chap2239-2240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2239: Mục đích thực sự

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh gần trong gang tấc, sau hồi lâu yên lặng, lúc này mới lên tiếng nói: "Thật ra thì, thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm đối với anh, đã sớm mất hiệu lực rồi đi?"

Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái: "Thôi miên mặc dù lợi hại, nhưng trên thực tế cũng không kéo dài quá lâu, ước chừng chỉ duy trì thời gian nửa năm."

"Cho nên, thời điểm ban đầu anh đến Hoa quốc tìm em, sớm đã không phải là ở trong trạng thái thôi miên." Diệp Oản Oản trầm tư nói.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười: "Ừ, chỉ bất quá, ban đầu lần đầu tiên gặp em ở Hoa quốc, chẳng qua chỉ là cảm thấy em có chút giống Vô Ưu, thật đúng là không nhận ra."

"Như thế... Anh đến Hoa quốc tìm em, rốt cuộc là vì cái gì?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Tìm em chính là tìm em, không có nhiều lý do như thế. Đương nhiên, cũng vì tìm chiếc nhẫn về." Nhiếp Vô Danh đáp đúng sự thật.

Diệp Oản Oản cũng không phản bác gì, chiếc nhẫn Nhiếp Vô Danh đeo trên tay kia, tuy là do anh tự mình luyện chế, không có bất cứ quan hệ nào cùng Tử Vong Hoa Hồng, nhưng đối với Nhiếp Vô Danh mà nói, ý nghĩa vô cùng trọng đại.

Chiếc nhẫn này, tượng trưng cho tình cảm của anh và Lăng Miểu.

Diệp Oản Oản tin tưởng, cho dù dùng chính chiếc nhẫn kia của mình, đi đổi với chiếc nhẫn này của Nhiếp Vô Danh, anh cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.

"Vậy... Trước đó tại sao anh lại để cho dòng chính đi cướp một chiếc nhẫn khác?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh hỏi.

"Rất đơn giản." Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười trả lời: "Nếu như, chiếc nhẫn kia ở trên tay anh... Anh sẽ có thể điều động lực lượng càng thêm mạnh mẽ. Phá hủy Độc Lập Châu, dễ như trở bàn tay!"

"Nhưng mà, sau đó tại sao anh lại buông tha?" Diệp Oản Oản tiếp tục đặt câu hỏi.

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Nhiếp Vô Danh chìm vào trong yên lặng.

"Nếu không thì sao?" Hồi lâu sau, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: "Em dẫu có chết cũng không muốn giao ra, chẳng lẽ, muốn cho anh thật vì chiếc nhẫn kia mà giết em sao?"

"Em hiểu rồi..." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.

Hiện nay xem ra, thật ra thì, đã cực kỳ sáng tỏ.

Năm đó, sau khi Lăng Miểu chết, Nhiếp Vô Danh rơi vào trạng thái điên cuồng, muốn vì Lăng Miểu báo thù, huỷ diệt tất cả các thế lực lớn nhỏ tham dự vây quét Lăng Miểu.

Mà những thế lực lớn nhỏ này, gần như bao trùm toàn bộ Độc Lập Châu.

Nguyên bản, Nhiếp Vô Danh tìm tới Kỷ Tu Nhiễm, là muốn để cho Kỷ Tu Nhiễm giúp anh một tay. Nhưng trong lòng Kỷ Tu Nhiễm lại không đành lòng, cũng không muốn nhìn thấy Nhiếp Vô Danh đau khổ như vậy, thuận tiện lấy thủ đoạn thôi miên, khiến cho Nhiếp Vô Danh quên mất đoạn ký ức này. Hơn nữa, anh còn đem tính cách Nhiếp Vô Danh cải biến thành tham tiền như mạng, một con buôn chỉ vui khi kiếm tiền.

Như vậy thứ nhất, Nhiếp Vô Danh bôn ba mỗi ngày, bề bộn lo việc kiếm tiền, vui này buồn kia, đối với Nhiếp Vô Danh mà nói, hẳn cũng coi như là một chuyện may mắn.

Nhưng mà, khiến Kỷ Tu Nhiễm không ngờ đến chính là, sức mạnh ý chí của Nhiếp Vô Danh, thật sự là mạnh mẽ đến quá đáng. Bất quá thời gian chỉ vẻn vẹn nửa năm, thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm cũng đã mất đi hiệu lực.

Từ khi Nhiếp Vô Danh nhớ lại hết thảy, anh liền lấy thân phận của người áo đen, trở thành quân sư của dòng chính, tỏ vẻ muốn giúp dòng chính lần nữa khống chế Độc Lập Châu.

Nhưng cuối cùng là chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng chỉ cần liếc qua là thấy ngay.

Năm đó, bên phía dòng chính, cũng tham dự vây quét Lăng Miểu!

Sở dĩ Nhiếp Vô Danh nguyện ý trợ giúp dòng chính, hoàn toàn là muốn sớm kích động đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ bùng nổ.

Trong lòng Nhiếp Vô Danh hiểu rõ, một khi đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ nổ ra, những thế lực lớn nhỏ kia của Độc Lập Châu sẽ không cách nào thờ ơ không quan tâm, toàn bộ cũng đều sẽ phải tham dự vào trong đó.

Mà mục đích thật sự của Nhiếp Vô Danh, là muốn để cho dòng chính và dòng thứ chém giết lẫn nhau, lấy mạng đổi mạng, bao gồm những thế lực lớn nhỏ ủng hộ dòng chính và dòng thứ kia.

Nghĩ đến đây, trên trán Diệp Oản Oản không khỏi thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.

