chap2177-2178

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap2177:tu la chủ cũng bị bắt vào đây
- -- 

Thời khắc này, cửa phòng giam cũ.

Mấy gã đại lão đang ngồi ở cửa, giống như cá kho tiêu, chán đến chết đến tê liệt ngồi tán dóc ở nơi nào đó, đột nhiên có người lanh mắt phát hiện cách đó không xa lại có một khuôn mặt người mới.

"Ai? Hai người bên kia là ai? Thật giống như chưa từng gặp!" Trong đó một gã đại lão có chút hoài nghi hỏi.

"Đoán chừng là người mới bị bắt vào đây thì phải?"

Hai người đang bàn tán, lúc này, một đại lão bang phái nào đó nhìn chằm chằm phương hướng hai người tới, đột nhiên không tưởng tượng nổi mà trợn to hai mắt, "Mịa nó! Tu... Tu La Chủ! Cái vị bên trái đó không phải là Tu La Chủ sao? Làm sao hắn cũng bị bắt vào đây!?"

"Ta nhổ vào! Ngươi nói ai cơ?"

"Cái mặt lạ hoắc kia là Tu La Chủ, cái tên bên phải là trợ thủ của hắn, ta đã gặp một lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai!"

...

Sau khi xuống thuyền, Tư Dạ Hàn liền âm thầm mang theo Lâm Khuyết bắt đầu đi điều tra tung tích của Diệp Oản Oản. Kết quả, dò xét hết mấy phân khu đều không thể tìm được nàng.

Chỉ ở trên bãi cát tìm được một đôi giày dính máu của nàng.

Trong tay Tư Dạ Hàn cầm đôi giày nữ kia, nhìn vết máu trên giầy, sắc mặt khó coi xưa nay chưa từng có.

Lâm Khuyết cũng có chút luống cuống, "Cửu ca, anh đừng vội, còn có một khu vẫn còn chưa tìm đâu!"

Ngón tay của Tư Dạ Hàn siết chặt từng chút một, tiếp tục đi về phía trước.

Cửa phòng giam Khu B.

Đám người lê lết ngoài cửa đã nhanh chóng vọt vào trong thông báo mọi người, "Đệt đệt đệt! Lại có người mới bị bắt vào! Các ngươi có biết lần này người bị bắt đi vào là ai không?"

Trong phòng, một đám đại lão nghe vậy tất cả đều không mấy hứng thú.

Ban đầu khi có người mới bị bắt vào, mọi người còn có thể than thở mấy câu, nhưng theo số lượng người bị bắt vào càng ngày càng nhiều, lai lịch cũng càng ngày càng lớn, mọi người về căn bản đều đã chết lặng.

"Ai vậy, sao ngươi kích động thành như vậy?" Có người không nhanh không chậm hỏi một câu.

"Tu La Chủ! Là Tu La Chủ đấy!" Người đứng ở cửa kia cất giọng mở miệng nói.

"Mịa nó! Ngươi nói ai?"

"Một trong tam đại cự đầu của Tội Ngục, thủ lĩnh A Tu La, Tu La Chủ?"

"Không sai! Chính là hắn! Ta đã gặp một lần, tuyệt đối sẽ không nhận lầm!"

"Thậm chí ngay cả Tu La Chủ đều bị bắt vào đây rồi, thế lực phía sau màn trên đảo này rốt cuộc là thế lực gì?"

"Ta nguyên bản còn tưởng rằng là Tội Ngục giở trò quỷ chứ, rốt cục làm sao ngay cả Tu La Chủ đều bị bắt vào rồi?"

Bên trong gian phòng, Diệp Oản Oản đang nổ bài Địa Chủ, nghe phía bên ngoài lầm rầm bàn tán, thuận miệng hỏi một câu, "Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?"

Nơi cửa có người mở miệng nói, "Hình như là có người mới bị bắt vào rồi!"

Diệp Oản Oản nhàn nhã nhấp miếng trà ngon mới vừa thắng được, nhíu mày hỏi, "Người mới? Độc Lập Châu này, các đại lão có mặt mũi đều đã bị bắt không sai biệt lắm rồi đi, còn có thể là ai bị bắt vào nữa hả?"

Lúc này, trong đám người có một thanh âm kích động lên tiếng trả lời, "Mịa nó! Hình như là Tu La Chủ!"

"Phụttt——!! "

Trong nháy mắt khi nghe được ba chữ “Tu La Chủ”, Diệp Oản Oản nhất thời phun thẳng hớp nước trà ra ngoài, "Ngươi nói ai?"

"Lão đại A Tu La, đại ma đầu Tu La Chủ!"

Diệp Oản Oản trực tiếp sững sờ, hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý: "..."

A Cửu?

Nàng còn chưa gởi tín hiệu mà, làm sao anh ấy lại đến rồi?

Sau khi kinh ngạc, phản ứng thứ hai của Diệp Oản Oản là cúi đầu liếc nhìn chính mình, giờ phút này, nàng đang tóc tai rối bời, quần áo nhăn nhúm, chân mang đôi giày cỏ tự chế, không có chút hình tượng nào đang gác chân lên bàn trà, vênh váo rung chân, trong tay cầm bài, trước người chất đống tất cả đều là những đồ vật đào hố đám đại lão mà thu được...

Hiển nhiên là một nữ đại sơn tặc, nữ thổ phỉ...

Diệp Oản Oản: "Ta...đệt..."

