Chương 9: Va vào tổng tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, đừng buồn nữa Tiêu Tiêu cũng không muốn nhìn thấy hai mẹ con như thế này đâu!" Mig đi tới rồi nói, nước mắt như trực trào.

Đột nhiên Thịnh Thịnh kéo áo của Tiêu Hà Hà "Mẹ ơi, bên kia, có người đang nhìn mẹ!"

Tiêu Hà Hà nghe vậy liền quay đầu lại, đôi mắt ngấn nước dưới ánh nắng choi chang trở nên mờ ảo, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa, trong tay đang cầm một bó hoa, cứ như vậy mà không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hà Hà.

Vô cùng kinh ngạc, Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng kìm nén cảm xúc hiện tại mà nhìn lại người phụ nữ kia với ánh mắt tràn đầy sự căm ghét, phẫn uất.

"Hà Hà!" Người phụ nữ kia đi lên phía trước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tiêu Hà Hà và đứa nhỏ bên cạnh cô "Hà Hà....."

Tiêu Hà Hà liếc nhìn bà, toàn thân sườn xám vẫn như cũ trẻ trung xinh đẹp, vẫn thướt tha thùy mị, cho dù đã qua tuổi bốn mươi cũng khiến người khác nhìn không ra một chút dấu vết nào lưu lại theo năm tháng.

Lạnh lùng cười, giống như là chưa từng gặp qua bà, Tiêu Hà Hà nắm tay con trai "Thịnh Thịnh, nói tạm biệt với cậu đi, chúng ta trở về nhà thôi!". Nói rồi cô quay sang phía Mig. "Chúng ta về thôi, em mệt rồi!"

"Hà Hà! Đợi một chút, mẹ muốn nói chuyện với con!" Người phụ nữ kia vội vàng nói.

Hít một hơi thật sâu, quay lại nói với giọng lạnh lùng. "Tôi và bà vốn không có gì để nói!"

"Hà Hà, mẹ biết con trách mẹ! Nhưng trước đây mẹ thực sự không còn cách nào khác nữa con à!"

"Hừ!" Tiêu Hà Hà cười khinh bỉ "Xin lỗi, tôi phải đi rồi!" Tiêu Hà Hà nắm chặt tay Thịnh Thịnh dứt khoát bước đi về phía cổng.

"Hà Hà!" Người phụ nữ ấy kêu to "Cho mẹ một cơ hội đi mà, mẹ biết mẹ sai rồi!"

"Chị Mig, chị dẫn Thịnh Thịnh ra xe trước chờ em" Tiêu Hà Hà đưa Thịnh Thịnh về phía Mig nhẹ nhàng lên tiếng.

"Được! Em cẩn thận chút". Nói rồi, Mig liền dắt tay Thịnh Thịnh đi về phía đỗ xe một cách nhanh chóng.

"Quá trễ rồi!" Tiêu Hà Hà cười lạnh: "Kể từ ngày bà vứt bỏ tôi và Tiêu Tiêu thì bà đã mất đi tư cách làm mẹ, nếu không phải tại bà, có lẽ...có lẽ Tiêu Tiêu sẽ không chết!"

"Mẹ......" Nước mắt của bà rơi xuống: "Mẹ thật sự biết sai rồi!"

"Bà ăn năn với Tiêu Tiêu đi! Nếu nó tha thứ, tôi sẽ tha thứ cho bà chỉ là...đến cuối cùng tôi cũng không bao giờ nghe được nó nói câu tha thứ cho bà! Bởi vì có nhiều thứ một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ có lại được! Chẳng hạn như sinh mạng, mất đi rồi thì sẽ mất đi mãi mãi!" Nói xong, cô thẳng lưng đi lướt qua bà. Trong khoảnh khắc lướt ngang người đó, cô nhìn thẳng về phía trước, một chút cung không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của bà ta!

Vội vàng rời đi, nhưng đến góc rẽ nào đó, cô vẫn không cầm được nước mắt. Mẹ của cô, khi cô và Tiêu Tiêu mất ba, đã rời bỏ họ mà đi theo người đàn ông khác!

