Chương 10: Bão dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, tiếp tục đi lấy nước pha trà.

"Chà! Không ngờ kỹ thuật pha trà của cô cũng được lắm!" Tăng Ly nhấp một ngụm trà. "Vị trà này rất tươi mới, màu cũng rất đẹp, nhiệt độ vừa đủ!"

Tiêu Hà Hà làm gì còn tâm trạng mà nghe anh ta "khen ngợi" chứ, cô nhanh chóng lật xem xấp văn kiện trong tay.

Tăng Ly thấy cô không nói lời nào, người phụ nữ phía trước có gương mặt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, hoàn toàn thờ ơ với những gì anh ta nói, đúng là dở hơi. Những cô gái khác nhìn thấy Tăng Ly anh đều phải chết mê chết mệt, cô ta thì hay rồi, rõ ràng là đang xem thường anh!

"Chào buổi sáng tổng giám đốc!" Đột nhiên Hướng Tịnh đứng dậy và hét lên.

Cả ba người cùng lúc nhìn về phía hành lang, dáng người cao ngất của Tần Trọng Hàn theo thang máy bên kia bắt đầu đi tới, nghe thấy tiếng chào hỏi, chỉ "ừ" một tiếng ngắn gọn!

Anh so với những người đàn ông khác đặc biệt lạnh lùng nghiêm túc, không thích nói nhiều. Nhìn thấy Tăng Ly chỉ liếc mắt một cái rồi rảo bước vào trong văn phòng.

"Tổng giám đốc, chờ đã, nóng nảy quá vậy làm gì?" Tăng Ly bưng một ly cà phê cùng một ly trà hướng phòng tổng tài đi tới.

Tiêu Hà Hà cũng lập tức pha một ly cà phê mang vào phòng tổng tài.

"Thư kí Tiêu, tài liệu tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?" Người đàn ông đang ngồi kí tên phía sau bàn làm việc hỏi.

"Dạ chưa!" Tiêu Hà Hà bình thản trả lời.

"Chưa?"

"Hàn, trà do thư kí Tiêu pha cũng không tồi nha...!" Tăng Ly đang ngồi trên ghế sofa lên tiếng.

"Cậu câm miệng!" Lạnh lùng cắt ngang lời Tăng Ly.

"Này!" Không hề thấy ngượng, trên gương mặt tuấn mỹ của Tăng ly xuất hiện một vẻ sâu xa khó đoán , đột nhiên mỉm cười "Ừm! Thư kí Tiêu, cô chưa hoàn thành công việc sẽ gây thiệt hại cho công ty, vậy phải tính sao?"

"Tôi xin lỗi! Tôi sẽ lập tức..." Tiêu Hà Hà cúi đầu, lo lắng giải thích. "Tôi..tôi chỉ mới nhận được văn kiện vào mười lăm phút trước!"

"Tôi cần tài liệu đã dịch xong, không phải lý do của cô!" Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên, cắt ngang những lời Tiêu Hà Hà định nói tiếp một cách quyết đoán, còn ánh mắt của anh cũng theo đó mà trở nên sa sầm.

"Dạ!" Cơ thể Tiêu Hà Hà đột nhiên run lên, hai tay cầm chặt cái khay một cách vô thức.

"Tài liệu, tôi cần tài liệu!" Tần Trọng Hàn đột nhiên đứng dậy, một thân tây trang màu đen vừa vặn làm nổi bật thân hình to lớn cùng đôi chân thon dài hữu lực, vẻ mặt lạnh lùng lấp đầy khuôn mặt cao ngạo của anh ta. Cách nói thẳng thắn của anh, vẻ kiêu ngạo của anh và sự lạnh lùng rõ ràng đó làm cho người khác phải run rẩy. "Mười phút sau, nếu cô vẫn chưa dịch xong, thì lập tức thu dọn rồi xéo đi!"

"Tôi..." Tiêu Hà Hà giật mình, cắn chặt môi "Dạ!"

"Hàn, cái này rõ ràng là có người hãm hại cô ấy!" Sau khi Tiêu Hà Hà đi khỏi, Tăng Ly ngồi vắt chéo chân nói với vẻ cà lơ phất phơ. "Mười lăm phút trước nhận được tài liệu, cậu có thể dịch được không?"

