chap2237-2238

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2237: Vẫn là anh hùng trong lòng em sao?

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Theo lời của Tạ Thiên Xuyên vừa dứt tiếng, mặt Giang Ly Hận cũng đầy vẻ kinh ngạc: "A Cửu... không thể nào! Tại sao là anh ấy, rốt cuộc anh ấy đang làm cái gì?"

Tư Dạ Hàn nhìn về phía người đàn ông áo đen, thần sắc như thường, trong một đôi mắt, không có chút dao động nào, như là đã sớm ngờ tới kết quả sẽ là như thế.

"Xem ra, là lúc nên lựa chọn rồi." Hồi lâu sau, lúc này Tư Dạ Hàn mới mặt không cảm xúc mở miệng nói.

"Lựa chọn?"

Nghe Tư Dạ Hàn nói, Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu “lựa chọn” trong miệng Tư Dạ Hàn rốt cuộc là ám chỉ cái gì.

"A Cửu, cậu là để cho ai lựa chọn?" Tạ Thiên Xuyên hỏi.

Tư Dạ Hàn nhìn một cái Diệp Oản Oản ở xa xa, chỉ chốc lát sau, lãnh đạm nói: "Cô ấy, tôi, và cả chúng ta."

...

Giờ phút này, người áo đen nhìn Diệp Oản Oản, khóe miệng hơi hơi dương lên, trên mặt mang theo một nụ cười khó hiểu: "Hẳn là sẽ rất giật mình đi?"

"Anh..."

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen, thân thể khẽ run lên.

Diệp Oản Oản chưa bao giờ nghĩ tới, trong lúc mình còn sống trên đời, còn có thể thấy được người anh hùng vĩ đại trong lòng mình... Càng không hề nghĩ rằng, là sẽ gặp mặt ở bên dưới tình huống như thế này.

"Làm sao, bây giờ em nhìn một chút, anh vẫn là anh hùng trong lòng em sao?" Nhiếp Vô Danh nhìn Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói.

"Tiểu tử thúi, ngươi nổi điên làm cái gì đó!"

Trong đám người, Nhiếp gia chủ hướng về Nhiếp Vô Danh, nghiêm nghị quát lên.

Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, sau khi nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, thậm chí không thể phục hồi lại tinh thần. Trước đó... không phải là Vô Ưu nói cho bọn họ biết, Vô Danh đang nhận một đơn đặt hàng lớn, đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ sao...

Chẳng lẽ, cái gọi là “đơn-đặt-hàng-lớn” được Nhiếp Vô Danh nhận, là trợ giúp dòng chính?

Nói cách khác, Nhiếp Vô Danh, bị dòng chính thuê?

"Đồ khốn kiếp nhà ngươi, não bị lừa đá? Đơn hàng của dòng chính mà ngươi cũng dám nhận?" Nhiếp gia chủ tức giận chửi xối xả.

Nghe Nhiếp gia chủ trách mắng, chân mày Nhiếp Vô Danh hơi hơi nhíu lại, lúc này, ánh mắt lạnh như băng rơi ở bên cạnh Nhiếp gia chủ: "Có thể câm miệng của ông lại không?"

"Mày... nói cái gì?" Nhiếp gia chủ thần sắc kinh ngạc. Nhiếp Vô Danh... bảo ông im miệng?

Còn không đợi Nhiếp gia chủ tiếp tục lên tiếng, Diệp Oản Oản lại hướng về Nhiếp gia chủ lắc đầu một cái, ra hiệu cho ông chớ nên tiếp tục nhiều lời.

Nhiếp gia chủ cắn răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Rất nhanh, Diệp Oản Oản lần nữa nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Nàng thật giống như hiểu ra một ít chuyện...

Có lẽ, trong nháy mắt khi nhìn thấy Nhiếp Vô Danh xuất hiện, tất cả nghi vấn, cũng đều dần dần tản đi.

