Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Video

Khi Sehun về đến nhà, cậu không tiến một mạch lên thẳng cầu thang mà thay vào đó lại chậm rãi bước vào phòng khách, nơi mà cậu chắc chắn ở đó có người đang đợi mình.

Và cậu đã đoán đúng.

Một đôi tất xanh chấm bi ló ra ngoài thành chiếc ghế bành. Sehun khẽ nhếch môi lên bởi vì chẳng cần phải đoán, cậu cũng biết chủ nhân của đôi tất kia.

Cậu khẽ hắng giọng, Em về rồi này.

Cậu cứ đứng đợi bàn chân đang mang vớ kia ngọ nguậy, và rồi khuôn mặt của chủ nhân nó sẽ lộ ra.

Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Kì lạ ghê.

Sehun tới phía trước chiếc ghế bành và – wow. Là thật sao?

Giờ mới có 11:20 và bạn trai cậu đang nằm ngủ lăn lóc ở đây rồi này. Cậu vừa ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với một nửa đang say ngủ của mình, vừa cắn nhẹ môi dưới bởi vì ughhh sao anh ấy có thể quá sức dễ thương thế này chứ? Môi anh khẽ hé ra trong lúc ngủ, bàn tay anh được đưa lên gối đầu, di động thì được nhét hờ trong túi áo ngực của chiếc pajama. Và hơn tất thảy, anh đang mặc bộ pajama tông xuyệt tông với đôi tất.

Gì chứ việc 'phun trào' hết sự dễ thương của mình ra thì Luhan đúng là thiên tài.

Sehun cứ thế nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn anh đã có một ngày dài bận rộn để cố gắng ngăn không cho bản thân nhớ đến cậu. Chợt thấy Luhan trề môi ra giữa giấc ngủ, Sehun đã phải kìm chế bản thân không đưa tay lên mà véo má anh một cái. Cậu ngắm nghía cẩn thận từng đường nét trên khuôn mặt anh và nhận ra Luhan có vẻ rất mệt mỏi, thật hài hước vì cậu mới là người phải làm việc quần quật cả ngày nay, vậy mà bạn trai cậu trông còn mệt hơn cơ. Không có em bên cạnh nhọc nhằn đến thế sao?

Nhận ra rằng đã đến lúc mình phải đưa anh ấy về giường, Sehun nhẹ nhàng nhấc anh lên hai cánh tay mình và tiến lại gần phía cầu thang.

Sehun-ah

YAHH!!Sehun bị kích động mà la toáng lên, suýt bước trượt chân khi bất thình lình bạn trai cậu vòng tay ôm lấy cổ. ĐỪNG CÓ MÀ DỌA EM KIỂU ĐÓ! EM CHƯA ĐÁNH RƠI ANH XUỐNG SÀN LÀ MAY PHƯỚC LẮM RỒI ĐẤY!

Luhan, giờ thì lại tỉnh táo một cách bất thường, khúc khích cười. Chào em.

Sehun thở hắt ra. Chào anh.

Đi được nửa chừng cầu thang, cậu bỗng nhớ ra là mình vẫn còn đang bế anh trên tay. Yah. Sao em vẫn phải bế anh nhở? Rõ là anh tỉnh như sáo ấy.

Luhan mỉm cười, tinh nghịch đung đưa hai chân. Thì anh có bao giờ ngủ đâu.

Gì – Yahh! Xuống ngay. Không bế bồng gì sất. Nói rồi Sehun đặt Luhan xuống ngay bậc thang trước mặt và thản nhiên bước qua. Anh không ngủ mà, em cá là anh tự mình lên lầu được.

Sehun-ahhhhh, Luhan gọi với theo từ đằng sau, rõ ràng là vẫn cố tình ngồi lỳ ở đó.

Sehun quay người lại và Luhan lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu với đôi mắt lấp lánh (chắc mẩm trong đầu Sehun sẽ quay lại bế mình lên). Lu. Không.

Ôi thôi nào. Luhan đưa hai nắm tay lên má và – đừng nói là anh ấy chuẩn bị làm cái tròBbuing bbuing.

Sehun liền đưa tay bóp mạnh phía sau gáy một cách cường điệu hóa (mấy đứa đang đóng phim chắc). Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi hả giời? Cậu nhắm chặt mắt lại như thể đang bị chìm đắm trong mớ suy nghĩ khổ sở ấy.

Khi Sehun hé mắt ra, Luhan đang nhìn lại cậu với ánh mắt long lanh ngập tràn hy vọng.

Sehun, mạnh mẽ lên nào. Đừng có mà mủi lòng. Không thể!

