Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Return

.

.

.

Còn thịt không vậy?? Luhan lên tiếng hỏi ngay khi bọn họ vừa đặt chân vào nhà. Những người khác chắc đang ở trong phòng và say ngủ cả rồi. Luhan rất muốn nhập hội với bọn họ, nhưng khi thấy bụng mình lại bắt đầu sôi réo, anh quyết định mình nên ăn nhẹ thứ gì đó trước đã.

Sehun châm chọc. Đầu anh lúc nào cũng chứa toàn thức ăn không hả? Giỏi, có khi anh yêu thức ăn hơn cả em ấy chứ.

Luhan mỉm cười. Không đúng.

Phần nào không đúng?

Đầu anh không phải lúc nào cũng chứa toàn thức ăn.

À vậy thì đúng là anh yêu thức ăn hơn em rồi. Sehun kết luận và liếc nhìn anh một cái sắc lẹm.

Em suýt thì đứng đầu, Sehun-ah. Luhan nói và lẽ lưỡi tinh nghịch, Thế cũng là đặc biệt rồi.

Đặc biệt cái của khỉ ấy.

Hongki, có chuyện gì vậy? Giọng nói của chủ tịch CLB bỗng phát ra từ phía nhà bếp. Luhan và Sehun bước tới và nhìn thấy hai người đang ở trong đó. Vẻ mặt của chủ tịch CLB vô cùng lo lắng, và ai có thể đổ lỗi cho cô ấy chứ? Nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt của Hongki có vẻ rất hoang mang, chưa kể cả hai tay còn đang nắm chặt lấy tay cô, anh quyết định không chịu để cô rời đi.

Vì quá chú tâm tới những gì đang diễn ra nên họ thậm chí đã không để ý thấy Luhan và Sehun đang trố mắt nhìn vào từ ngoài hành lang.

Anh có sao không? Chủ tịch CLB lên tiếng hỏi khi không thấy Hongki trả lời câu hỏi trước của mình.

Hongki, người vẫn đang siết chặt lấy cổ tay cô, lắc đầu nguầy nguậy. Tôi ổn. Chỉ là –

Có lẽ anh nên đi ngủ đi. Mặt anh đỏ ửng lên sau khi uống rượu kia kìa.

Anh lại lắc đầu lần nữa, nhưng lần này trông anh rất hoảng hốt, như thể vẫn chưa chắc chắn mình nên làm gì. T-Tôi muốn em pha trà cho tôi.

Trà? Anh thấy bụng mình khó chịu hả?

Phả- không. Tôi muốn em.

Pha trà cho anh đúng không? Cô gỡ tay mình ta khỏi bàn tay đang siết chặt của Hongki và quay người lại để bắt đầu tìm hộp trà, Anh muốn uống loại nào?

Quên vụ trà đi –

Anh không muốn uống trà? Vậy thử –

Hongki bất ngờ túm lấy vai cô. Tôi không muốn trà! Ít nhất là không phải lúc này!

Được rồiii....Anh đang làm tôi sợ đấy. Anh chắc là mình không muốn nằm nghỉ chứ?

Hongki gật đầu cái rụp một cách dứt khoát, nhưng thay vì trấn an cô là mình vẫn ổn thì việc này lại càng khiến cô sợ hơn.

Tôi muốn – tôi cần nói với em điều này.

Luhan há hốc mồm. Anh ta đang chuẩn bị nói đấy.

Sehun nhướn mày nhìn Luhan. Nói gì?

Suỵtttttt! Luhan ra hiệu cho cậu giữ im lặng. Vì đang lúc mải mê theo dõi hai người kia nên anh không thấy vẻ khinh khỉnh trên gương mặt Sehun lúc bấy giờ.

Nói với tôi cái gì cơ? Cô thắc mắc

Hongki nuốt khan. Tôi đã nhiều lần định nói với em rằng.. Anh ta chớp mắt liên hồi, mồ hôi từ đâu bỗng túa ra chảy xuống mặt.

Vâng?

Ờ, ừm. T-Tôi thực sự ừm..ờ.. Hongki bắt đầu cắn môi, và khi anh không thể nhìn vào mắt chủ tịch CLB thêm nữa thì anh chuyển hướng xuống đôi tất dưới chân.