Từ lúc ban đầu tại Hoa quốc, Nhiếp Vô Danh để cho người đi cướp đoạt chiếc nhẫn của mình, mục tiêu vẻn vẹn chẳng qua là chiếc nhẫn, lại chưa bao giờ có ý định muốn hại nàng.

"Ca ca, thật ra thì hẳn anh phải biết, chiếc nhẫn này là giả đi?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, mở miệng nói.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười: "Tại sao thật, tại sao giả?"

"Nếu như em đoán không lầm, chiếc nhẫn này, chắc là do chính anh đích thân tạo ra." Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.

"Không hổ là em gái của anh, đoán không sai." Nhiếp Vô Danh vuốt cằm nói.

Khả năng chế tác của Nhiếp Vô Danh có thành tựu cực cao. Ban đầu ở Hoa quốc, thời điểm lần đầu Diệp Oản Oản gặp được anh, Nhiếp Vô Danh đang bày hàng vỉa hè, mà giá cả đồ chế tác thủ công trên sạp hàng không hề rẻ, cũng là do Nhiếp Vô Danh tự tay chế tạo.

"Thật ra thì, chiếc nhẫn này, không có quan hệ gì cùng Tử Vong Hoa Hồng... Nhưng cũng không hẳn vậy, chắc là thuộc về... loại nhẫn cặp cho tình nhân cùng với chiếc nhẫn của cô chúng ta, phải không?" Diệp Oản Oản nói.

"Đúng vậy, anh tự mình làm." Nhiếp Vô Danh cười nói.

Chương 2238: Cô họ...

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, chuyện cũ hiện lên trong lòng Diệp Oản Oản.

Năm đó, Nhiếp Vô Danh còn trẻ tuổi rời nhà, được đưa tới bên chỗ một người họ hàng xa, bà Hai, để học nghệ.

Bà Hai là em gái bà con xa của ông nội, tộc trưởng Lăng gia. Mặc dù bối phận tương tự tộc trưởng Lăng gia, nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn gần 30 so với tộc trưởng.

Chỉ bất quá, bà Hai võ nghệ siêu quần, can đảm cực cao, giáo dục đối với hậu bối cũng vô cùng không tầm thường.

Cho nên, năm đó, tộc trưởng Lăng gia cũng không thèm quan tâm sự đồng ý của Nhiếp chủ mẫu và gia chủ, tự tiện đem Nhiếp Vô Danh đưa tới chỗ bà Hai.

Sự giáo dục của bà Hai cực kỳ nghiêm khắc, mặc dù Nhiếp Vô Danh chịu nhiều đau khổ, nhưng cũng học được một thân bản lĩnh.

Bà Hai có một người con gái, tên là Lăng Miểu. Tính ra, nàng có bối phận là cô họ của Nhiếp Vô Danh. Chỉ bất quá, tuổi tác lại tương đương với anh.

Hai người nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng, hai người sống chung cực kỳ hài hòa.

Không lâu sau, tuy là Nhiếp Vô Danh quay trở về Độc Lập Châu, nhưng lại cũng chưa từng gián đoạn liên lạc cùng Lăng Miểu.

Chẳng qua là Diệp Oản Oản từng nghe Nhiếp Vô Danh nói, anh ấy và cô của anh, Lăng Miểu, yêu nhau...

Khi lần đầu tiên Diệp Oản Oản nhìn thấy Lăng Miểu... lại là vào lúc Lăng Miểu gặp phải sự vây công của các thế lực lớn nhỏ Độc Lập Châu. Là do ông ngoại sắp đặt, cuối cùng hại chết Lăng Miểu...

Ông ngoại dùng mạng Nhiếp Vô Danh, uy hiếp Lăng Miểu... khiến cho cô một thân một mình đến nơi hẹn...

Diệp Oản Oản nhớ mang máng, Lăng Miểu trưởng thành vô cùng ngọt ngào động lòng người, nhưng khí chất lại hoàn toàn ngược lại, lạnh lùng đến dị thường, giống như một khối băng lạnh buốt, người ngoài rất khó sống chung.