"Tôi cần một thư kí đủ chuẩn, nếu không thể đứng vững trong công ty, vậy tức là không đủ chuẩn!" Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói "Công ty chứ không phải là nơi tổ chức từ thiện!"

"Cà phê và trà do thư kí Tiêu pha thật sự không phải ngon bình thường đâu, nếu vậy, tôi có thể cướp người của cậu không?" Tăng Ly ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn, trong mắt lóe lên một ánh nhìn đầy âm mưu.

"Ý cậu là sao?"

"Cho cô ấy qua phục vụ tôi chứ sao!" Tăng Ly nhếch mày "Mười phút, chắc chắn cô ấy không thể dịch xong được!"

"Cô ấy không được!" Tần Trọng Hàn nhàn nhạt nhướng mày "Đi họp!"

Nói rồi, Tần Trọng Hàn sa sầm mặt lại, dẫn đầu đi ra ngoài.

Đến cửa đột nhiên đụng mặt Tiêu Hà Hà.

"Tổng giám đốc, tài liệu mà anh cần đây!" Tiêu Hà Hà cầm trong tay xấp tài liệu vừa mới được in và đưa tới trước mặt Tần Trọng Hàn.

Kinh ngạc, Tăng Ly thiếu chút nữa bị sặc nước trà "Thư ký Tiêu, cô...cô đã dịch xong rồi hả?"

Tiêu Hà Hà gật đầu, đôi mắt bình thản nhưng lại vô cùng tĩnh lặng.

Tăng Ly nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, một người luôn biết nhiều hiểu rộng như anh ta mà lại không thể nhìn thấu được cô gái nhỏ nhắn này.

Tần Trọng Hàn híp mắt lại, không nói một lời nào, cầm lấy xấp tài liệu rồi nhìn thoáng qua, quay người đi về phía phòng họp.

"Thư kí Tiêu, cô là thần tiên hả?" Tăng Ly hướng cô giơ ngón tay cái lên.

Tiêu Hà Hà thở hảo nhẹ nhõm. May thật, số tài liệu này, trong thời gian Tần Trọng Hàn cùng An Tây đi công tác, cô có đọc qua và dịch thử rồi lưu trong máy tính. Hồi nãy cô mở máy tính tìm thử, cuối cùng cũng tìm ra.

"Hà Hà, chị đã dịch nó khi nào vậy?" Kinh ngạc, Hướng Tịnh chạy đến nhiều chuyện.

"Lúc trước có dịch rồi, chị không ngờ vẫn còn lưu lại!"

"Wow! Lần này An Tây chắc chắn sẽ sốc cho mà xem!"

Vừa ngồi xuống, An Tây vẻ mặt sa sầm đi tới "Tiêu Hà Hà, cô đã sớm dịch sẵn rồi, vì cái gì còn nói là chưa? Vui đùa tôi như vậy bộ vui lắm phải không?"

"Chị An, tôi xin lỗi, tôi không biết phần văn kiện này chính là phần mà tôi đã dịch trước đó!" Tiêu Hà Hà bình thản nói.

Lạnh lùng đảo qua, An Tây khóe môi nhếch lên một tia châm chọc "Tổng giám đốc kêu cô đến phòng họp!"

"Dạ!" Tiêu Hà Hà đứng lên hướng phòng họp đi tới.

"Tổng giám đốc!" Đứng bên cạnh Tần Trọng Hàn, lên tiếng hỏi một cách đúng mực "Anh tìm tôi?"

"Ngồi xuống!" Tần Trọng Hàn đầu cũng không ngẩng.

"Vậy không thích hợp lắm đâu!" Tiêu Hà Hà làm sao có tư cách tham gia vào cuộc họp giữa công ty với công ty khác chứ.

"Kêu cô ngồi thì ngồi!" Tần Trọng Hàn nhìn lên, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh anh.

"Ngồi đi thư kí Tiêu!" Tăng Ly nhanh chân chạy tới kéo ra ghế cho cô.

"Cám ơn giám đốc Tăng!"

"Đừng khách sáo, thư kí Tiêu, tôi thích những người có chuẩn bị trong công việc!" Tăng Ly niềm nở, hành động vừa rồi làm cho Trọng Hàn cũng sững người ra. Tên này xưa nay không hề có bất ổn tâm lý, nhưng lần này đã bị dao động, Tăng Ly ngẫm lại cũng thấy mắc cười.

"Ách!" Tiêu Hà Hà cúi đầu và ngồi xuống bên cạnh Tần Trọng Hàn một cách ngoan ngoãn.

"Đừng tưởng rằng đã chuẩn bị trước thì đắc ý!" Giọng nói lạnh lùng như một thau nước lạnh tạt vào mặt, Tiêu Hà Hà sững người, không hiểu tổng giám đốc đang nói gì.

"Hàn! Nếu không chuẩn bị thì chẳng phải đã bị hại thảm rồi sao? Cho nên đời người vẫn cần phải chuẩn bị sẵn sàng trong mọi tình huống, thư ký Tiêu, à phải rồi tôi có thể gọi cô là Hà Hà không?" Tăng Ly vẻ mặt đầy chờ mong.

"Giám đốc Tăng cứ tự nhiên!" Cô còn có thể nói gì được, người ta là giám đốc, chức to đè chết người.

"Hà Hà, sau này tôi sẽ gọi cô như vậy ha. Tôi nói cô nghe, chức vụ là phải từng bước đặt dấu chân dính máu của mình mà đi lên, giết chết và vô hình, cô phải cẩn thận đó!"

"Cậu nói đủ chưa?" Lạnh lùng cắt ngang, Tần Trọng Hàn ánh mắt sắc như đao.

Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, chỉ có thể gật đầu.

Ngay sau đó, An Tây đưa hai nhân viên của một công ty nước ngoài vào. Khi tầm mắt nhìn quét ngang Tiêu Hà Hà thì lộ ra một vẻ mặt đầy ganh tị cùng hung ác.

AVL , công ty hàng đầu thế giới dành cho phái nữ, sản phẩm chủ đạo vẫn là những thương hiệu thời trang hàng đầu. Các nhà thiết kế của công ty đều có tiêu chuẩn đẳng cấp thế giới, ý tưởng thiết kế của họ luôn đi đầu trong các thương hiệu thời trang. Còn AVL, đã gây ra hết đợt sóng này đến đợt sóng khác trong tuần lễ thời trang thế giới.

Đang đi vào là một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, theo sau là trợ lý nam của cô Người phụ nữ này để một mái tóc ngắn gọn, trang điểm nhẹ nhàng, trang sức trang nhã, ánh mắt sắc nét và đầy khiêu khích. Sau khi gật đầu chào Tần Trọng Hàn, đi đến ngồi thẳng vào vị trí được chỉ định: "Tổng tài Tần, bắt đầu thôi!"

Tần Trọng Hàn gật đầu.

Là người phụ nữ ấy - Ngô Tân Tuyên, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, thảo nào ánh mắt lại đầy khiêu khích như vậy, thì ra là thiết kế chính của AVL.

"Cô Ngô, sau này những công việc liên quan đến chuyện hợp tác cùng AVL sẽ do Thư kí Tiêu đây phụ trách!"

"Thư kí Tiêu?" Ngô Tân Tuyên hơi khựng lại, ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Hà Hà.

Ngay cả Tiêu Hà Hà cùng Tăng Ly đều ngớ người ra, không biết rốt cuộc Tần Trọng Hàn có ý gì.

"Tần tổng, nếu tôi đoán không sai, có vẻ như anh đã cử cho tôi một người vừa mới vào công ty để hợp tác, làm vậy chắc không phù hợp cho lắm?"

"Cô ấy có khả năng này!" Tần Trọng Hàn ngẩng đầu lên, đưa hai tay đan vào nhau, nhìn Ngô Tân Tuyên. "Cô Ngô đây là không tin tưởng vào con mắt nhìn người của tôi?"

Thâm sâu chăm chú nhìn Tần Trọng Hàn một lúc. "Vậy được rồi! Cô Tiêu, đây là mẫu trang phục mới ra, nhờ cô Tiêu cho chút ý kiến!"

Ngô Tân Tuyên lấy ra một tấm hình kẹp trong tư liệu, đẩy nó đến trước mặt Tiêu Hà Hà.

Hầu hết mọi người đều biết đây là mẫu trang phục mà Ngô Tân Tuyên mới thiết kế năm nay, Tiêu Hà Hà không phải là người đam mê thời trang, nhưng cô cũng may mắn được xem qua một cuộc họp báo về những thiết kế này, đáng tiếc không ai biết kiểu lễ phục này lại có khiếm khuyết. Vì lúc mở buổi họp báo ngày hôm đó, cô và Thịnh Thịnh đang chơi ở quảng trường, nhìn thấy trên màn hình lớn, phần thiết kế của lưng và eo bộ lễ phục này không được tinh tế cho lắm!

"Bộ lễ phục này có khiếm khuyết!" Tiêu Hà Hà thốt ra lời làm cho mọi người kinh ngạc .

"Ồ..?!" Ngô Tân Tuyên trong lòng cảm thấy cả kinh.

Tiêu Hà Hà dùng cách nhìn độc đáo, nói lưu loát về các tiêu chuẩn chuyên nghiệp, không chỉ làm cho Ngô Tân Tuyên một bên phải há hốc mồm, mà ngay cả Tần Trọng Hàn cũng ngây người ra, không ngờ cô lại có một tiêu chuẩn chuyên nghiệp đến vậy.

Tăng Ly trong lòng không tự nhủ, không phải cô ấy học tài chính sao? Đã có kiến thức độc đáo như vậy về thời trang, tại sao lại ăn mặc quê mùa như vậy?

"Tổng tài Tần, tôi đồng ý hợp tác với cô Tiêu!"Ngô Tân Tuyên nói.

Tiêu Hà Hà sửng sốt nhưng vẫn nở nụ cười với Ngô Tân Tuyên. Không hổ danh là nhà thiết kế của AVL, không hề để bụng việc cô nói tác phẩm của mình có khiếm khuyết, chẳng trách có rất nhiều người ngưỡng mộ thiết kế của cô ấy. Cô ấy không hề kiêu căng tự phụ, vẫn duy trì được tiêu chuẩn chuyên nghiệp và đanh giá công bằng.

"Hà Hà, tổng giám đốc cho chị phụ trách chuyện hợp tác với AVL thật hả!" Hướng Tịnh nói với vẻ ngưỡng mộ và ganh tị: "Em ganh tị với chị luôn rồi đó!"

Cô chỉ biết cười nhạt. Tần thị và AVL trước nay luôn có quan hệ hợp tác, và có 30% cổ phần của tập đoàn AVL lại thuộc về Tần thị. Còn hạng mục thời trang mùa đông lần này cũng là một trong những dự án hợp tác của tập đoàn Tần thị. Tiêu Hà Hà không biết tại sao Tần Trọng Hàn lại đem một công việc quan trọng như vậy giao cho mình, đây đáng lẽ phải là việc của giám đốc bộ phận chứ!

Bên trong phòng làm việc to như vậy, người đàn ông dáng người cao ngất ngồi ở trên ghế sofa, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo, áo sơ mi cởi ra hai nút trên cùng, để lộ ra bộ ngực rắn chắc. Một vài sợi tóc rũ xuống, che phủ khuôn mặt tuấn mỹ của anh, bên dưới đôi mắt là hàng lông mi vừa dài vừa dày.

Mà bên cạnh An Tây đã xoay qua xoay lại, hét lên với giọng nũng nịu: "Hàn à.. ""

"Ừm?" Giọng nói hơi khàn khàn mà lại có chút lãnh đạm làm cho người phụ nữ trong lòng có chút run rẩy.

"Đáng ghét, anh có biết người ta nhớ anh lắm không? Mấy ngày nay anh cũng không tới tìm người ta!" Đôi tay ngại ngùng đưa tới bộ ngực trần trụi của Tần Trọng Hàn, chậm rãi vuốt ve hết sức khiêu khích...

"Giận sao?" Tần Trọng Hàn đưa tay lên mơn trớn mái tóc xoăn mượt mà của An Tây.

"Anh ý...xấu chết đi!" Nói rồi, An Tây giả bộ làm nũng mà siết tay ôm lấy thân hình rắn chắc của Tần Trọng Hàn.

Tiêu Hà Hà không hiểu Tần Trọng Hàn vì cái gì lại giao cho mình nhiệm vụ khó khăn như vậy, cô muốn đi từ chối để anh cho người khác làm, cô sợ làm không tốt sẽ gây tổn thất cho công ty.

Vừa suy nghĩ vừa thở dài bởi vì quá nóng nảy đưa tay đẩy cửa gỗ "Tổng giám đốc về việc hợp tác cùng AVL..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net