Cậu làm mặt lạnh. Dừng ngay việc lôi mấy cái chiêu aegyo anh học từ Baekhyun hyung ra đây đi. Chanyeol hyung có thể dễ bị cái trò đó hạ gục nhưng em thì không. Như vậy cũng không có nghĩa là em chịu được đâu nha.

Sehun quay lưng lại và cứ thế bước đi tiếp. Cậu thoáng nghe thấy Luhan lầu bầu rằng người dạy anh ấy cái đó là Tao, chứ không phải Baekhyun. Dù sao, anh cũng chịu theo SeHun về phòng rồi, cậu khẽ nhếch mép cười khi thấy nét thất vọng trên gương mặt anh.

Thật thoải mái khi là người chiến thắng lần này.

Luhan vắt chân ngồi trên giừơng, quan sát Sehun cởi cái nơ đeo cổ ra. Em thật là nhạt nhẽo.

Sehun nói giọng mỉa mai. Đừng có làm như em chưa lần nào bế anh ấy. Có mà cả tỉ lần rồi.

Nhưng bế anh lúc anh thức không phải vui hơn lúc anh ngủ hay say sao?

Trời, nếu đã thức thì sao còn bắt em phải bế hả? Hơn nữa, em làm việc đã quá mệt rồi, không còn sức bế anh chỉ vì anh muốn thế đâu nha.

Anh hiểu rồi.

Luhan nhặt lấy gối của mình và bắt đầu vỗ vỗ cho nó phồng lên rồi ngả người xuống dưới lớp chăn ấm. Anh xoay người lại đối diện với Sehun. Điều đó có nghĩa là em cũng quá mệt để làm bất cứ việc gì khác phải không nhỉ. Anh vươn vai, giả vờ ngáp dài một cái. Tiếc ghê ta.

Khoan.... Gì?... Mình vừa... Ôi. Chết cha rồi.

Ngay lập tức, Sehun thầm ước giá mà mình có một chiếc máy thời gian. Cậu sẽ quay trở lại mấy giây trước đó và tự ngăn chính bản thân mình buột miệng nói ra cái điều ngu ngốc kia. Chết tiệt thật.

Thật khốn kiếp làm sao, khi cậu biết rằng mình vẫn không thể thắng được anh lần này.

Người kia kéo cao chiếc chăn cho đến tận cằm. Sehun-ah, tắt hộ anh cái đèn được không?

Chuyện còn tồi tệ hơn khi cậu nhận ra rằng mình đã tự rước về một buổi tối thứ bảy "bình yên".

Luhan khẽ nhếch môi khi Sehun cứ tiếp tục nhìn chằm chằm anh với ánh mắt như thể đang cầu xin sự tha thứ. Thấy Sehun vẫn không hề nhúc nhích, Luhan chớp chớp mắt. Em mỏi đến độ việc đó còn không làm được cơ à?

Sehun có thể nghe rõ mồn một cái giọng đắc thắng trong lời nói của anh. Giờ cậu không muốn làm gì khác ngoài việc cuộn tròn người lại và sám hối về những gì mình vừa mới gây ra.

Em sẽ không bao giờ thắng được anh có phải không?

Luhan vẫn giả ngơ, nở một nụ cười xảo quyệt. Ý em là sao?

Thôi bỏ đi. Em phải tắm cái đã. Nói rồi cậu rướn người vào trong tủ quần áo, mở ngăn kéo ra tìm áo mặc. Nhắc đến việc tắm...

Này, chuyện gì đã xảy ra hôm nay lúc anh đang tắm thế? Kai gửi cho em đoạn băng anh đang đánh Baekhyun với Chanyeol hyung túi bụi.

Nhắc đến mới nhớ. Anh đang mặc quần áo thì họ tự nhiên nhảy xổ vào và ôm chầm lấy anh. Nói đúng hơn là anh bị hai người bọn họ ép giò thì đúng hơn. Bọn họ cứ lải nhải về cái gì mà anh không nên ở một mình quá lâu và anh nên khóc lên vai bọn họ hơn là cứ để nước mắt trôi theo dòng nước – thật nực cười vì anh đâu có khóc. Họ chẳng chịu buông anh ra, thế nên anh mới nóng máu quá cho họ một trận luôn.

À. Sehun chui đầu ra khỏi cái tủ quần áo và nhìn thấy Luhan đang ngồi thẳng lưng dậy hí hoáy nhắn tin cho ai đó trên điện thọai. Anh đang nhắn cho ai vậy?

Những người khác. Bọn họ hỏi em đã về chưa?

Ơ thế giờ họ đang ở đâu?

Ra ngoài ăn tối với đi xem phim rồi.