Luhan cố kìm nén bản thân không bật cười khúc khích trước vẻ lo lắng của Hongki. Chỉ là tỏ tình với một cô gái thôi mà. Nó có thể tệ đến mức nào chứ? Luhan chợt nhớ tới lần đầu Sehun tỏ tình với anh, thật trùng hợp là nó cũng diễn ra ngay ở nhà bếp. Lúc đó Sehun cũng bồn chồn lắm nhưng chưa đến nỗi là đổ mồ hôi ròng ròng thế kia. Có thể anh ta cần khích lệ đôi chút chăng?

Hongki HWAITING! Luhan bất ngờ hò reo khiến Hongki, chủ tịch CLB lẫn Sehun đều quay ngoắt ra nhìn.

Khi thấy đôi trẻ đang đứng ngoài hành lang, mắt Hongki mở to cỡ một quả bóng tennis, còn chủ tịch CLB lại đỏ mặt, có vẻ như xấu hổ vì đã không biết hai người kia ở đó từ đầu đến giờ.

Anh làm được mà! Luhan nói to, giơ hai ngón tay cái lên với Hongki.

Nhưng thay vì mỉm cười trước sự cổ vũ nồng nhiệt từ Luhan (giống như những gì anh mong đợi), Hongki thậm chí càng hoảng loạn, đù đây là trong trường hợp anh vẫn có thể bình tĩnh hơn được. Thế này thì không ổn rồi...

Sehun đảo mắt. Xin lỗi nhé. Cậu bịt chặt mồm Luhan lại, ngăn không cho anh nói thêm bất kì điều gì. Chúng tôi sẽ để hai người một mình.

Sau đó cậu liền kéo anh ra khỏi nhà bếp, phớt lờ tiếng kêu phản đối đang bị bịt lại dưới tay mình.

Yahhh! Sao em làm vậy hả? Cậu ta đang chuẩn bị tỏ tình đấy! Luhan lên tiếng cãi khi Sehun vừa thả tay ra.

Phải, và em không nghĩ là sẽ có thêm người cổ vũ bên cạnh giúp gì được cho anh ta đâu ha!

Sehun bật lại, kéo anh ngồi xuống chiếc ghế bành với mình.

Ai cũng cần có một người cổ vũ ở mọi lúc mọi nơi, và ngay cả bây giờ anh ấy đang rất cần đó! Em không thấy cách anh ấy đứng đơ ra đó hả? Giờ anh ta có khi biến thành que kem lạnh vì anh đi rồi cũng nên.

Sehun bật cười. Anh chỉ làm mọi thứ rối tung lên thôi, Bambi. Anh ấy có thể đã thở phào nhẹ nhõm khi tụi mình đi rồi ấy.

Mặt Luhan cau lại khó chịu, như thể muốn bảo Sehun sao dám nghĩ là anh làm mọi thứ rối tung lên, nhưng rõ ràng Sehun chỉ thấy anh rất dễ thương, bởi vì cậu cứ đưa tay vò mái tóc của anh và cười toe toét.

Không ai cần chứng kiến cái khoảnh khắc người ta đang lo lắng đến mức muốn nổ tung, ví dụ như là khi tỏ tình lần đầu tiên đâu. Em biết mà.

Nhưng Sehun-ah, em có quá lo lắng hay quá lề mề như anh ta đâu. Cứ như cậu ta sẽ chẳng bao giờ nói ra được ấy.

Thì bởi vì em quá tuyệt vời thôi. Sehun nhếch môi cười.

Luhan giả vờ như mình chưa nghe thấy gì, đưa mắt nhìn qua nhà bếp. Không biết giờ hai người đó đang nói cái gì –-

Anh đứng phắt dậy, nhưng trước khi anh kịp đi thì cánh tay của Sehun đã ôm chặt lấy thắt lưng anh và kéo anh quay trở lại.

Bọn họ không cần anh đâu.

Nhưng –

Lu. Không được. Bọn họ sẽ không sao đâu. Nhưng anh thì có sao đấy nếu cứ tiếp tục cố thoát ra khỏi cái ghế này. Sehun cảnh cáo.

Luhan bồn chồn ngồi ở đó, nhưng không phải vì anh sợ Sehun làm gì mình (anh không nghĩ là bạn trai mình có gan phạt anh đâu), mà là bởi vì cậu nói cũng có phần đúng, Hongki và chủ tịch CLB đều là người trưởng thành cả rồi. Họ có thể xoay sở được mà, phải không?

Sao lâu quá vậy? Hay là anh ta bị từ chối rồi? Luhan lên tiếng hỏi năm phút sau đó, lo lắng nằm xoay lại ở phía trên người Sehun

Cậu đã đề nghị bọn họ ngả lưng ra ghế một tý, mong rằng việc này sẽ phân tán tư tưởng anh, nhưng cậu đã lầm to.

Sehun, người vẫn đang nghịch tóc anh nãy giờ, rên lên. Anh thiếu kiên nhẫn quá đi. Thiệt tình.

Luhan cúi xuống nhìn cậu. Anh chỉ mong mọi chuyện vẫn tốt đẹp thôi mà, Hongki thầm thích cô ấy 2 năm rồi.. Sẽ thật tệ nếu cô ấy thậm chí còn chẳng thèm cho anh ấy một cơ hội.

Wow 2 năm cơ á? Vậy là lâu lắm ấy nhỉ.

Luhan chớp chớp mắt nhìn bạn trai mình, người vẫn đang mải luồn tay qua mái tóc anh, rồi khẽ thở dài.Hai năm vẫn chưa nhiều đâu."

Anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ Sehun. Anh biết có một người thích ai đó một khoảng thời gian dài ơi là dài cơ. Anh nói

Sehun khựng lại. Hả?

Tại sao em không nói là em với cô ấy làm bạn từ hồi cấp 3 chứ?

Sehun yên lặng một hồi, không biết người mà Luhan đang nói đến là ai. Khi cuối cùng cũng hiểu ra, cậu ngồi thẳng dậy, mắt mở to. Làm thế nào mà a-

Cô ấy nói với anh. Anh đã hỏi khi bọn anh đi đổ rác. Luhan, giờ đang yên vị trên đùi Sehun, vòng tay ôm lấy cổ cậu. Cô ấy kể anh nghe tất cả mọi chuyện.

Sehun nuốt nước bọt. Anh có giận không?

Luhan lắc đầu. Không. Anh không giận. Chỉ là. Sao em không nói với anh?

Sehun thở dài. Vì đây là chuyện của quá khứ rồi. Nó xảy ra trước khi em gặp anh.

Vẫn phải nói.. Nói trước vẫn tốt hơn. Luhan mỉm cười nhẹ với Sehun.

Em xin lỗi. Sehun đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, ngón tay lướt nhẹ miếng băng dán trên má Luhan. Không phải là em cố giấu anh đâu. Em chỉ không muốn làm anh lo thôi.

Anh biết thì sao chứ?

Em chắc chắn là anh sẽ ra lệnh em phải rời khỏi CLB và không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.

Luhan thở hắt ra. Anh đâu có cay nghiệt như vậy chứ. Anh không ra lệnh cho em rời khỏi đó. Anh sẽ chỉ lịch sự đề nghị em làm vậy thôi. Anh vừa nói vừa dụi dụi đầu lên trán cậu.

Sehun cau mày. Thấy chưa?

Luhan khúc khích cười. Đùa thôi.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Sehun thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm lấy thắt lưng Luhan. Chẳng nhẽ anh không thấy khó chịu nếu mà biết sao?

Nói thật thì có. Anh sẽ có chút khó chịu, nhưng biết rồi anh không thấy lo lắng nhiều nữa.

Sehun nhìn thẳng vào mắt anh và Luhan thấy vẻ quan tâm của cậu trong đó. Chuyện này liệu có thay đổi cái gì không?

Luhan mỉm cười rồi lắc đầu dứt khoát. Không. Anh vẫn luôn yêu em đến điên cuồng, Oh Sehun.

Nghe vậy, mắt cậu sáng lên và cậu mỉm cười, khiến cho tim Luhan bỗng chốc đập nhanh hơn. Nụ cười của cậu luôn có xu hướng khiến anh bị như thế này.

Tốt. Sehun thả người xuống ghế với cánh tay vẫn đang vòng ôm lấy Luhan. Tâm trạng của cậu đột nhiên hưng phấn vô cùng.

Luhan lại nằm lên người cậu, ngón trỏ của anh nhẹ nhàng vẽ những trái tim nho nhỏ lên ngực trái của cậu, nơi đang chứa đựng trái tim thật của Sehun. Anh có thể hỏi em câu này được không?

Được

Em vẫn chưa biết cô ấy còn tình cảm với em chứ?

