Chương 3: Vách Chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Thời gian trôi thật nhanh, mới đây mà đã một tuần trôi qua kể từ ngày bọn họ gặp gỡ nhau.

Hôm nay cũng như những bữa tối khác, sau khi lo chu toàn tất cả công việc nhà và bữa tối cho mọi người, Tán Tán sẽ tắm rửa sạch sẽ, thay ra bộ quần áo thoải mái hơn sau đó lén lút cầm một quyển vở và một cây bút bi chạy sang phòng Vương Nhất Bác.

Người như Tán Tán quả thật rất đúng giờ giấc, một phút cũng không lệch đi đâu với cậu được.

Khi đồng hồ điểm đúng 8 giờ là Vương Nhất Bác đã nghe tiếng cậu đến gõ cửa tìm hắn.

Cậu nhóc này sau một thời gian không ngắn cũng không dài tiếp xúc, hắn dần bị cái tính hiếu học và thật thà của cậu cảm hoá. Làm hắn đôi khi dù mệt mỏi đến đâu, vẫn muốn dành thời gian buổi đêm này để giúp cậu học chữ.

Có hôm thì rèn chữ viết, có hôm thì làm toán, có hôm thì học về sử địa nước nhà cơ bản. Vương Nhất Bác sang đây không mang theo nhiều sách giáo khoa nên chủ yếu hắn nhớ gì thì sẽ dạy cậu cái đó, đôi khi mọi thứ có hơi lộn xộn nhưng Tán Tán vẫn vui vẻ nghe lời hắn học theo.

Vẫn là câu nói luôn làm hắn mát dạ nhất "Cậu chủ dạy em cái gì cũng được, cái gì em cũng muốn học hết!"

Một đứa trẻ đáng yêu thật thà đến thế,  hỏi sao hắn lại không ngại ngần muốn giúp đỡ cơ chứ?

Môn học mà hắn muốn dạy cho Tán Tán ngày hôm nay là về hình học.

Hiện tại cả hai đang ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn gỗ kê cạnh cửa sổ. Một người hướng dẫn, một người lắng nghe.

Vương Nhất Bác vẽ ra tập trắng một số hình học cơ bản, dạy Tán Tán nhận diện và học các đặc điểm về nó, ví dụ như hình vuông là hình có bốn cạnh bằng nhau, hoặc hình thang là hình có hai cạnh đáy song song và cặp cạnh còn lại không đối xứng.

Gió đêm thổi từ ngoài vào trong khiến tâm tình cả hai đều cảm thấy đặc biệt thoải mái, thoải mái đến mức khiến đôi mắt lim dim và bắt đầu buồn ngủ.

Tán Tán đột nhiên lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, biết bản thân đang bị khí trời này cám dỗ, cậu tự giác nheo mắt trấn tỉnh bản thân, lấy tay vỗ vỗ má sữa mình vài cái bảo không được lơ là thêm nữa.

"Buồn ngủ sao?"

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh thấy cậu cứ liên tục động đậy, hắn dừng bài giảng lại, hỏi han một chút.

Tán Tán gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu

"Dạ...không có, chỉ là gió mát quá làm em hơi mất tập trung một chút, cậu chủ cứ tiếp tục đi ạ, em vẫn nghe cậu nói mà!"

Vương Nhất Bác đẩy cốc nước ấm trên bàn về phía Tán Tán "Uống tí nước cho tỉnh táo đi, nhìn cậu như thể chuẩn bị ngã xuống đất rồi ấy!"

Tán Tán không ngại ngùng nhận lấy, còn hỏi rằng ly nước này cậu chủ đã uống chưa? Vương Nhất Bác bảo chưa, mặt cậu đột nhiên yểu xìu nói lời cảm ơn hắn, sau đó dùng hai tay ôm thành ly đưa lên ngang miệng

"Ấm quá!"

Cậu kêu lên, còn thổi thổi mặt nước để thưởng thức chút hơi khói đang toả ra.

"Mau uống đi đừng nghịch nữa."