Mà vào trước khi Lăng Miểu chết, cô ấy đem chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tử Vong Hoa Hồng, tự tay giao cho Diệp Oản Oản, cũng hỏi thăm Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh có an toàn hay không...?

Đến nay, Diệp Oản Oản cũng rất khó quên được hình ảnh năm đó, Lăng Miểu thỏa mãn sau khi biết được Nhiếp Vô Danh cũng không gặp nguy đến hiểm tánh mạng.

Đây là tất cả ký ức của Diệp Oản Oản.

Ngày trước, Nhiếp Vô Danh tài hoa xuất chúng, trí tuệ của anh, thậm chí không kém gì Kỷ Tu Nhiễm.

Chỉ bất quá, ký ức của nàng bị thay đổi, sau khi gặp lại Nhiếp Vô Danh, cũng thấy anh thay đổi theo, giống như là trở thành một người khác.

Trở lại Độc Lập Châu, sau khi khôi phục thân phận của Nhiếp Vô Ưu, cha mẹ từng nói qua, Nhiếp Vô Danh là chịu phải đả kích năm đó...

Nhưng hiện tại... liên tưởng tới lá thư Kỷ Tu Nhiễm để lại cho nàng này...

Nội dung trong thư là: " Anh cũng không có mộng tưởng gì lớn lao, chỉ muốn có một mẫu ruộng tốt, mỗi ngày cơm canh đạm bạc, làm chút buôn bán lẻ, bình thản sinh hoạt."

Giờ phút này, Diệp Oản Oản đoán rằng, Kỷ Tu Nhiễm dùng một câu nói vô cùng mịt mờ biểu đạt ra chân tướng.

Thứ cái này ám chỉ, căn bản chính là Nhiếp Vô Danh!

Cho nên, trong thư Kỷ Tu Nhiễm mới có thể nhắc nhở nàng, không nên lại đi điều tra...

Còn nữa, trên tờ giấy Kỷ Tu Nhiễm xé nát, thật ra thì cũng đã viết lên chân tướng và quá trình.

Căn bản không phải là Nhiếp Vô Danh bị kích thích mà biến thành bộ dáng hiện nay, chân tướng hẳn là vì anh bị Kỷ Tu Nhiễm thôi miên...

Rất có thể, là Kỷ Tu Nhiễm khiến cho Nhiếp Vô Danh quên đi đoạn ký ức này.

Mà trên tờ giấy còn nói, thôi miên mất đi hiệu lực, anh ấy đã trở về rồi...

Ý tứ có thể là, sức mạnh ý chí của Nhiếp Vô Danh quá mức lớn mạnh, một lần nữa anh đã nhớ lại đoạn chuyện xưa kia...

"Là Kỷ Tu Nhiễm thôi miên anh đúng không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh hỏi.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười: "Không thể không nói, thành tựu thôi miên của Tu Nhiễm, thiên hạ vô song! Anh nói với cậu ta, anh muốn cho tất cả các thế lực lớn nhỏ của Độc Lập Châu từng tham dự vây quét Lăng Miểu phải vạn kiếp bất phục, cậu ta lại không đồng ý. Thậm chí còn thôi miên anh... Sau khi thôi miên, anh quên mất cô ấy, chỉ muốn kiếm tiền và phát tài, như bị ma quỷ ám ảnh."

Không đợi Diệp Oản Oản lên tiếng, Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói: "Chiếc nhẫn này, cực kỳ tương tự như chiếc nhẫn kia của Lăng Miểu, là nhẫn tình nhân do chính anh làm, không có bất cứ quan hệ nào cùng Tử Vong Hoa Hồng. Nhưng sau khi anh bị thôi miên, ngay cả chiếc nhẫn này cũng đã không nhớ. Cho nên, nó mới có thể bị anh cởi ra khỏi tay, nhét vào Nhiếp gia. Nếu không, làm sao em có thể trộm được chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net