Phải, em biết. Cô ấy không nói lại với em bất kì điều gì liên quan kể từ lần đó, nhưng em vẫn biết. Em có thể đoán được. Bọn em làm bạn nhiều năm rồi. Thực sự rất khó cho em để ở bên cạnh cô ấy mà không làm cô ấy đau khổ thêm.

Chuyện này cũng khó với cô ấy nữa. Luhan nói.

Hẳn là như vậy rồi. Sehun trả lời, giọng cậu buồn thấy rõ.

Luhan ngẩng đầu lên nhìn cậu. Sehun-ah.

Hả?

Nếu anh không chuyển đến trường em và trở thành bạn cùng phòng với em, em liệu có..chấp nhận cô ấy không? Anh cắn nhẹ môi mình chờ đợi câu trả lời từ Sehun.

Sehun chớp mắt vài cái rồi cậu làm một việc mà anh không hề ngờ tới – cậu nhéo mũi anh. Lại rất mạnh tay nữa.

Ui daa

Sehun thả mũi anh ra. Hỏi kiểu gì vậy?

Vừa xoa xoa cái mũi đang đau gần chết của mình, Luhan vừa nhìn cậu ngờ vực. Câu hỏi cực kỳ có lý mà!

Sehun khịt mũi. Nói em nghe xem nó hợp lý chỗ nào.

Này nhé, nếu chúng ta không bao giờ gặp nhau, em đã có thể có cảm tình –

Không đời nào, Sehun ngắt lời anh.

Sao không?

Vì anh sinh ra là để làm người ở chung phòng khó ưa khoái xâm phạm vào khoảng không gian của em rồi .

Phớt lờ cái đoạn Sehun gọi anh là "người ở chung phòng khó ưa khoái xâm phạm vào khoảng không gian" của cậu ấy (mà chắc cậu ấy không có ý vậy đâu), Luhan cau mày nhìn người con trai nằm bên dưới. Em làm sao mà biết được. Anh không có ở đây thì hai người đã dễ dàng thành cặp với nhau rồi.

Nhắc lại lần nữa – Không.

Sao không?

Bởi vì em chưa bao giờ coi cô ấy theo cách nào khác, ngoài bạn bè cả. Cô ấy không phải là người dành cho em. Và điều đó thì em biết chắc chắn.

Biết thế nào?

Bởi vì anh – anh mới là người dành cho em.

Em làm sao khẳng định được nếu như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau?

Sehun cười tươi. Đằng nào cũng gặp thôi. Sao em biết ư? Bởi vì anh bị một đầu sợi chỉ đỏ của em buộc lại mà. Sehun giơ ngón tay út của mình lên ngoáy ngoáy. Nhớ chứ?

Thấy vậy Luhan liền đỏ mặt, khiến cho cậu phá lên cười.

Đúng vậy đó. Anh biết anh sinh ra là để phải lòng em, cũng như em biết anh sinh ra là để làm Bambi của em vậy. Sehun chạm trán của họ lại với nhau. Thế nên ngay cả khi chúng ta không làm bạn cùng phòng đi chăng nữa thì cũng không phải là em sẽ yêu người khác, nó chỉ có nghĩa là trái tim em sẽ phải đợi lâu hơn chút xíu để anh đến và xác nhận mà thôi.

Cảm thấy như mặt mình như nóng bừng lên trước lời thú nhận đánh-gục-trái-tim của Sehun, Luhan nhắm tịt mắt vào. Sehun-ahhh.

Sao? Lãng mạn quá hả? Sehun trêu đùa và lướt nhẹ môi mình lên môi Luhan.

Anh càng nhắm chặt mắt hơn khi Sehun bắt đầu đặt những nụ hôn phớt nhẹ trên khắp mặt anh. Anh chỉ mở bừng nó ra khi thấy hàm răng của cậu trượt xuống cắn nhẹ môi dưới anh. Anh trừng mắt nhìn Sehun, biểu cảm như vừa bị làm cho mất mặt vậy.

Anh biết là hôn mà không nhìn người đang hôn mình là rất bất lịch sự không hả? Sehun nhếch môi.

Cắn người khác cũng bất lịch sự không kém đâu nha, Luhan phản bác.

Sehun bật cười. Đi mà nói với người vừa cắn cằm em mấy hôm trước ấy.

Luhan bỗng chốc đỏ mặt khi nghe Sehun nhắc lại chuyện đó. Em không thể để việc đó yên đi được sao?

Tất nhiên là không. Anh. Cắn. Cằm. Em.