Tán Tán gật đầu, hỏi lại cậu chủ có muốn uống không, cậu uống trước đi rồi em sẽ uống, như vậy mới đúng là tình anh em thân thiết.

Vương Nhất Bác nghe xong muốn giật lại ly nước kia từ tay Tán Tán ngay lập tức, không cho cậu ta uống nữa.

"Em uống trước em uống trước, cậu chủ đừng cáu."

Vương Nhất Bác lườm một cái

"Nhưng ly nước này là em rót cho cậu chủ mà, chút nữa em lên nhà mang cho cậu chủ ly khác nha!"

Tán Tán lém lỉnh vừa húp vào một ngụm vừa lén nhìn hắn

"Không cần đâu, ban đêm tôi không có thói quen uống nhiều nước."

"Em cứ muốn chuẩn bị sẵn, nhỡ nửa đêm cậu chủ khát thì phải làm sao?"

"Cậu nghĩ tôi không thể tự mình đi kiếm nước uống à?"

"Nhưng đó là công việc của em mà?"

Tán Tán trả treo

"Thay vì lo quá nhiều cho tôi như vậy thì cậu nên dành thời gian làm bài tập tôi giao đi, đừng suốt ngày chăm bẵm tôi như em bé như thế!"

"Là em tự nguyện, cậu chủ đừng xua đuổi em!" Tán Tán không đặt lời hắn vào tai, liên tục kiên quyết

"Cái gì cậu cũng có thể nói được!"


"SEANNNNN!!!!"

Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vọng xuống từ nhà trên khiến cả hai giật nảy cả mình.

Là giọng mụ Zoey.

"SEANNN!!!"

Mụ ta gọi tên cậu lần nữa thật to, vừa có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của ả đang đi xuống cầu thang dẫn đến phòng Tán Tán.

Cả hai lúc này đang ở cùng nhau trong phòng Vương Nhất Bác, chuyện mụ ta tìm xuống đây giờ này suốt cả tuần qua đây là lần đầu tiên xảy ra.

Việc giao kèo dạy học này cả hắn và cậu đều không muốn bất kì ai biết, nói đúng hơn đây là việc làm lén lút. Vì Tán Tán ở trong căn nhà này đủ lâu để hiểu tính tình Zoey, ả ta nếu phát hiện ra chuyện hai người có qua lại thân thiết với nhau trên mức chủ tớ một chút, ngoài những công việc ả giao sẽ lập tức nổi giận ngay, và lúc đó cậu không lường trước được chuyện đáng sợ nào còn có thể xảy ra nữa.

"SEANNN!!!"

"Cậu chủ mình nên làm gì bây giờ? Bà chủ có lẽ đang ở trước cửa phòng chúng ta rồi!"

Tán Tán mặt mày tái xanh, nghe tiếng đập cửa phòng mình bên kia, cậu bên này vẫn còn loay hoay hoảng hốt tìm cách ứng phó. Vương Nhất Bác vốn khá điềm tĩnh trước sự việc nhưng khi thấy cậu lo lắng như vậy, hắn cũng không thể ngồi im.

"Cậu không thể mở cửa chạy về phòng sao?"

"Làm sao được chứ? Như thế bà sẽ tra hỏi em về chuyện tại sao đêm hôm sang phòng cậu mất!"

Nghe ả liên tục gọi, lúc này cậu chẳng còn lựa chọn nào khác nữa, đột nhiên lên tiếng hỏi Vương Nhất Bác.

"Cậu chủ có phiền nếu em trèo lên giường cậu chủ không?"

Hắn khó hiểu nhìn cậu.

"Để làm gì?"

"SEANNN!!!"

"Cậu chủ yên tâm, lát nữa em sẽ thay ga trải mới cho cậu nha!"

Tán Tán không đợi nhận được sự đồng ý từ hắn nữa, cậu lập tức tháo giày dưới chân mình ra chỉ chừa lại mỗi tất đi bên trong, nhanh chóng trèo lên giường Vương Nhất Bác, đưa tay mở khóa cửa sổ trên vách trèo sang phòng mình.

