Chap 4 (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4 - Part 1

Welcome to Narita International Airport 

Tôi bước ra khỏi nhà ga với một vali đồ đạc nhỏ màu đen. Bởi tôi không có định ở đây lâu dài. Trước khi tôi bắt đầu chuyến bay, Janet đã thông tin cho thư kí riêng của Tiffany kế hoạch này. Trong vòng ba mươi phút xảy ra, tôi đã nhận được một tin nhắn từ Tiffany, nói rằng cô ấy đã cho một chiếc xe riêng của công ty tới đón tôi tại sân bay.

Đó thực sự là điều ngọt ngào của cô ấy.

Tôi tìm giữa những người đang cầm những tấm biển, người đang cầm tấm biển mang tên tôi. Hmmm... chẳng có gì cả. Chắc chắn là có điều gì đó nhầm lẫ -- chờ đã. Tôi nhíu mắt lại. Điều này không thể…

Một người đàn ông mặc bộ đồ của tài xế cầm một tấm bảng đề tên là "Mrs.Hwang". Tôi bước tới gần anh ta và nói, "Ừm, xin lỗi?"

Anh ta quay lại và khuôn mặt bỗng bừng sáng. Anh ta cười với tôi và cúi đầu, "Ah, konichiwa, cô Hwang. Xin hãy để tôi cầm vali cho cô." Anh ta lấy chiếc vali từ tôi khiến người bỗng nhẹ, và tôi lịch sự cười với anh chàng.

"Tại sao anh lại gọi tôi là Mrs.Hwang?" Tôi nói khi đẩy nhanh tốc độ để đi bên cạnh anh chàng. "Và sao anh biết người đó là tôi?"

Anh tài xế nhanh nhảu trả lời, "Tất cả nhân viên trong Hwang Industries đều viết về cô đấy ạ. Người nào đọc báo cũng sẽ biết cô. Nó đã tràn lan trên các bài báo rồi." Anh ta dừng lại sau đó tiếp tục với chất giọng hối lỗi, “Sở dĩ tôi gọi cô là Mrs.Hwang, bởi vì cô Hwang đã đặc biệt yêu cầu tôi phải gọi như vậy.Cô ấy nói sẽ rất vui khi thấy được biểu hiện của cô. Xin hãy tha thứ cho tôi nếu tôi có lỡ xúc phạm đến cô ạ.” Anh ta lại cúi đầu lần nữa.

“Không, anh có xúc phạm tôi đâu.” Tôi nhanh chóng đáp. “Hãy gọi tôi là Mrs.Kim.”

“Vâng, thưa Mrs.Hwang”, anh chàng gật đầu. Ahh thật là…

Khi ở trong xe, tôi đã nhắn tin cho Tiffany. Tôi đang đến cơ quan.

Điện thoại tôi vang lên một tiếng bíp, Hy vọng chuyến bay của Tae không có vấn đề gì. Mong sớm được gặp Tae.

Tôi nhập chữ vào để trả lời. Ừ, chuyến bay của tôi rất ổn. Tôi còn viết thêm; Mrs.Hwang??

Tiếng bíp. Em xin lỗi! Em không cưỡng lại được. Chỉ là một trò đùa nhỏ ấy mà…

Tôi không thể ngăn mình bật ra một nụ cười nhỏ. Aishh…

Có một đám đông lớn đang tụ tập quanh lối vào trước cửa tòa nhà công ty. Hầu hết là các phóng viên đang rất phấn khích, và một vài nhân viên đang cố gắng kiểm soát tình hình trật tự. Tôi đeo kính vào và bước ra khỏi xe. Thế rồi những câu hỏi tới tấp bay về phía tôi.

“Cô định mua lại Hwang Industries để thực hiện kế hoạch gì vậy??”

“Việc này có làm công ty xuống cấp không?”

“Những công việc có bị ảnh hưởng không?”

“Cô định sẽ mua nước hoa gì cho Stephanie Hwang vào ngày Valentines?” Tôi tin rằng câu này đến từ phóng viên của một tờ báo lá cải.

Tôi bỏ qua hết các câu hỏi cho tới khi đặt chân tới cửa ra vào. Tôi quay lại và tặng cho họ một nụ cười đã-luyện-tập-trước của mình.

“Konichiwa. Thật vinh dự khi được ghé thăm chi nhánh của Hwang Industries tại Nhật Bản. Tôi đang rất mong đợi việc tạo dựng mối quan hệ tốt với mọi người. Cám ơn các bạn.” Tôi cúi đầu thật nhanh rồi nhanh chóng lướt qua đám đông với cả một đống câu hỏi ở phía sau.

Tại sảnh là một ủy ban tiếp nhận bao gồm bốn thành viên staff cao cấp. Họ chào đón tôi rất nhiệt tình và mời tôi đi vào thang máy. Tôi đã được thông báo rằng hiện giờ Tiffany đang giải quyết lại vụ ban trưởng của từng bộ phận trong công ty và tôi sẽ tham gia cùng cô ấy trong phòng hội thảo.

Bằng tất cả các cách, người ta không thể ngừng việc tán ngẫu với nhau lại –đặc biệt là người đàn ông béo lùn được gọi là Mr.Mitzuwa. Tôi chỉ mất vài giây để vào phòng.Tôi gật đầu liên tục với hy vọng rằng họ sẽ không để ý.

“Gia đình Hwang luôn đối xử với nhân viên rất tốt.” Một trong số họ nói.

“Đúng, đặc biệt là cô Hwang.” Một người khác đế vào.

Mr Mitzuwa chêm, “Còn ai nhớ lúc đứa con trai 8 tuổi của ngài Ishida bị chuẩn đoán bệnh bạch cầu không? Các bác sĩ bảo rằng họ không còn cách nào khác nếu ông ấy không trả nổi viện phí.”

“Tôi nhớ, tôi nhớ rồi! Ai mà lại quên được chứ? Cô Hwang đã trả viện phí cho việc điều trị và chăm sóc cá nhân đấy!”

Sự quan tâm của tôi lên đến đỉnh điểm. “Cậu bé ấy còn sống sót được không?” Tôi hỏi.

“Không.” Một trong số họ đáp lại, buồn bã lắc đầu. “Quả thật rất đau lòng. Nhưng ngài Ishida chưa bao giờ quên sự ủng hộ mà cô Hwang đã trao cho ông và gia đình của ông. Mà thực ra thì ai trong gia đình Hwang đều tới tang lễ của cậu bé và cho thấy sự tôn kính của họ.”

“Việc trị liệu riêng này sẽ không được coi như một vấn đề trong công việc, đúng không?”, tôi thăm dò thêm.

“Dĩ nhiên rồi!” Mr Mitzuwa nói. “Cô ấy không tuyệt vời sao?” Tôi gật đầu đồng ý. 

Tôi không nghĩ rằng sẽ có một ai trong gia đình mình sẽ suy nghĩ tích cực về việc tham gia một chuyện gì đó kiểu ‘ngoài-công-việc’.  Chắc chắn chúng tôi sẽ ký ngân phiếu một cách vui vẻ – nhưng là vậy đó.  Chúng tôi thường có người đại diện của công ty được cử đi để tham dự đám tang, đám cưới, vv…. Vì Kim Corporation rất lớn, cho nên việc tôi tham gia mọi sự kiện của tất cả mọi người là điều không thể nào. Thế mà Hwang Industries có số phần nhân viên ít hơn, Tiffany lại vẫn có thể dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình cho người đàn ông ấy và gia đình của ông.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy… tự hào về cô ấy.

Chúng tôi ra khỏi thang máy để lên tầng mười sáu. Ủy ban dẫn tôi đến một khu vực văn phòng kế hoạch gần phòng vệ sinh. Khi chúng tôi đi qua, tôi nhận được kha khá ánh nhìn tò mò và chạm phải nhiều nhân viên. Hầu hết trong số họ đều nhìn tôi một cách bối rối và cảnh giác. Tôi ra lệnh cho ủy ban dừng lại và mình thì bước vào phòng. 

“Chào buổi chiều.” Tôi cúi đầu một cách lịch sự. “Tôi là Ms Kim Taeyeon tới từ Kim Corporation. Tôi đã nghe được rất nhiều tiếng lành đồn xa của công ty quý vị. Tôi rất mong đợi thời khắc được làm việc chung với quý vị. Keep up the good work” Tôi kết thúc với một nụ cười.