Luhan rên lên. Đáng nhẽ phải cắn em nhiều hơn chứ không phải chỉ mỗi cái cằm, anh lầm bầm khi cố rúc mặt vào cổ Sehun.

Gì?

Không có gì.

Sehun mỉm cười và vỗ nhẹ lưng anh. Còn câu hỏi tào lao nào nữa không?

Mấy câu hỏi đó có tào lao đâu mà! Luhan muốn nói vậy lắm, nhưng vì giờ đang hoàn toàn thỏa mãn với câu trả lời của Sehun nên thôi, anh sẽ nhường cậu lần này vậy.

Không. Anh hết thắc mắc rồi. Anh dụi dụi vào người cậu, tận hưởng hơi ấm đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mình.

Với Luhan, Sehun chính là chiếc chăn yêu thích của anh.

Vừa vặn và ấm áp tuyệt đối.

Anh muốn ngủ ngoài này tối nay không? Sehun lên tiếng.

Luhan đang định mở miệng hỏi cậu nói vậy là có ý gì thì chợt nhận ra rằng họ đang nằm trên chiếc ghế bành ngoài phòng khách.

Anh đã gần như quên khuấy mất lý do tại sao hai người lại ở đây chứ không phải trong phòng ngủ, thì đột nhiên tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên, trên hướng đi từ nhà bếp ra phòng khách.

Anh lập tức bật dậy và đi thẳng đến hành lang khiến Sehun bị giật mình bất ngờ.

Hongki và chủ tịch CLB bước vào phòng và khi thấy Luhan đang ngó bọn họ chăm chăm thì cả hai người quay ra nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Ừmm... Luhan. Anh ở đây nãy giờ đó hả? Hongki vừa hỏi vừa đưa tay xoa xoa gáy.

Luhan ngắm kĩ khuôn mặt anh ta. Hongki không có vết nước mắt trên má, vậy là anh ta đã không khóc – thế là tốt. Anh ta không khóc có nghĩa là đã không bị từ chối. Luhan còn để ý thấy vệt hồng nhẹ xuất hiện trên má cả hai, chứng tỏ họ đang xấu hổ vì bị anh săm soi hoặc là vì —

Phải. Bây giờ làm ơn hãy kể cho anh ấy nghe chuyện gì đang xảy ra đi, tâm trí của anh ấy sắp trượt khỏi tầm kiểm soát rồi. Sehun nói rồi đứng dậy khỏi ghế, tiến tới chỗ Luhan.

Hai người kia trao đổi ánh mắt với nhau lần nữa trước khi chủ tịch câu lạc bộ hắng giọng. E hèm. Luhan, Sehun, muộn rồi, nên đi ngủ đi. Sau đó cô quay sang Hongki Cả anh nữa.

Hongki cười rõ tươi. Tuân lệnh. Anh nói rồi đưa tay lên chào kiểu quân đội. Cô bạn khúc khích cười trong khi Luhan vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ, cố tìm hiểu đã có chuyện gì xảy ra ở căn bếp kia. Còn Sehun thì vẫn ung dung, không thèm quan tâm.

Tôi đi trước nhé. Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, mai chúng ta sẽ khởi hành sớm đó. Cô bước về phía cầu thang, nhưng trước khi đặt chân lên bậc đầu tiên, cô quay đầu lại nhìn bọn họ (nhất là Hongki). Ngủ ngon.

Hongki mỉm cười. Ngủ ngon. Ngay khi cô bạn vừa lên tới tầng trên, Luhan có thể nghe thấy tiếng cánh cửa phòng cô gái đóng lại, anh nhào ra hỏi Hongki.

Kể tôi nghe hết xem nào.

Hongki, người vẫn đang nhìn chằm chằm cái cầu thang, thở phào. Tôi nói với cô ấy cảm giác của tôi.

Và?

Và cô ấy đã lắng nghe. Việc này thực sự rất khó khăn và tôi có khi đã nói như một thằng ngốc vậy, nhưng cô ấy vẫn nghe không bỏ sót một từ nào – kể cả khi tôi lải nhải về lần đầu chúng tôi gặp nhau và tôi ngưỡng mộ lòng tốt của cô ấy thế nào và –

Rồi rồi. Thế anh có mời cô ấy đi chơi không? Cô ấy nói gì? Cô ấy có cho anh một cơ hội không?

Luhan liên tục nhảy lên nhảy xuống vì quá háo hức.