Cánh cửa sổ trên vách ngăn luôn luôn đóng kia nay đột nhiên được mở ra khiến Vương Nhất Bác ngạc nhiên đến mức trố mắt nhìn. Hắn vốn nghĩ rằng đó chỉ là ô cửa dùng để trang trí, cũng từng thử mở chúng ra một lần nhưng không được, khoá quá cứng, nhưng hôm nay chỉ với một thao tác đơn giản Tán Tán đã đào tẩu thành công, còn rất gọn gàng là đằng khác.

Chẳng lẽ lúc trước mình đã mở nó sai cách sao?

Và đúng là Vương Nhất Bác đã mở sai cách thật.

"Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu giúp em đóng cửa sổ lại nha, lát nữa em lại sang tìm cậu!"

Tán Tán ở bên kia thò đầu sang thì thầm với Vương Nhất Bác, hắn lúc này còn có thể làm gì khác ngoài việc bất đắc dĩ trở thành đồng phạm cơ chứ!

"Ừ! Cẩn thận một chút!"

Hắn phối hợp đáp lại. Cả hai người lúc này ngăn cách nhau bởi cái vách chung ấy, bí mật giao tiếp với nhau.

........

Tầm ba mươi phút sau, Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân của Tán Tán đang di chuyển lại xuống lầu.

Hắn chẳng hiểu tại sao chỉ mới một tuần hơn, hắn đã có thể nhận diện được tiếng bước chân của từng người trong ngôi nhà này.

Đặc biệt là Tán Tán.

Không đợi Tán Tán gọi mình, như dự đoán trước được một cách chuẩn xác, khi cánh cửa bên trong được mở ra thì hắn đã bắt gặp cậu vừa hay đến trước cửa phòng mình, cánh tay còn chuẩn bị làm thao tác gõ cửa.

"Vào đi!"

Tán Tán thu lại một tay, gật đầu bước vào, ôm theo một tấm ga trải giường mới như cậu đã hứa.

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng cậu ta vừa lướt qua, có gì đó hơi khác lạ so với lúc rời đi thì phải?

Gương mặt buồn xo cùng đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, nụ cười khi gật đầu nhìn hắn ở cửa cũng quá ư là ngượng ngạo đi.

Phải chăng là đã có chuyện gì vừa xảy ra?

Tán Tán đặt tấm ga trải mới lên ghế, yên lặng cặm cụi tháo lớp vỏ cũ ra rồi đặt chiếc mới vào, không còn nói năng hoạt bát như thường lệ nữa.

"Có chuyện gì vậy tiểu Tán?"

Vương Nhất Bác đóng cửa phòng khoá trái lại, đi đến bên cạnh phụ Tán Tán thu xếp chỗ ga cũ, nhỏ nhẹ hỏi han.

Đáp lại hắn là cái lắc đầu nhẹ "Đâu có gì đâu ạ!"

"Thật không? Không có chuyện gì sao mắt lại đỏ?"

Rõ ràng là Tán Tán đang giả vờ giấu hắn bảo không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực chất là có. Sau khi trải ga mới xong, Tán Tán lôi từ túi áo khoác ra hai chiếc bánh mì hạt mè, đặt vào tay Vương Nhất Bác một cái.

"Em có mang đồ ăn khuya cho cậu chủ, cậu ăn cùng em nha!"

Rồi sau đó trở lại bàn học ngồi xuống, cầm chiếc bánh mì lên ăn.

Hắn thấy Tán Tán như không muốn kể với hắn chuyện cậu vừa trải qua, nên cũng tế nhị không gặng hỏi nữa, đi đến kéo chiếc ghế còn lại ngồi xuống bên cạnh.

Cả hai như rơi vào khoảng yên lặng một hồi lâu, cho đến khi khoảnh khắc Tán Tán rơi giọt nước mắt nóng hổi lên trang giấy, Vương Nhất Bác mới lần nữa lên tiếng.

"Tại sao lại khóc rồi?"

Hắn rút một miếng khăn giấy trong hộp trên bàn ra lau cho Tán Tán, cậu như được dỗ lại càng tủi thân, đôi mắt ngấn đầy thuỷ quang như bờ đê vỡ trận.