Bây giờ, bà có tư cách gì để yêu cầu cô tha thứ đây? Có tư cách gì đây? Nếu như năm đấy, bà ta không bỏ đi, có lẽ, số phận của cô và Tiêu Tiêu đã thay đổi, mọi chuyện đau lòng diễn ra sau đó sẽ không có cơ hội ập đến mà chà đạp lên con người cô. Cô cũng không mất đi người em trai yêu quý, cũng không mất đi sự trong trắng hồn nhiên vốn có của người con gái đang tuổi mới lớn, cô sẽ không phải vất vả một mình nuôi đứa con không biết ba nó là ai, còn con ruột của cô thì lại bị người ta mang đi mất, khiến cốt nhục chia lìa.  Nếu không phải tại bà ta thì...cuộc đời cô vốn sẽ không trở nên như vậy.

Cắm đầu chạy thật nhanh, Tiêu Hà Hà thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Rầm" một tiếng, cô đụng phải lồng ngực của một người nào đó, một mùi thuốc lá dễ chịu xông thẳng vào mũi, cô bị va đập một cái lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất, người bị cô va vào đó theo bản năng đã giơ tay ra đỡ cô.

Hoa cúc trắng rơi đầy trên mặt đất mà lan tỏa hương thơm ngào ngạt, người đàn ông ấy đưa tay đỡ lấy Tiêu Hà Hà, nhưng lại tức giận mà gầm lên một tiếng: "Cô đi đứng kiểu gì vậy?"

"Tôi xin lỗi!" Hai mắt rưng rưng, cơ hồ cảm thấy xung quanh trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết, Tiêu Hà Hà theo bản năng giải thích rồi lại đột nhiên khựng lại, giọng nói này...?

"Lúc nào cô cũng hậu đậu như vậy hả?" Giọng nói trầm ấm kia vang lên từ đỉnh đầu.

Ngẩng mặt lên, đầu của Tiêu Hà Hà kêu ong ong như sắp sửa nổ tung, theo bản năng cô lùi lại một bước "Tổng... tổng giám đốc, anh tại sao lại cũng ở chỗ này?"

"Còn cô?" Tần Trọng Hàn nhìn cô, rất lâu sau mới chịu mở miệng, giọng khàn khàn.

"Tảo mộ!" Tiêu Hà Hà nghĩ thầm, cô hỏi cũng lạ thật, tổng giám đốc tới nơi này chắc cũng để tảo mộ thôi! Bằng không thì đến nghĩa trang để tản bộ ư?

"Ừ!" Anh ừ nhẹ một tiếng, vẫn nhìn cô nhưng không nói thêm câu nào. Hai người đứng trên con đường nhỏ ở trong nghĩa trang, anh không lên tiếng, Tiêu Hà Hà cũng không biết phải nói gì.

Dè dặt liếc nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, không hiểu sao trong lòng bắt đầu căng thẳng "Tổng...tổng giám đốc, để tôi giúp anh đi mua lại một bó hoa khác, thực xin lỗi!"

"Không cần!" Tần Trọng Hàn lạnh lùng trả lời. Cái áo sơ mi bằng bông cùng quần dài đều là màu đen vừa vặn của anh đã làm nổi bật thân hình khỏe mạnh cùng đôi chân thon dài hữu lực một cách khéo léo, vẻ mặt lãnh đạm mà lạnh băng kia luôn tràn đầy sự liều lĩnh cùng kiêu ngạo không thể kiềm chế được. Liếc nhìn trên hoa cúc rơi đầy trên mặt đất

Tiêu Hà Hà bất giác ngồi xổm người xuống "Vậy để tôi giúp anh nhặt lên!"

"Ừ!"

May mà bó hoa cúc không bị hư hại nhiều sau cú va chạm vừa rồi. Tiêu Hà Hà trong lòng cảm thấy lo lắng, bản thân hậu đậu quá, lại đi va vào tổng tài. Bó hoa cúc rơi đầy trên mặt đất được cô khéo léo sắp xếp lại, ngay lập tức đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc mới mua ở cửa hàng.

Tần Trọng Hàn chăm chú nhìn cô ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc sửa sang lại bó hoa, mắt hơi híp lại, không nhìn ra được cảm xúc bên trong.

Sắp xếp xong, đôi môi Tiêu Hà Hà cong lên vô cùng phấn khởi. Cũng may, không tệ cho lắm.

Đột nhiên, cô cảm giác trên đỉnh đầu có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay lập tức thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt thâm sâu của Tần Trọng Hàn.

