~Chap 1~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                                  _2003_
Haizz... Bệnh viện này phải nói rất đông. Xung quanh tôi toàn là những tiếng khóc của những thiên thần đáng yêu và dễ mến.
     - Tiểu Kha à, con vào quầy trong đợi ba nhé!
     - Vâng...
Tôi cứ ỉu xìu như thế. Vì tôi là bệnh nhi mà! Tôi bị cảm mất rồi! Thật tồi tệ... Tôi đi vào khu trong và tìm chỗ ngồi. Bây giờ tôi đang ở Trung Quốc, chính xác là ở Thượng Hải, chắc là không lâu nữa cả nhà tôi sẽ sang Mỹ định cư. Còn điều quan trọng bây giờ là tôi đang cảm! Buồn ghê~~~ Mà sao bên cạnh có ai đó nhìn tôi...
     - Ê! Nhỏ kia! Nhặt chai nước giùm coi!- Giọng điệu như ông nội ghê chưa~
     - Nè nè! Ai là nhỏ kia hả?
     - Tui đang nói cậu đó! Nhặt đồ giùm coi!
     - Nhờ thì cũng từ từ chứ! Làm gì căng...
Tôi chưa từng thấy ai nhờ vả mà ngang ngược như tên này. Người gì đâu mà cọc cằn, hung dữ!
     - Ủa bị gì mà vô đây?
     - Cảm.
     - Cái vòng của cậu xinh quá! Cho tui xem qua đi!- Tên đó xin xỏ tôi.
     - Cũng được... Nè!

Tôi tháo vật bất li thân của mình ra và cho đối phương ngắm nghía vô điều kiện. Khi chiêm ngưỡng cái vòng tay của tôi xong, hắn nói:

     - Tôi thấy cái vòng này xinh lắm đó! Nó hình như có khắc cả tên cậu lên đó thì phải!
     - Đúng rồi! Là chữ "Kha".
Đối phương bỗng nhiên suy nghĩ hồi lâu:
     - Nhưng "Kha" chẳng phải là trục xe sao? Tên cậu lạ thật đó!!!
     - Haizzz... Ngu quá! "Kha" là ngọc thạch!!!!
     - Mình... kết bạn nha!- Người ta nói chứ hong phải tui à nha~
Tôi đứng hình mất năm giây... Mọi thứ như chậm lại một chút...
     - Mình là tiểu Kha! Còn cậu? :)))
     - Tui là...
                                                           ..................
     - Con trai à! Đi thôi!- Ba của hắn gọi từ xa :(((
     - Cậu đừng lo nha tiểu Kha! Sau này hẹn gặp lại. Tụi mình mãi là bạn. Cho dù cậu đi tới đâu, chỉ cần cậu mãi đeo chiếc vòng đó thì tui sẽ nhận ra cậu ngay thôi! Tui đi đây...
Ơ... Mọi thứ vừa đến lại vội đi, lại rời xa tôi. Bóng dáng của cậu ấy tôi mãi không quên được. Gầy gầy, ấm áp vô cùng, làm cho tôi quên đi sự lo lắng, sợ hãi,... Là thế giới che chắn cho tôi... Một cảm giác an toàn đến lạ kỳ, khó quên...
     - Con gái à! Ta đi thôi! Bác sĩ chờ đấy!
     - Vâng...
Mắt tôi không rời khỏi bóng dáng ấy mặc dù nó dần thu bé lại và biến mất khỏi tầm mắt của tôi... Và sau bốn năm tôi sang Mỹ, không biết khi nào quay về...
                                                   < Continue >                                                                                                         


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net