Chương 2240: Huy hoàng đỉnh phong một thời

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Kế hoạch của Nhiếp Vô Danh, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng cũng ác độc vạn phần.

Trong ngày thường, Nhiếp Vô Danh một mực luôn ngụy trang thành bộ dáng tham tiền. Mà trên thực tế, lớp ngụy trang này, đem đến hiệu quả cực kỳ vi diệu. Toàn bộ Độc Lập Châu, không một ai sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người một vị con ông cháu cha như vậy. Cho dù anh đã từng nắm giữ qua vị trí huy hoàng đỉnh phong một thời, nhưng mọi người chỉ sống ở hiện tại.

Thậm chí, cuối cùng Nhiếp Vô Danh dùng chiêu giả chết, man thiên quá hải *. Không một ai sẽ ngờ tới, trận đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ này, tất cả đều là kế hoạch do Nhiếp Vô Danh một tay bày ra.

* Man thiên quá hải (瞞天過海): một trong 36 kế - giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.

"Nhiếp Linh Lung biết thân phận của anh sao...?" Một lát sau, Diệp Oản Oản hỏi.

Nhiếp Vô Danh khẽ xì một tiếng, lắc đầu một cái: "Ả ta như thế nào mà biết được? Nhiếp Linh Lung... bất quá chẳng qua là một con cờ trong tay anh mà thôi. Thật ra thì... anh vốn là muốn trước tiên để cho cô ta khống chế Nhiếp gia, sau đó cùng hợp tác với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lật đổ toàn bộ tứ đại thế gia, để cho tứ đại thế gia cuối cùng trở thành con át chủ bài trong tay anh, để cho anh tùy nghi sử dụng. Đáng tiếc, Nhiếp Linh Lung, quá mức ngu xuẩn!"

"Cho nên... Anh không thể lấy được tứ đại thế gia, cuối cùng chỉ có thể dùng phương thức giả chết để man thiên quá hải, ý đồ tránh được sự điều tra của Trọng Tài Hội..." Diệp Oản Oản tiếp tục suy luận.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh cười nói: "Không sai... Việc anh giả chết đích xác là muốn lừa gạt Trọng Tài Hội, nhưng cũng không phải là sợ Trọng Tài Hội điều tra, mà là có liên quan đến kế hoạch sau đó của anh. Nếu như kế hoạch lần này thành công, anh sẽ đối phó Trọng Tài Hội. Bọn họ nhất định không đoán được, một người chết... sẽ ở sau lưng, cùng bọn họ đánh cờ đi!"

Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh, hơi nhíu mày. Bởi vì quan hệ của mình, từ đó phá đi thân phận của Nhiếp Vô Danh...

Nếu như, lại cho nàng một cơ hội, nàng sẽ không như thế!

Đối với việc Nhiếp Vô Danh sẽ bố trí một bố cục lớn như vậy, Diệp Oản Oản cũng sẽ không quá mức giật mình hay phản cảm. Tình cảm giữa Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu, trong lòng nàng hiểu rõ.

Ban đầu, sau khi bị Kỷ Tu Nhiễm thôi miên, Nhiếp Vô Danh không biết lai lịch chiếc nhẫn kia của anh, cảm thấy không vừa mắt, cho nên nhét vào Nhiếp gia.

Dưới cơ duyên xảo hợp, Diệp Oản Oản dẫn Không Sợ Minh, lẻn vào Nhiếp gia trộm một vòng. Càng trùng hợp chính là, chiếc nhẫn Nhiếp Vô Danh nhét vào Nhiếp gia, cũng bị Diệp Oản Oản trộm đi.

Cho nên, mấy năm nay, Nhiếp Vô Danh không đơn thuần là đang tìm kiếm nàng, mà phần nhiều là đang đi tìm kiếm chiếc nhẫn tình nhân, tượng trưng cho tình cảm giữa anh và Lăng Miểu...

"Ca ca... Em hỏi anh lại một lần nữa... Ông ngoại là... anh giết à?"

Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh, thấp giọng hỏi. Đây là đối thoại riêng giữa nàng và Nhiếp Vô Danh, không một ai có thể nghe thấy.

"Có phải hay là không, hiện nay mà nói, có quan trọng không?" Nhiếp Vô Danh cho ra một câu trả lời lập lờ nước đôi.

"Được, anh không cần phải nói." Diệp Oản Oản nói.

Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, tộc trưởng cổ tộc dòng thứ nào đó tức giận quát lên: "Khương tộc trưởng, chuyện giữa dòng chính và dòng thứ chúng ta, tạm thời để ở một bên. Hôm nay, trước đem tên tiểu súc sinh này trừ đi, căn bản là hắn muốn kéo toàn bộ thế lực lớn nhỏ Độc Lập Châu lấy mạng đổi mạng, chính mình ngồi làm ngư ông thủ lợi!"

Theo vị tộc trưởng dòng thứ nọ dứt tiếng, tộc trưởng dòng chính híp cặp mắt lại, cười lạnh: "Được, ta chính đang có ý đó, bất kể như thế nào, dòng chính và dòng thứ vốn là cùng một nguồn cội, coi như là muốn phân thắng bại, cũng không thể chịu đựng việc bị người bên cạnh lợi dụng!"

Rất nhanh, các thế lực lớn nhỏ ủng hộ dòng thứ và dòng chính, đồng loạt đưa cặp mắt lạnh nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, trong mắt tỏa ra sát ý kinh người.

"Ha... Chỉ bằng đám phế vật tầm thường này, các ngươi cũng muốn lấy mạng của Nhiếp mỗ ta sao?" Khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, quét mắt qua toàn trường một cái. Dù là bây giờ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Độc Lập Châu, lại vẫn không hề có bất kỳ sợ hãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net