"Nói tôi nghe, có chuyện gì sao lại uất ức như thế?"

Tán Tán liên tục lắc đầu chối, còn biện hộ bằng cách nói rằng "Là do bánh mì ngon quá nên em mới khóc."

Cái lý do vô lý này của cậu, chắc mỗi mình cậu nghĩ rằng sẽ thuyết phục được người khác.

Hắn liên tục ngồi lau nước mắt cho đứa trẻ khóc nhè kia, sẵn tiện có cơ hội nhìn ngắm khuôn mặt cậu ở cự ly gần như thế.

Sự chú ý của hắn một lần nữa đổ dồn lên vết bớt màu đỏ trên khuôn mặt thiếu niên, đến hôm nay mới có dịp để hỏi han một chút.

"Vết bớt này....là bẩm sinh à?"

Không nhấn mạnh cũng không có ý công kích, Vương Nhất Bác chỉ hỏi Tán Tán một cách nhẹ nhàng như cách mà họ thường tìm hiểu về những đặc điểm của đối phương trong lúc ở cạnh nhau.

Tán Tán vừa nhai bánh mì vừa giương mắt ngấn lệ nhìn hắn, có hơi chút tủi thân. Tại sao lúc này hắn lại có thể tra hỏi về điểm mà cậu luôn tự ti nhất về bản thân mình vậy?

Cậu hạ mắt gật đầu, đáp hắn.

"Có phải trông em xấu xí lắm không?"

Thấy Tán Tán như vậy, Vương Nhất Bác thật không nỡ làm cậu buồn thêm. Hắn đột nhiên đưa tay xoa đầu cậu nhóc ấy, chân thành an ủi.

"Không xấu xí! Chỉ là một vết bớt, tôi cũng có một vết bớt nhỏ ở ngực nè!"

Đến đây thì Tán Tán có phần bất ngờ, tò mò quay sang nhìn vào phần da ngực có một vết bớt nhỏ màu đỏ son mà Vương Nhất Bác vừa kéo cổ áo xuống để chứng minh.

"Cậu chủ cũng có vết bớt sao?"

"Ừ, chỉ là nhỏ thôi, nhưng tôi luôn nghĩ đó là điểm đặc biệt duy nhất mà có lẽ tất cả những người khác trên thế giới này không ai có được, trừ tôi."

Hắn vỗ vai Tán Tán nói thêm

"Người ta nói rằng những đứa trẻ kiếp trước mang thiên mệnh nên kiếp này sinh ra mới có vết bớt trên người để đánh dấu nhận dạng, thay vì tự ti thì cậu nên thấy mình là một người đặc biệt, tiểu Tán à!"

"...."

"Cậu chủ nói thật sao?"

"Tôi lừa cậu làm gì?"

Rõ ràng là hắn đang bịa chuyện lừa người, đứa trẻ mang thiên mệnh nên có vết bớt gì chứ, điều này đây là lần đầu tiên cậu được nghe.

Cậu tiếp tục.

"Hồi còn ở quê em không hề có bạn, những người hàng xóm luôn gọi em là quái vật..."

Tán Tán ăn tiếp bánh mì, tâm sự với hắn.

"Tôi không thấy như thế!"

"Có mà, bọn họ gọi em chẳng sai, xấu xí như em đúng là quái vật thật..."

Vương Nhất Bác thật hết cách với cậu nhóc này, hắn nói sao cậu cũng chẳng nghe liền bất lực cốc đầu cậu một cái, lực rất nhẹ làm người kia chẳng đau đớn gì còn giả vờ lấy tay xoa xoa đáp trả

"Cậu chủ thật sự không chê em sao?"

Hắn nhúng vai, cầm chỗ bánh mì Tán Tán khi nãy dúi vào tay hắn lên bắt đầu ăn.

"Tôi cảm thấy bình thường, chẳng có gì phải chê bai cả, dù sao trông cậu cũng rất đáng yêu!"

"Cậu....cậu khen em đáng yêu sao?"

———————————————————-
❤️Đừng quên VOTES, COMMENTS cho Claire nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC