Chương 4: Vệt Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhận được lời khen của Vương Nhất Bác, Tán Tán cảm thấy vui hơn rất nhiều! Mặc dù trong thâm tâm cậu biết đó chỉ là một lời an ủi xã giao.

Nhưng ít ra cậu chủ mà cậu ái mộ không hề có ác cảm với gương mặt xấu xí này.

Chỉ cần không ghét là được, vậy chí ít ra cậu vẫn còn cơ hội....

"Ở gần đây có chỗ nào đi chơi vui không, cậu giới thiệu cho tôi đi?"

Vương Nhất Bác trong một nốt nhạc đã hoàn thành xong chiếc bánh mì được cho, bâng quơ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ hỏi Tán Tán.

"Cậu chủ muốn ra ngoài sao?"

Cậu ngạc nhiên hỏi.

"Uhm, không lẽ cứ quanh quẩn ở đây mãi à?"

Tán Tán lắc đầu, cùng hướng mắt nhìn ra cảnh đêm mà Vương Nhất Bác đang thưởng thức

"Ý em không phải như vậy, em ước gì mình cũng có thể ra ngoài, nhưng nếu bà chủ biết được em tự ý bỏ đi, bà ta sẽ cho người đến bắt em rồi mang về đánh mất!"

"Tại sao?" Nghe đến đây hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhíu mày nghiêng đầu nhìn Tán Tán, nhìn vào đôi mắt đượm buồn có chút mất mát kia.

"Em không phải là người ở đây!"

"....."

"Uhm."

Vương Nhất Bác im lặng, hắn hiểu câu nói ấy mang ý nghĩa gì chứ.

Không phải là người ở đây tức là người nhập cư bất hợp pháp, không có giấy tờ tạm trú tuỳ thân, cũng không có một chứng minh thư gì để hưởng quyền lợi như một công dân bình thường cả.

Nói chính xác hơn là dù cho Tán Tán có gặp phải bất cứ tai nạn gì, hay thậm chí là bỏ mạng, thì ở trên đất nước này cũng sẽ chẳng có ai xác định được danh tính của cậu ta, và đòi lại quyền công bằng trước pháp lý.

Đó là cái cớ mà Zoey dùng để bắt giữ một đứa trẻ chưa thành niên tình nguyện làm giúp việc cho ả ta sao?

Nghe được những giải bày, nhìn cậu như vậy Vương Nhất Bác thật sự có chút thương cảm, nhưng hắn nghĩ chính Tán Tán cũng có lý do gì đó khiến cậu không phản kháng lại sự khống chế của bà ta, hoặc ít nhất là bỏ trốn, hoặc là đi tố cáo. Chịu đựng ở lại đây hai năm trời để phục tùng ả không lời kêu ca, còn làm việc một cách rất vui vẻ, rõ ràng là có uẩn khúc.

Nhưng đó là chuyện riêng của Tán Tán, Vương Nhất Bác nghĩ rằng mình không nên hỏi quá nhiều, đôi khi đào sâu vào đời tư của một người chỉ khiến người đó càng cảm thấy khó xử hơn mà thôi.

Hắn sẽ đợi đến khi nào Tán Tán muốn kể, rồi cậu sẽ kể.

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên đẩy chiếc ghế mình đang ngồi ra, vòng qua phía sau chỗ Tán Tán, hạ một gối xuống sàn nhà đưa tay lục lọi dưới gầm giường tìm kiếm thứ gì đó.

Tán Tán thấy thế cũng tò mò xoay đầu sang phải nhìn theo, một lúc sau thấy hắn kéo ra hai cây thuốc lá mới toanh, chỉ là có một cây đã bị xé bao bì lấy mất đi một gói từ khi nào.

"Hàng tôi đem từ quê nhà sang, ở đây cũng được tính là hàng nhập khẩu có đúng không?"

Vương Nhất Bác đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của Tán Tán bằng câu nói đùa, cậu gật gù bảo phải, không chớp mắt quan sát hành động tiếp theo của hắn.

Hắn lấy thêm gói khác cầm trong tay, cất lại hai cây thuốc vào chỗ cũ, phủ ngang bằng mành của tấm ga giường. Vương Nhất Bác trở lại ngồi xuống cạnh cậu, tay tháo bao kiếng nhãn mác, bật nắp gói giấy đưa trước mặt Tán Tán.

"Làm một điếu không?"

Tán Tán trố to mắt nhìn hắn, xua tay từ chối ngay lập tức.

"Cậu chủ lớn....em chỉ mới mười bảy tuổi thôi..."

Vương Nhất Bác cười khẩy.

"Hút thuốc cũng cần phải xem tuổi tác nữa à? Tôi đã làm bạn với chúng từ lúc tôi mười lăm tuổi rồi đấy nhóc con."

Nói xong hắn đốt lên một điếu rít vào trước mặt Tán Tán, nhìn ra cửa sổ trầm ngâm nghĩ ngợi sự đời.

"Cậu chủ đừng để bà biết, bà mà thấy sẽ lấy đi của cậu đó, em hứa sẽ không nói ai."

Tán Tán lí nhí trong miệng, cầm bút lên chăm chú làm tiếp bài tập của mình, giả vờ không nhìn thấy hành động đang diễn ra của hắn.

"Ừm, ngoan."