Phần lớn trong số họ thì mỉm cười lại với tôi. Nhưng vẫn còn một số ít nhìn tôi một cách sợ hãi. Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi ra đón tiếp tôi.

Ông ấy cúi đầu một cách trang trọng và nói, “Chào buổi chiều, cô Kim. Tên tôi là Mr. Ariwa. Tôi làm việc trong ban quản lí hoạt động. Thật là vinh dự khi được làm việc với công ty của cô.”

Mr Ariwa hướng tay về phía người đàn ông đang ngồi ở bàn gần chúng tôi. “Và đây là ông Nakada, trợ lí giám đốc!”

Ông Nakada nhìn tôi một cách bình thản. Ông ta từ từ đứng dậy từ bàn của mình. Tôi đột nhiên cảm nhận được không khí căng thẳng ở đây. Một số nhân viên ngừng bút xuống chỉ để ngáp ngắn ngáp dài. Tôi chạm trúng ánh mắt của ông ta và miễn cưỡng nở một nụ cười. Tôi có cảm giác rằng ông này không thích sự tiếp quản này lắm thì phải. Và nhìn qua phản ứng của các đồng nghiệp, thì chắc chắn là ông ta đã ca một bài về việc đó. Vấn đề là ông ta chẳng thể làm gì ngoài việc chấp nhận nó - hoặc là từ chức. Dù sao thì tôi cũng đâu có bị làm phiền!

Như thể đọc được ý nghĩ của tôi, ông ta miễn cưỡng cúi chào và cộc lốc nói "Chào.” trước khi trở về chỗ ngồi của mình.

Cũng như vậy, không khí căng thẳng đã giảm nhẹ hơn một chút. Tất cả mọi người bắt đầu lại những gì họ đã làm. Họ chắc đã mong đợi một điều gì đó nhiều hơn thế - như là võ thuật chẳng hạn. Ông Ariwa xin lỗi tôi qua ánh mắt trước khi tất cả cùng bắt tay vào làm việc. Thú vị là hình như bác Lim đã nói đúng. Lòng trung thành của họ không dễ dàng lay chuyển chỉ qua một chữ kí.

Ông Mitzuwa lo lắng ho thành tiếng và lí nhí "Chúng ta tiến hành chứ?"

 Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến phòng hội thảo. Ngài Mitzuwa hộ tống tôi vào trong qua phía cửa sau. Đây là một căn phòng cỡ vừa với khoảng 40 người khán giả. Tiffany đang ở phía trên và thực hiện bài phát biểu của mình. Ở phía sau cô ấy là bài trình bày bằng Power Point được chiếu trên một tấm bảng rất rộng. Tất cả mọi người phía dưới đều đắm mình vào bài giảng của cô ấy. Họ không để ý là tôi đã lặng lẽ bước vào và ngồi ở phía sau hàng ghế.

Tôi ngồi xuống và chăm chú theo dõi khi Tiffany đang thuyết trình bằng vốn tiếng Nhật tuyệt vời của cô. Cô ấy trông rất sẵn sàng và chuyên nghiệp khi lướt qua các slide khác nhau. Những vị ngồi dưới lần lượt giơ tay lên hỏi và cô ấy thì trả lời họ một cách rất dễ dàng và hoàn hào. Như vậy thì tôi sẽ có cơ hội để nhìn ngắm cô ấy lâu hơn. Và điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là nụ cười của cô, nụ cười híp mắt lại trông đáng yêu vô cùng.Tôi chuyển tầm nhìn xuống chiếc ghế. Sự chú ý của tôi chuyển sang trang phục của cô. Cô ấy mặc một chiếc váy đen ngắn tới đầu gối của mình. Nó làm nổi bật lên cơ thể hoàn mỹ của cô ấy khủng khiếp luôn. Sau đó, con mắt tôi hướng xuống phía đôi chân – trông thật săn chắc và ... ai đó đang gọi tên tôi sao? Tôi nhìn lên và bất giác nhìn thẳng vào mắt của Tiffany, cũng đang ngạc nhiên không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net