Thì ra lúc cô cười lại đẹp như vậy, nụ cười đó giống như một lời nguyền ma quái, làm cho trái tim Tần Trọng Hàn rung động trong phút chốc.

Nụ cười đó, có chút bình yên, có chút hài lòng, giống như bông hoa vừa nở ở vùng hoang dã, không xinh đẹp nhưng có thể làm sang lạn một vùng sơn dã.

Chú ý đến ánh mắt phức tạp đó của Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà đứng dậy hơi khó khăn, đưa bó hoa qua cho anh ta. "Tổng giám đốc, hoa của anh! Tôi thành thật xin lỗi!"

Tần Trọng Hàn nhận lấy bó hoa, tay của hai người vô tình chạm vào nhau, giống như có một dòng điện chạy qua. Tiêu Hà Hà nhanh chóng rút tay lại, Tần Trọng Hàn khẽ gật đầu, không có biểu cảm gì khác.

"Vậy...vậy tổng giám đốc, tôi xin phép đi trước!" Tiêu Hà Hà cúi chào rồi rời đi.

"Ừ!" Lại là một tiếng "ừ" khe khẽ và đơn giản. (p/s: chị "dạ" thì anh "ừ" =)))

Tiêu Hà Hà nhanh chóng xoay người rời đi giống như là đang né tránh một âm hồn không tan vậy.

Tần Trọng Hàn vẫn đứng đó, tỉ mỉ dõi theo bóng lưng của cô có vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó! Sau đó, quay người lại, tiếp tục đi vào trong nghĩa trang.

Trời ạ! Cô lại có thể ở tại nghĩa trang đụng vào tổng tài, nhưng mà hôm nay đâu phải Thanh Minh, không lẽ người thân của tổng tài có cùng ngày giỗ với Tiêu Tiêu sao?

Tiêu Hà Hà chạy được hơn mười thước bỗng dừng lại nghi hoặc quay người lần nữa, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tần Trọng Hàn đi về phía đông của nghĩa trang, mà nơi đó cũng là nơi chôn cất ba cô.

Ba của Tiêu Hà Hà qua đời vào một vụ tai nạn xe, được chôn ở khu đông của nghĩa trang. Khi Tiêu Tiêu mất, cô từng muốn đem Tiêu Tiêu mai táng cùng một chỗ với ba cô nhưng mà nơi đó đã không còn chỗ trống nữa.

Không ngờ rằng người thân của tổng tài cũng được chôn ở nơi đó!

Tiêu Hà Hà thở dài. Ba ơi, con xin lỗi, hôm nay vốn nghĩ định đến thăm ba luôn nhưng không được....Lần sau, nhất định lần sau đến ngày giỗ của ba, Hà Hà sẽ quay lại thăm người!

Thứ hai.

"Thư kí Tiêu, cô đã in tài liệu ra chưa?" An Tây mặc một bộ váy lụa dài màu trắng, cổ chữ V khoét sâu, cũng nhìn thấy khe núi đôi lúc ẩn lúc hiện.

"Tài liệu gì?" Tiêu Hà Hà khó hiểu.

"Chẳng lẽ thứ sáu tuần trước, khi sắp hết giờ làm, tôi gửi email cho cô mà cô không thấy hay sao?" An Tây nhếch mày.

Tiêu Hà Hà sững người ra, quả thực cô không kiểm tra hộp thư. Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc An Tây sẽ gửi email vào lúc đó, vì rõ ràng cô vẫn còn ở công ty mà.

Tiêu Hà Hà đứng dậy nhận lỗi "Tôi xin lỗi, tôi đã quên không kiểm tra hộp thư!"

"Thư kí Tiêu, cô cũng chuyên nghiệp quá ha! Chẳng lẽ cô không biết sau giờ làm vẫn phải thường xuyên kiểm tra hộp thư à? Cô là thư kí, vậy mà hai ngày không kiểm tra hộp thư?"

"Tôi xin lỗi, tôi đã không làm hết chức trách!"

"Bây giờ phải làm sao? Chút nữa tổng giám đốc cần dùng đến những tài liệu này, bây giờ còn chưa dịch xong nữa!" An Tây hỏi "Thư kí Tiêu, đây là chuyện mà tổng giám đốc đã căn dặn đó!"

"Bây giờ tôi lập tức dịch ngay!" Trong lòng Tiêu Hà Hà đã hiểu được chính An Tây đang cố ý gây khó dễ cho cô.