Chap2178:bảo bảo anh rốt cuộc đã tới

- -- 

Bên ngoài, đám người huyên náo đột nhiên an tĩnh lại, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần.

Xong rồi...

Làm sao vào lúc này lại đến liền vậy hả, nàng còn chưa kịp chuẩn bị chút nào cơ mà!

Diệp Oản Oản quả thật là giống như con kiến bò trên chảo nóng, vội vàng buông chân xuống, trở mình bò dậy, ba chân bốn cẳng nhét toàn bộ những lá bài vào trong tay đại lão bên tay trái, lại lấy vải đắp lên tất cả đồ thắng cuộc trên bàn, cuối cùng thật nhanh chóng thuận tay vuốt lại mái tóc rối bời như ổ gà của mình...

Diệp Oản Oản bên này mới vừa hiểm hiểm làm xong, sát sau đó, Tư Dạ Hàn với một bộ đồ đen ngầu đã cất bước đi vào.

Vốn là định thừa dịp đêm đen lại tới tìm người, nhưng anh đã đợi không được lâu như vậy, một khắc không thấy được nàng, anh đều không cách nào yên tâm.

Tư Dạ Hàn tiến vào, chuyện thứ nhất chính là nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng tìm người.

Cùng lúc đó, một bên, các đại lão vây xem cũng đang theo đuổi tâm tư của mình mà hướng về chàng trai quan sát.

Đây chính là Tu La Chủ?

"Nghe đồn không phải nói tướng mạo Tu La Chủ xấu xí như quái vật sao?"

"Giá trị nhan sắc này dường như có chút nghịch thiên nha..."

"Trừ gương mặt này, hẳn cũng không có gì khác biệt so với quái vật chứ?" 

Đang ngồi đều là người lão luyện từng trải sa trường, cho nên chỉ liếc mắt một cái, liền có thể theo bản năng phát hiện ra sự nguy hiểm của người này.

Ngay vào lúc này, tất cả mọi người chỉ thấy một bóng người thật nhanh tiến về phương hướng của Tu La Chủ...

Hể, đây là tình huống gì?

Trên đảo này, có đối thủ một mất một còn của Tu La Chủ sao?

Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ con mắt, vừa thấy mặt liền muốn đánh?

Tốc độ của Diệp Oản Oản thật sự là quá nhanh, ngay cả Tư Dạ Hàn cũng đều không kịp phản ứng. Đợi đến khi anh phản ứng lại, đã bị một thân hình mềm mại ôm chặt lấy.

Diệp Oản Oản phảng phất như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vừa thấy được Tư Dạ Hàn liền bay nhào về phía anh, vui đầu vào trong ngực anh.

Toàn bộ trạng thái phòng bị của Tư Dạ Hàn, ngay trong nháy mắt ngay khi cô gái nhào vào trong lòng ngực của mình, liền tan rã. Trong tích tắc ngay khi thấy Diệp Oản Oản hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở trước người mình, dòng suy nghĩ cáu kỉnh hỗn loạn rốt cuộc lắng xuống, sắc mặt căng thẳng cũng hòa hoãn lại, "Oản Oản..."

Nàng không có việc gì...

"Oa oa oa, Bảo Bảo anh rốt cuộc đã tới, trên đảo thật là đáng sợ nha!" Âm thanh Diệp Oản Oản vừa yếu ớt vừa mềm mềm, đầy đáng thương mà kề cận Tư Dạ Hàn, bắt đầu khóc lóc kể lể.

Một đám các đại lão vây xem không nghĩ tới người nhào qua sẽ là Bạch Phong. Mắt thấy nữ ma đầu mấy ngày nay bẫy bọn họ lên bờ xuống ruộng, trong nháy mắt trở mặt, y như là chim non nép vào người, đầy nũng nịu nhào vào lòng chàng trai, cơ hồ “loảng xoảng loảng xoảng” vô số chiếc cằm rơi xuống tập thể. 

Bọn họ mới vừa rồi... thấy được cái gì...?

"Mới vừa rồi nhào qua... là thứ đồ chơi gì?"

"Hình như là nữ ma đầu kia..."

"Cô ta nói cái gì? Trên đảo thật là đáng sợ?"

Trên đảo này, thứ đáng sợ nhất... chẳng lẽ không phải là cô ta sao?

Còn nữa... nghe đồn Tóc Húi Cua ca này ngay cả Tu La Chủ cũng đều có một chân, lại có thể không phải là tin đồn, mà là sự thật?

Ngay cả Tu La Chủ cũng dám cua, nữ nhân này rốt cuộc là khủng bố đến mức nào?

Giờ phút này, Tư Dạ Hàn không hề để ý chút nào tới đủ loại ánh mắt kinh ngạc đến ngây người xung quanh, sau khi nghe được lời của cô gái, đầu lông mày mới vừa thư giãn của chàng trai nhất thời lại nhíu chặt lại, lập tức cởi chiếc áo khoác lớn trên người xuống, ôm chặt cô gái vào trong lồng ngực mình, cúi đầu xuống, hết sức ôn nhu hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu của nàng, "Đừng sợ, không sao."

Diệp Oản Oản sờ sờ đỉnh đầu của mình, có chút ảo não. Làm bậy rồi, nàng chưa gội đầu!

Cảm thụ khí tức quen thuộc và nhiệt độ ấm áp trên người, trong lòng Diệp Oản Oản cũng cảm thấy ấm áp, ngước đầu nhỏ liền bắt đầu làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net