"...."

"Nhưng cậu chủ hư quá!"

Như có như không Tán Tán vẫn đặt mắt vào bài vở, bâng quơ nói với hắn ta, ngữ khí bình thản vô cùng. Câu nói này làm người kia phải xoay đầu nhìn đứa trẻ ấy một chốc, rồi mới trở lại khung cảnh ngoài kia.

"Cậu còn nhỏ, không biết chuyện."

"Tính ra em nhỏ hơn cậu chỉ có 1 tuổi, nhưng em không hư như cậu!"

Hắn nhếch môi, thưởng thức điếu thuốc ngon lành trong tay.

"Những thứ mà tôi từng trải qua, cậu không hiểu được đâu!"

Những thứ mà em từng trải qua, có lẽ còn kinh khủng hơn cậu chủ tưởng tượng nhiều.

"Chỗ đi chơi xa thì em không biết, nhưng nếu ở gần đây thì có thể, hôm nào mọi người đi vắng em sẽ dẫn cậu chủ đi."

"Uhm..."

.....

Tầm 10 giờ kém, lúc này Tán Tán cũng đã giải xong các đề bài mà Vương Nhất Bác giao cho ngày hôm nay, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, vội vội vàng vàng xếp tập sách lại chuẩn bị rời đi.

"Tới giờ em phải đi rồi, tối mai em lại sang nha!"

Tán Tán vừa thu xếp, vừa gấp rút nói với hắn.

"Giờ này cậu còn đi đâu mà vội vàng quá vậy?"

Nhìn hành động của cậu, hắn không thể không tò mò.

"Em phải đi làm việc trước khi bị la."

"Việc gì?"

10 giờ đêm mà còn phải làm việc gì?

"Cậu John buổi chiều trước khi lên trấn có dặn em giúp cậu ấy thay ga giường mới, bảo là đêm nay có bạn tới chơi nhà, em loay hoay tối giờ xém quên mất."

Hắn đột nhiên khó chịu hằn hộc ra mặt.

"Bạn đến chơi nhà mà nó lại làm phiền đến người khác vậy à? Bạn bè hay bạn gái vậy?"

"Chắc là bạn tình thôi, cậu John thường hay đưa người về ngủ qua đêm lắm!"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Rồi Zoey không nói gì sao?"

Tán Tán ôm quyển tập vào người, kéo ghế bước ra rồi đẩy nó vào chỗ cũ

"Bà thương cậu John mà, cái gì cậu ấy muốn bà cũng chiều hết, ngay cả việc cậu ấy có sở thích giường chiếu với con trai."

"Cái gì? Con trai?"

Vương Nhất Bác nghe đến đây như không tin vào tai mình, nhìn tướng tá hắn ta như vậy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

"Em nói thật mà, chuyện nam yêu nam có gì lạ đâu mà cậu chủ hoảng hốt vậy? Không lẽ.....không lẽ cậu kỳ thị người đồng tính hả?"

Tán Tán đi lại đứng đối diện với hắn, nửa đùa nửa thật hỏi về cái vấn đề tế nhị này.

Vì chiều cao của hai người khá là tương đồng, Tán Tán còn ép hắn ở khoảng cách gần như vậy, cậu đương nhiên có thể thấy được một chút trốn tránh trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, và hơi thở có chút không đều cho lắm.

"Cậu....nói bậy cái gì vậy?"

Tán Tán đột nhiên phì cười, cậu còn bảo hắn "Em giỡn mà..." rồi sau đó nói lời tạm biệt với Vương Nhất Bác.

Biết mình bị trêu, còn vài bước chân nữa thì đến cửa, hắn đột nhiên lên tiếng phản đòn làm Tán Tán chùn bước.

"Không trèo tường về phòng nữa à nhóc con? Cái vách này rốt cuộc cậu mở bằng cách nào mà có thể chui qua tài tình đến thế?"

Tán Tán dừng chân, xoay người lại tiếp chuyện.

"Vặn hai lần sang trái."

"Vậy à!"

"Không lẽ trước giờ cậu chủ không biết rằng phòng em và phòng cậu chủ luôn dùng chung một vách ngăn à?"

Hắn lúc này thật tình lắc đầu "Tôi không biết."

Tán Tán cười cười, còn nói nhỏ một câu vào tai hắn trước khi rời đi, làm Vương Nhất Bác ngượng đến mặt đỏ tía tai.

"Thật ra....vách gỗ không cách âm, em luôn nghe cậu chủ rên rỉ mỗi đêm đấy ạ!"

"TIỂU TÁNNN!!!!!"

"Suỵt!!! Cậu chủ nhỏ tiếng, em giỡn mà hì hì..."

Sau đó cậu chính thức đóng cánh cửa phòng hắn lại, di chuyển lên nhà trên.

Sự tinh nghịch của Tán Tán khi hai người đã thân nhau làm Vương Nhất Bác đôi khi có chút đau đầu, nhưng điều làm hắn đau đầu nhất lúc này có lẽ là bước đi khập khễnh cùng một vệt màu đỏ tươi thấm qua lớp vải quần trắng mà hắn vô tình nhìn thấy dưới gót chân Tán Tán trước khi cậu rời đi.

Tbc.

_________________________
❤️Đừng quên VOTES, COMMENTS cho Claire nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net