Hướng Tịnh ở phía sau đứng lên "Chị An Tây, phải dịch một xấp tài liệu dày như vậy trong một thời gian ngắn, sao mà làm được?"

"Nếu không dịch được thì đó là trách nhiệm của cô, chuyện tôi nên làm thì đã làm rồi!" An Tây đem xấp tài liệu đặt trên bàn Tiêu Hà Hà, rồi bước đi với vẻ vênh váo tự đắc.

Cả ba người không một ai nhìn thấy, ở một góc nào đó, một thân ảnh cao lớn đã tận mắt chứng kiến một màn này, khóe môi hơi nhếch lên, xem ra sắp có một màn kịch vui để xem rồi! Ừ! Đúng là náo nhiệt!

"Hà Hà, đây rõ ràng là muốn làm khó mà!" Hướng Tịnh nhỏ giọng nói với Tiêu Hà Hà, ghét cách An Tây cứ gây rắc rối cho Hà Hà.

"Không sao đâu!" Tiêu Hà Hà mỉm cười cay đắng, không cần đoán cũng biết An Tây là vì chuyện ly cà phê lần trước mà luôn giữ trong lòng, luôn muốn tìm cách gây sự với cô.

"Xấp văn kiện này có tới mười sáu trang lận, chị không thể dịch kịp đâu!" Hướng Tịnh nhăn nhó nói.

"Hai người đẹp ơi, ai có thể pha cho tôi một ly cà phê?" Đột nhiên có một giọng nói vang lên cắt ngang lời hai người.

Quay đầu lại, đó là Tăng Ly. Hướng Tịnh vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tằng Ly thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức ửng đỏ, Tiêu Hà Hà vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, tranh thủ xem văn kiện trong tay.

"Giám đốc Tăng, buổi sáng tốt lành! Tôi đi pha cà phê cho anh, anh chờ một chút nhé!" Hướng Tịnh vội vã đứng dậy hướng tới phòng trà.

"Cảm ơn! Nhưng tiếc quá tôi lại muốn thử vị cà phê do thư ký Tiêu pha" Tăng Ly vừa nói vừa nở nụ cười ranh mãnh nhìn Tiêu Hà Hà vẫn đang cúi đầu: "Thế nào? Thư ký Tiêu không làm phiền cô chứ?"

Tiêu Hà Hà ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tằng Ly vẻ mặt bí hiểm đang nhìn mình, có chút bất đắc dĩ "Không sao! Tôi sẽ đi pha ngay!"

Ánh mắt Tăng Ly lướt qua đống văn kiện trên bàn của Tiêu Hà Hà, à, còn hơn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp rồi, nhiều văn kiện như vậy e là người tài giỏi đến đâu cũng không xoay kịp! Người phụ nữ này vẻ mặt lại bình thản như vậy, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc chết đi được!

Một lúc sau.

"Giám đốc Tăng, cà phê của anh đây!" Tiêu Hà Hà đưa cà phê đến trước mặt anh.

"Ừm! Thư ký Tiêu, tôi vẫn luôn thắc mắc, cô học kỹ thuật pha cà phê ở đâu vậy?"

"Quán cà phê!" Tiêu Hà Hà trả lời qua loa vì càng đang phải vùi đầu vào đống văn kiện kia. Cô từng làm việc ở đấy hơn một năm nhưng đó đã là chuyện của mười bảy năm về trước rồi! Lại nghĩ đến năm mười bảy tuổi, mười bảy tuổi là một năm đen tối nhất cuộc đời cô, là năm mà biết bao chuyện xảy ra mà cô muốn chôn vùi nhất!

"À! Chẳng trách!" Tăng Ly nhíu mày "Vậy cô có biết pha trà không?"

Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong mắt anh một tia ranh ma, Tiêu Hà Hà nghĩ thầm trong lòng, người đàn ông này đến tột cùng có phải hay không cố ý cùng cô nói chuyện phiếm, cô còn bận dịch đống văn kiện nữa!

"Làm lỡ công việc của cô sao?" Tăng Ly tỏ vẻkhông quan tâm đến cảm xúc trên khuôn mặt của cô, gương mặt tuấn mỹ cũng khôngcó một chút áy náy, ngược lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên: "Vậy chotôi thêm một ly trà đi! Tôi thích loại mà cả Trung Quốc và Phương Tây cùng kếthợp!"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net