Bọn họ bỏ mặc anh ở nhà một mình sao?

Luhan lắc đầu. Họ cũng bảo anh đi cùng đấy, nhưng anh lại muốn đợi em cơ.

Sehun bước tới bên cạnh anh và ngồi xuống giường. Thật là chúng ta sẽ không làm gì sao?

Luhan cứ vặn vẹo mấy ngón tay của mình lại với nhau. À ờm... Anh nghĩ là chúng ta cũng có thể làm gì đó – nghe đến đó mắt Sehun sáng lên. Sau khi em tắm xong xuôi đã.

Sehun nhướn mày lên, không thể hiểu việc tắm rửa là để làm gì nữa, vì đằng nào thì sau đó cậu cũng có sạch sẽ được đâu. Luhan, hẳn là đã đọc được cái suy nghĩ ấy trong đầu cậu, nhanh miệng nói, Vì người em có mùi quán karaoke.

Sehun đang định mở miệng hỏi anh xem chính xác cái mùi đó nó như thế nào, nhưng lại tự nhủ là mình nên nhanh nhẹn đi tắm rửa thì hơn. Tí hỏi sau cũng được.

Sehun tắm xong xuôi trong sáu phút sau đó (kỉ lục cá nhân đấy), cậu tròng bừa một cái áo lên người (vì đằng nào chúng cũng sắp bị cởi hết ra ấy mà) rồi chạy vội vào phòng.

Adrenaline đang trào lên trong từng mạch máu của cậu...

Và chúng cũng nhanh chóng biến mất khi cậu nhìn thấy bạn trai mình đã nằm ngủ gục dưới gối từ lúc nào.

Đáng buồn thay cho Sehun, lần này thì anh ngủ thật rồi, nếu như mấy tiếng ngáy nho nhỏ đủ để làm bằng chứng.

Sehun khẽ rên rỉ. Đáng lẽ cậu phải tắm lẹ lên một tí mới phải.

Vì Luhan đang chiếm phần giường của cậu nên Sehun đành nhẹ nhàng lật chăn và ngả lưng xuống chỗ nằm thường ngày của anh. Cậu khẽ cau mày lại khi nhận ra anh đang quay mặt về phía đằng kia mất rồi, thế nên tất cả những gì Sehun nhận được chỉ là khuôn mặt bị mái tóc mật ong mềm mại của anh che mất.

Không vươn ra được tới trán Luhan, Sehun đành đặt một nụ hôn nhẹ lên gáy anh. Ngủ ngon Bambi.

Áp sát ngực vào lưng anh và cánh tay quấn chặt lấy hông anh như thế này, Sehun từ từ chìm vào giấc ngủ với một nụ cười còn vương trên môi.

Cảm giác thật tuyệt vời khi được nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. Và còn tuyệt vời hơn nữa khi lại được ôm LuHan trong vòng tay mình.

Sáng hôm sau, Sehun bị đánh thức bởi bờ môi mềm quen thuộc đang khẽ ấn lên môi cậu và những ngón tay dịu dàng đang âu yếm vuốt ve khuôn mặt cậu. Vẫn khép chặt hai mí mắt lại, Sehun kéo cái thân thể ấm áp kia xích lại gần ngực cậu hơn.

Anh đang làm gì thế, cậu lầm bầm, tuy rằng bản thân chẳng quan tâm câu trả lời lắm vì những gì Luhan đang làm cậu cực kì hài lòng. Cậu hoàn toàn thấy thõa mản khi được gọi dậy kiểu này.

Bù cho tối qua chứ sao, Luhan nói giữa những nụ hôn, ngón tay anh đang nhẹ nhàng luồn vào tóc cậu.

Nghe vậy Sehun không thể nhịn được cười. Vậy sao? Cậu hé mí nhìn đôi mắt nâu sáng lấp lánh kia. Thấy tội lỗi vì bỏ bom em ấy hả?

Luhan không nói gì cả, thay vào đó anh rải đều những nụ hôn của mình khắp khuôn mặt Sehun.

Sehun hoàn toàn thỏa mãn với câu trả lời này luôn ấy.

Cả hai người cứ tiếp tục công việc dang dở – Luhan hôn tới tấp lên mặt cậu còn Sehun thì cười như một tên ngốc đang yêu suốt cả quãng thời gian đó.

Khi đã thấy hài lòng với "công việc" vừa rồi của mình, Luhan thở phào đầy mãn nguyện và khẽ cụng trán mình vào trán cậu. Quên mất hôm qua anh không hỏi – ngày đầu đi làm của em thế nào?

Đi làm... Đợi đã... Đi làm á?!

