chap2175-2176

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2175: Bị lừa lên đảo
- --

Chờ sau khi Diệp Oản Oản nói xong, thần sắc Hải Đường khẽ biến: "Chuyện này... Tại sao?"

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản yên lặng rất lâu.

"Hải Đường, chuyện này... cô không cần biết nhiều như thế, chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm. Tôi cần nghiệm chứng một chút." Diệp Oản Oản nói.

"Được, tôi hiểu rồi." Hải Đường đáp ứng: "Vậy tôi trở về trước chuẩn bị một chút!"

"Cực khổ rồi." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.

Hải Đường mới vừa rời đi, từ phía sau Diệp Oản Oản, một âm thanh khe khẽ vang lên: "Tiểu Phong, đã lâu không gặp."

Thanh âm này, đối với Diệp Oản Oản mà nói, vừa xa lạ lại cực kỳ quen thuộc.

Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản xoay người nhìn lại.

Trên mặt người đàn ông nọ nở một nụ cười như có như không, một đôi con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.

Người đàn ông trước mắt, tản mát ra một loại hơi thở thư sinh như từ trong xương tỏa ra.

"Tử Nhiên ca ca?"

Nhìn thấy nam nhân, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, rất nhanh liền lập tức phục hồi lại tinh thần.

Người đàn ông này, đương nhiên Diệp Oản Oản sẽ không xa lạ, chính là đại ca kết nghĩa của nàng, Ôn Tử Nhiên.

"Quả nhiên là em."

Ôn Tử Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, chậm rãi đi về phía Diệp Oản Oản.

Rất nhanh, Ôn Tử Nhiên đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản: "Nhiều năm không gặp như vậy, âm thanh của em không thay đổi, chỉ là không biết, dung mạo có thay đổi hay không?"

"Không thay đổi, đều không sai biệt lắm." Diệp Oản Oản cười nói.

Ở trong trí nhớ của Diệp Oản Oản, Ôn Tử Nhiên mới sinh ra cũng đã mù hai mắt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

"Tử Nhiên ca ca, từ lúc nào anh lại bị bắt vào đây vậy?"

Diệp Oản Oản nhìn Ôn Tử Nhiên, cau mày hỏi.

Mặc dù, trước đây Đại trưởng lão Không Sợ Minh cũng từng suy đoán qua, nhưng Diệp Oản Oản thật không ngờ tới, thật đúng là sẽ nhìn thấy Ôn Tử Nhiên ở nơi này.

"Cũng không quá lâu... Chuyện này không quan trọng, ngược lại là em đó, mấy năm nay đi nơi nào? Làm sao lại âm thầm rời khỏi Không Sợ Minh?" Ôn Tử Nhiên hỏi.

Đối với câu hỏi này, Diệp Oản Oản cũng không thể giải thích cặn kẽ.

Diệp Oản Oản và Ôn Tử Nhiên đã lâu không gặp, hai người ngồi bên nhau, cũng trò chuyện không ít.

Diệp Oản Oản quen biết Ôn Tử Nhiên đã 10 năm có hơn. Đối với Ôn Tử Nhiên, Diệp Oản Oản hiểu vô cùng rõ. Bằng vào thực lực của Ôn Tử Nhiên mà nói, nếu như không phải là hai mắt mù, tuyệt đối không có khả năng sẽ bị bắt đến loại địa phương như thế này.

Sau khi biết được kế hoạch của Diệp Oản Oản, Ôn Tử Nhiên hơi sững sờ. Nói như vậy, không bao lâu sau, bọn họ sẽ có thể thuận lợi rời khỏi hòn đảo này.

"Thật ra thì, anh lại cảm thấy, ngược lại, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đối với người bị bắt lên đảo cũng không có ác ý." Hồi lâu sau, Ôn Tử Nhiên hướng về Diệp Oản Oản nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại. Ý tưởng của Ôn Tử Nhiên và Kỷ Tu Nhiễm vậy mà có chút tương tự.

"Bị giam trên hòn đảo này, phần lớn đều là những nhân vật trắng trợn cự tuyệt người của dòng chính. Anh cho là sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy... Hơn nữa, Võ Đạo Liên Minh Công Hội dường như cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt chúng ta nhốt vào đây." Ôn Tử Nhiên nói.

Đối với vấn đề này, Diệp Oản Oản nói chung cũng không hề phản bác, nhưng cũng không đồng ý.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội có mục đích gì, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm.

Nhưng có một điểm, đem mọi người bắt trên hải đảo, hạn chế tự do của mọi người, nhốt vô thời hạn, bản thân chuyện này cũng đã không phải là có thiện ý rồi.

"Em nói này, không phải là anh không muốn thoát ra đấy chứ?" Diệp Oản Oản liếc Ôn Tử Nhiên một cái.

Nghe tiếng, Ôn Tử Nhiên lắc đầu một cái, cười nói: "Làm sao có thể chứ, ai lại muốn bị giam lại trên đảo này? Có thể đi ra ngoài dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi."

"Em rất hiếu kỳ, với thực lực của anh, rốt cuộc là làm thế nào bị bắt vào đây?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Ôn Tử Nhiên, hỏi.

"Thật ra thì, cũng không thể nói là bị bắt vào." Ôn Tử Nhiên lắc đầu một cái: "Trước anh có nhận một nhiệm vụ, chính là tới điều tra hòn đảo này. Còn chưa lên đảo liền gặp phải người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội canh giữ tại chung quanh hải đảo. Anh là bị lừa lên đảo."

Diệp Oản Oản: "..."

Chương 2176: Cửu ca anh tỉnh táo một chút!
- --

A Tu La.

Lâm Khuyết nôn nao không thôi mà đi theo sau lưng Tư Dạ Hàn khuyên, "Cửu ca! Cửu ca này... Cửu ca, anh tỉnh táo một chút! Nhiếp gia bên kia không phải đã nói rồi sao? Cửu tẩu là cố ý để bị bắt đi, muốn tự mình đi tìm hiểu tình hình một chút, cùng với chúng ta trong ứng ngoài hợp!

Nếu không, dưới tình huống không biết một chút tình hình trên đảo mà chạy tới, thật sự là quá nguy hiểm... Huống chi hiện tại hướng gió cũng không thuận lợi, không thể ra biển được... Cho nên... cho nên bây giờ tôi thấy là trước vẫn nên chờ tín hiệu của Cửu tẩu mới là ổn thỏa nhất..."

Lâm Khuyết đi lẽo đẽo ở phía sau nói một tràng, miệng đều đã sắp rách toạc cả rồi, mà nam nhân sải bước đi ở phía trước lại lẳng lặng sửa sang lại ống tay áo, chỉ nói một câu, "Chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, tôi tự mình đi qua!"

Lâm Khuyết hướng về phía Khương Viêm ở bên cạnh nháy mắt, để cho hắn cũng giúp đỡ khuyên mấy câu. Vì vậy, Khương Viêm ho nhẹ một tiếng, lên tiếng khuyên nhủ, "Chủ thượng, từ chuyện lần trước diệt trừ Nhiếp Linh Lung mà xem, sức mạnh của Nhiếp tiểu thư đã khôi phục. Huống chi Nhiếp tiểu thư đa mưu túc trí, ở trên đảo sẽ không có nguy hiểm..."

Lâm Khuyết nghe mà khóe miệng khẽ co rúm lại, đa mưu túc trí?

Không nghĩ tới Khương Viêm lại còn có cái kỹ năng mở mắt nói bừa này.

Tư Dạ Hàn mặc chiếc áo khoác màu đen vào, kéo dây kéo lên, "Khương Viêm, nếu như ba ngày sau ta không quay trở lại, hết thảy dựa theo những gì ta giao phó mà làm."

Khương Viêm: "Chủ thượng... Chuyện này..."

Bất đắc dĩ! Những gì hai người có thể nói đều đã nói hết, Tư Dạ Hàn cũng vẫn như cũ không cách nào yên tâm.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Oản Oản là Minh chủ Không Sợ Minh Tóc Húi Cua ca, Nhị tiểu thư Nhiếp gia, huấn luyện viên học viện ma quỷ của lính đánh thuê Xích Diễm, giá trị vũ lực siêu quần, kinh nghiệm giang hồ phong phú, là một con cáo già tuyệt đối sẽ không chịu ăn thiệt thòi.

Nhưng đối với Tư Dạ Hàn mà nói... lại vĩnh viễn vẫn luôn dừng lại ở thời điểm lúc ban đầu gặp nàng, coi nàng thành một nàng thiếu nữ nhỏ nhắn, yếu đuối, đơn thuần.

Cuối cùng, Tư Dạ Hàn vẫn quyết định mang theo Lâm Khuyết và mấy thành viên tinh nhuệ A Tu La, ngồi cùng một con thuyền nhỏ, trước tiên tiến về phía hòn đảo nhỏ.

Cùng lúc đó, trên hải đảo.

Sau khi biết được Diệp Oản Oản lại có biện pháp có thể lấy được thuyền, mặc dù một nhóm người vẫn là nửa tin nửa ngờ, nhưng ít ra rốt cuộc có một tia hi vọng.

Tất cả đại lão đều đầy nóng bỏng ngóng trông “thuyền-ơi-mau-lại-đây”, mau rời đi chỗ quỷ quái này! Nếu không... bọn họ sẽ bị nữ ma đầu này gài bẫy, đào hố tập thể đến... không còn sót một ai rồi!

Diệp Oản Oản không hề lập tức gởi tín hiệu, dự định quan sát tình hình trên đảo nhiều hơn một chút nữa, sau khi xác định không có tý sơ hở nào mới để cho Nhiếp gia và Tư Dạ Hàn bên kia tới cứu viện. Còn hiện tại thì sao... thuận tiện hố hàng mấy tên đại lão này cho vui trước đã.

Bản lĩnh bẫy người của Diệp Oản Oản ngũ hoa bát môn, sau khi Hà Bưu gặp họa còn có người không tin tà, kết quả cuối cùng đều không ngoại lệ, tất cả đều bị hố hàng đến kêu cha gọi mẹ.

Trong phòng giam, Diệp Oản Oản đã chiếm cứ ngai vàng thư thích nhất, bên tay trái, một đại lão bang phái nào đó đang ha ha cười khổ mà bưng trà cho nàng, bên tay phải, một tên đại lão nào đó nhận mệnh mà rót nước cho nàng.

Tất cả đám đại lão đều giận đến đau gan, tụ ba tụ năm mà tụm lại càu nhàu.

"Đệt! Liền không có người nào có thể chỉnh ả nữ ma đầu này một chút sao?"

"Chỉnh cô ta? Nếu như ngươi dám làm vậy thì ngươi đi đi! Nói chung là ta không đi!"

"Hic, nghe nói Hà Bưu bị tức đến mức cao huyết áp đều tái phát, quá thảm rồi..."

...

Trên chiếc bàn thấp trước mặt Diệp Oản Oản, trên trán một tên đại lão khác ướt đẫm mồ hôi lạnh, "Chuyện này... Chuyện này là không thể nào! Một lá bài cuối cùng trong tay ngươi không phải là 3 cơ sao?"

Diệp Oản Oản mặt đầy bộ dáng phách lối, "Đó nhất định là ngươi mắt mờ rồi đi? Chấp nhận thua cuộc đi, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, một bang chủ như ngươi cũng đừng có mà ăn vạ chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net