sẽ không cảm thấy yên tâm đối với Diệp Mộ Phàm. Lại không nghĩ rằng, sự tình vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Diệp Hồng Duy thấy vậy, hài lòng gật đầu, ngay sau đó liền nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng nói, "Khoảng thời gian này sau khi khảo sát, năng lực của Mộ Phàm, chắc hẳn mọi người cũng đã biết quá rõ ràng. Cho nên, tôi quyết định, bắt đầu từ hôm nay, sẽ do Mộ Phàm đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí."

Trong nháy mắt khi lời này của Diệp Hồng Duy phát ra, phòng họp đầu tiên là yên lặng một giây đồng hồ. Không ít người theo bản năng mà hướng về phía Diệp Thiệu An và Diệp Y Y nhìn lại, thần sắc tựa hồ có chút chần chờ.

Bất quá, vẫn có tiếng vỗ tay vang lên lẻ tẻ, cuối cùng toàn trường đều vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Chúng cao tầng giờ phút này đã thổn thức không thôi. Ai có thể ngờ tới, 3 năm trước đây, một nhà Diệp Thiệu Đình bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, vậy mà một ngày kia lại vẫn có thể trở về.

Diệp Mộ Phàm giờ đã xưa đâu bằng nay, bọn họ vẫn nên bảo trì thái độ trung lập, không nên đắc tội là được rồi.

Huống chi, bên cạnh cậu ta còn có Diệp Oản Oản, một trợ tá vô cùng cường đại...

Hai huynh muội này, cũng đều không phải là đèn đã cạn dầu.

Một người con rể như Cố Việt Trạch, bất luận nhìn thế nào, cũng không thể sánh bằng người cháu ruột như Diệp Mộ Phàm...

Kết quả như thế nào, hết thảy vẫn còn khó nói trước được!

Thấy đại cục đã định, Diệp Thiệu An rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng sức vỗ bàn một cái, "Con không đồng ý! Ba, tiểu tử này tính tình như thế nào, chẳng lẽ ba còn không rõ ràng hay sao? Ba hãy nghĩ lại thời điểm khi hắn còn ở tại công ty chúng ta lúc trước, đem công ty giày vò thành hình dáng gì?"

Diệp Hồng Duy nhìn đứa con thứ thiếu kiên nhẫn này của mình, hơi nhíu mày...


Chương 1204: Người có tài thì chiếm được

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Hồng Duy trầm giọng mở miệng nói: "Thiệu An, sáng sớm ta cũng đã nói, tập đoàn là tâm huyết của ta, vô luận là đối với người nào, ta sẽ không thiên vị. Nguyên tắc trước giờ chỉ có một, người có tài thì chiếm được.

Trước đây Mộ Phàm tại tập đoàn biểu hiện quả thật không tốt, cho nên ta mới trừng phạt nó, mà bây giờ nó đã dùng thực lực chứng minh được mình, cho nên ta cũng sẽ cho nó một cơ hội như thường. Nếu như nó làm không tốt, như vậy cũng sẽ phải rời đi mà thôi. Không thiên vị bất kỳ ai!"

Đúng như Diệp Oản Oản dự đoán, lão gia tử cũng không để ý tới Diệp Thiệu An chất vấn.

Lão gia tử sinh thời quan tâm nhất chính là gia nghiệp mà ông ta phí hết tâm huyết tạo dựng nên. Cho nên giống như ông nói, yêu cầu của ông đối với người thừa kế chỉ có một: "Người có tài mới chiếm được".

Trước đây gia tăng hảo cảm cũng chỉ là phụ trợ, cuối cùng có thể thuyết phục lão gia tử chỉ có một cách, đó chính là thực lực.

Chỉ cần làm ra thành tích, vô luận là Diệp Thiệu An cùng Diệp Y Y bên kia dù nhảy nhót thế nào, dù bày trò thế nào, Diệp Hồng Duy cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi chủ ý.

Huống chi lão gia tử đối với Cố Việt Trạch vốn cũng không hoàn toàn yên tâm.

Ban đầu chẳng qua chỉ là Diệp gia đại loạn, quả thực không một người nào có thể dùng, mới nghe theo Diệp Y Y và Diệp Thiệu An khuyên, tạm thời đồng ý để cho Cố Việt Trạch quản lý.

Cuối cùng sự tình Diệp Mộ Phàm quay trở lại Hoàng Thiên Giải Trí vẫn được chốt lại như vậy.

Cuộc họp kết thúc trong một bầu không khí âm trầm, Diệp Thiệu An không thèm để ý Diệp Y Y khuyên can, trực tiếp xô ngã bàn, nổi giận đùng đùng rời đi.

Bên ngoài cửa phòng họp.

Diệp Y Y che giấu sự căm ghét nơi đáy mắt, "Mộ Phàm, hoan nghênh trở lại, sau này sẽ phải cùng nhau cộng sự, có chỗ nào không biết, có thể hỏi tôi."

Diệp Mộ Phàm khẽ xì một tiếng. Nếu đổi lại là lúc trước, hắn có lẽ đã thật sự bị "người chị họ" nhìn như ôn nhu ân cần này lừa gạt.

Hiện tại, còn coi hắn là kẻ ngu sao?

Diệp Mộ Phàm đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phát hiện Diệp Oản Oản và Cố Việt Trạch đồng thời không thấy đâu, vì vậy khẽ nguyền rủa một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Diệp Y Y, "Tôi cũng không phiền cô quan tâm, cô lo đi mà quản lý nam nhân của mình đi! Đừng để cho hắn trêu chọc Oản Oản, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"

Diệp Mộ Phàm nói xong, vội vàng đi tìm người.

Trong nháy mắt khi Diệp Mộ Phàm xoay người rời đi, sắc mặt Diệp Y Y nhất thời âm trầm đến cực hạn.

Cuối hành lang không người.

Cố Việt Trạch nhìn Diệp Oản Oản trước mắt dường như đã hoàn toàn tưởng như hai người, ánh mắt tham luyến lượn lờ trên người cô gái: "Oản Oản, chúc mừng em."

Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc mà nhìn người nam nhân nọ: "Có lời gì thì nói thẳng!"

Cố Việt Trạch tỏ vẻ đạo mạo mở miệng nói, "Tối nay có rảnh không? Cùng uống một ly?"

Vào giờ phút này, con ngươi của Cố Việt Trạch lấp lánh y như đang nhìn một con mồi thơm ngon phưng phức.

Diệp Thiệu An đã lăn lộn ở Diệp gia được 3 năm, ăn sâu bén rễ. Với thực lực trước mắt của Diệp Mộ Phàm, muốn dao động ông ta, vẫn còn chưa có cửa.

Cho nên hắn cũng không nôn nóng, mà dự định sẽ tọa sơn quan hổ đấu.

Hiện tại thứ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, ngược lại là... Diệp Oản Oản!

Nữ nhân này, thật sự là càng ngày càng khiến cho hắn tò mò...

Tại sao lúc trước không phát hiện ra, cái thứ ngu xuẩn làm cho người ta chán ghét đó, lại còn có một mặt mê người như vậy...

Diệp Oản Oản thật ra thì vốn cũng không nghĩ đến, nhưng không hiểu tại sao, sự để ý đối với Cố Việt Trạch trong tiềm thức, vẫn để cho nàng tới nói chuyện với hắn.

Kết quả, liền nghe được lời mời mọc chủ động này của Cố Việt Trạch.

Cố Việt Trạch vốn coi nàng ngu như bò, trốn nàng như trốn nước lũ, lại có thể chủ động câu dẫn nàng, hơn nữa thái độ còn khách khí như vậy, thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Khi đó không phải là nàng quấn quít lẽo đẽo đi theo sau mông hắn, sau đó nhận lại được là sự chán ghét và lạnh lùng.

Ôi cái thế giới xem mặt này...


Chương 1205: Cực kỳ tinh chuẩn

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Thái độ phong khinh vân đạm này của Cố Việt Trạch, cứ như thể đủ loại hành vi hắn làm đối với nàng trước đây, toàn bộ đều chưa từng xảy ra.

Nhưng ý đồ và dục vọng lồ lộ trong mắt hắn, Diệp Oản Oản tự nhiên không có khả năng không nhìn ra.

Diệp Oản Oản hướng về phía gã đàn ông trước mặt đang tỏ vẻ phong độ, nhưng ánh mắt lại đục ngầu, trầm ngâm nói: "Cố Việt Trạch, tôi thật sự đã từng yêu thích anh sao?"

Cố Việt Trạch nhíu mày: "Có ý gì?"

Diệp Oản Oản nhún vai một cái, "Không có gì, chỉ là cảm giác mình lúc ấy, hẳn là mắt hơi có chút mù, não thì không biết đang đi du lịch ở đâu."

Đại khái là ở trong vụ khủng bố tấn công khi đó, đầu óc hẳn là bị hỏng đi một chút, nếu không làm sao lại sẽ thích thứ người như Cố Việt Trạch?

Con ngươi của Cố Việt Trạch chợt co rút lại mấy phần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, trở giọng "Diệp Oản Oản, cô sẽ không phải là còn đang nằm mộng, vọng tưởng leo lên giường của Tư Dạ Hàn đấy chứ?"

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, leo lên giường của Tư Dạ Hàn?

Nàng không có mà!? Đều là Tư Dạ Hàn leo lên giường của nàng ngủ...

Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng, sau lưng một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Diệp Mộ Phàm khẩn trương không thôi vội chạy tới, một tay đem Diệp Oản Oản che chở ở sau lưng, "Cố Việt Trạch, ngươi muốn làm gì?"

Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy mất hứng xem kịch vui, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng, "Ca, đi thôi."

Diệp Mộ Phàm vốn còn muốn chửi Cố Việt Trạch, nhưng không thể làm gì khác hơn là đuổi sát theo Diệp Oản Oản.

Trên xe, Diệp Mộ Phàm lập tức khẩn trương truy hỏi, "Cố Việt Trạch cái tên cặn bã nam tìm em là muốn làm gì?"

Diệp Oản Oản nghiêng đầu sang, thuận miệng nói, "Có thể là muốn ôn lại chuyện cũ một chút đi."

Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nhất thời khẽ chửi thề một tiếng, "Mẹ! Cái gì mà ôn chuyện cũ! Cái thằng chó đó chính là lúc trước được em theo đuổi thì không thèm, bây giờ thấy em lột xác trở nên xinh đẹp, tươi ngon nên muốn 'làm thịt' em đấy!! Cái loại cặn bã trong số cặn bã này! Oản Oản xin em ngàn vạn lần chớ bị hắn lừa! Thứ người như vậy anh quá hiểu!"

Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rúm lại: "..."

Không hổ là kẻ phong lưu đã từng trải qua tình trường, có thể thấu hiểu được tâm tính của cặn bã nam, thực sự là cực kỳ tinh chuẩn...

Sau khi rời khỏi công ty, buổi tối Diệp Oản Oản cùng người một nhà ăn chung bữa cơm.

Mới vừa ngồi xuống, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân liền bắt đầu lên án Diệp Mộ Phàm.

Diệp Thiệu Đình: "Mộ Phàm, con là có chuyện gì xảy ra? Chuyện trọng yếu như vậy, làm sao có thể lừa gạt chúng ta? Em gái con là một cô gái, xuất đầu lộ diện ở trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net