Tuy nhiên Hongki lại chẳng để ý tới điều đó. Anh ta vẫn tiếp tục nhìn cái cầu thang không chớp mắt như bị thôi miên.

Anh làm ơn phun ra luôn đi , có được không? Tôi không muốn anh ấy bị cao hứng như thế này trước khi đi ngủ đâu. Sehun cuối cùng cũng lên tiếng để kéo Hongki ra cơn mê muội của mình.

Anh quay ra đối mặt với Luhan. Cô ấy nói chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ. Cô ấy nói gì đó về việc cố gắng từ bỏ quá khứ.

Luhan gật gù, hoàn toàn hiểu rằng cô ấy đang ám chỉ tới tình cảm dành cho Sehun. Nhưng cô ấy rất muốn hiểu nhiều hơn về tôi, nên chúng tôi sẽ làm như vậy. Chúng tôi sẽ dành nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn. Mong là cô ấy sẽ thấy được lòng chân thành của tôi và chúng tôi có thể tiến xa hơn... Anh mỉm cười với Luhan. Cô ấy cũng pha trà cho tôi nữa.

Luhan cũng mỉm cười đáp trả. Tôi rất tự hào về anh. Thấy chưa? Có khó lắm đâu. Giờ anh chỉ cần cho cô ấy thấy mình muốn ở bên cạnh cô ấy nhiều như thế nào, tôi tin kiểu gì cũng thành công. Cô ấy sẽ chết mê chết mệt anh ấy! Và khi hai người đã hẹn hò rồi, hai người có thể pha trà cho nhau!

Hongki cười khúc khích. Bạn trai cậu lúc nào cũng cao hứng vậy à, Sehun?

Anh không biết đến một nửa cái tính ấy đâu. Sehun khoanh tay trước ngực, toét miệng cười khi thấy cái cau mày dễ thương xuất hiện trên gương mặt Luhan.

Thôi tôi đi ngủ đây. Sau mấy chuyện vừa xảy ra, tự nhiên thấy đầu óc mình nhẹ hẳn ra. Hai người ngủ ngon nhé.

Khi Hongki đã rời đi rồi, Luhan xoay người lại đối diện với Sehun. Không phải quá tuyệt vời sao?! Họ có thể trở thành một cặp đấy!

Sehun nhướng mày. Từ lúc nào mà anh quan tâm đến đời sống tình cảm của hai vị lãnh đạo CLB vậy hả?

Mới có vài tiếng trước.

Sehun lắc đầu. Em hỏi làm gì thế không biết.

Luhan khúc khích cười trước khi ôm chầm lấy Sehun. Phải đó, em hỏi làm gì?

Anh đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi Sehun rồi mỉm cười.

Sehun cụng trán hai người lại với nhau. Giờ đi ngủ được chưa?

Luhan gật đầu. Rồi – ngay sau khi anh ăn nhẹ một chút trước đã.

Thịt nướng lúc nửa đêm không được coi là "ăn nhẹ" đâu nha.

Được rồi. Thế còn bánh không? Anh chẳng được ăn tẹo nào. Luhan trề môi ra, kiểu mà anh biết thừa Sehun sẽ không cưỡng lại được.

Anh ăn bánh vào buổi tối cũng không tốt hơn gì ăn thịt nướng đâu ha. Anh không muốn bị –

Nếu miệng em mà thốt từ "béo", anh sẽ đá vào ống chân của em đấy.

Sehun bước vài bước lùi lại. Sao lại là ống chân?

Bởi vì chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải đá vào chỗ khiến em thấy đau đớn nhất. Với lại anh mà đá vào cái "chỗ đó đó" thì –

Thì cả hai đều lỗ cả

Sehun nhếch môi cười hả hê vì câu nói của mình khiến mặt anh đỏ ké, trông hệt như củ dền.
Anh đâu có định nói thế!

Gì cũng được. Thôi đi lấy bánh nào, trước khi anh lại cắn em phát nữa.

Ơ kìa!

Thế là buổi tối cuối cùng của chuyến đi trôi qua với việc Sehun ngồi ngắm Luhan ăn nốt phần bánh còn lại, và anh thì cứ cố nài nỉ cậu gỡ vài cái băng dán trên người xuống. Sáng hôm sau, trong khi mọi người đang cố gắng tỉnh táo lại sau buổi tối hôm qua, Luhan và Sehun vẫn còn say giấc. Với Luhan nằm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net