Trước khi Sehun kịp phát hoảng lên vì muộn giờ làm, Luhan đưa hai tay bao trọn lấy khuôn mặt cậu, mỉm cười nói. Chúng ta còn thoải mái thời gian. Giờ vẫn sớm mà.

Sehun nhướn mày một bên chân mày lên, tự nhiên cậu muốn nhìn qua vai anh mà xem giờ thật trên đồng hồ lắm luôn. Xem bạn trai cậu đã dậy sớm cỡ nào chỉ để làm cậu bất ngờ với mấy nụ hôn kia.

Anh dậy sớm vì muốn có nhiều thời gian bên cạnh em, thế nên em có định kể cho anh nghe ngày hôm qua của em thế nào không hả? Luhan mỉm cười trêu chọc.

Sehun bắt đầu nghịch nghịch mấy lọn tóc của anh, và cười tươi khi thấy Luhan huých vào người hối thúc cậu kể. Cũng tốt. Không phải làm luôn chân luôn tay nhưng cũng không quá tẻ nhạt. Em thích nó. Đồng nghiệp rất dễ chịu và ông chủ là một người đàn ông già cực tốt bụng. Ông ấy liên tục hỏi em thấy thế nào.

Luhan mỉm cười. Tuyệt đó. Gì nữa?

Ừm. Em giờ là chuyên gia sửa máy karaoke.

Thế còn khách hàng thì sao? Có ai cư xử thô lỗ với em không?

Không. Bọn họ cũng khá là đứng đắn. Người say thì vô kể nhưng chẳng ai làm chuyện gì điên rồ cả. Ai cũng hát dở tệ luôn ấy, nhưng em thấy chuyện đó là bình thường. Nếu mà họ giỏi rồi thì họ đã không hát ở quán kara– cậu bất chợt ngừng lại khi thấy Luhan há miệng ngáp dài. Nhạt nhẽo quá hả?

Luhan lắc đầu và càng quấn chặt lấy người cậu hơn. Anh thích thế này – nghe em kể có vẻ ngày làm việc của em. Tuyệt lắm.

Chắc chứ?

Ừ. Tiếp đi. Anh đang nghe này.

Uhhh. Có hai ông bác vào quán em, mặc cái áo khoác long lanh vàng kim, còn đeo cả cặp kính râm to to chảng nữa. Trong họ đến ghê, nhưng em không được nói gì sất. Mà cũng chẳng được cười cơ. Cứ nghĩ việc em khổ sở đến nhường nào mà xem. Đến lúc họ bắt đầu nhảy nhót thì chuyện còn tệ hơn. Cố giữ được bộ mặt nghiêm túc trong lúc hai ông bác trung tuổi nhảy Mister của Kara đúng là một chuyện rất đáng tự hào và nói cho anh biết, người bạn trai tuyệt vời này của anh đã làm thành công đó nha. Em thề là nếu Chanyeol hyung có nhìn thấy thì thể nào anh ấy cũng nhảy vào luôn. Mà này anh có biết phần lớn đàn ông đến quán karaoke đều chọn bài của IU không? Mà còn có cả đám nữ sinh trung học thất tình nữa chứ. Chúng nó chọn mấy bài ballad não lòng nhất mà hát rồi sau đó lại khóc bù lu bu loa, thật chả hiểu họ lại chọn mấy bài như thế. Ở đó cũng có mấy ông bà kì cục mà–

Ôi thôi naòoo. Sehun thầm rên lên.

Luhan đã lại ngủ từ lúc nào chẳng biết.

Vui ghê gớm. Mình ngồi tự kỉ thế này được bao lâu rồi? Ugh. Anh ấy gọi mình dậy xong để lại ngủ lại... Đồ quỷ.

Cậu muốn hét to, BAMBI DẬY NGAY LẬP TỨC, nhưng nghĩ thoáng hơn chút đi. Một Luhan bị thiếu ngủ vật vờ không phải là việc cậu muốn giải quyết vào chủ nhật (hay bất kì ngày nào khác). Hơn nữa, hiếm lắm mới có hôm anh dậy sớm thế này, ít nhất là tự giác dậy sớm, thế nên cậu sẽ nhường ban trai mình lần này vậy. Chỉ một lần này thôi đó.

Sehun nhấc đầu dậy và liếc mắt qua chỗ đồng hồ. Đồng hồ đang chỉ 9 giờ 8 phút sáng.

Không thể nào. Bạn trai cậu không thể vừa gọi cậu dậy sớm trước hai tiếng được. Bạn trai cậu không thể vừa nói muốn dành thời gian với cậu xong lại lăn ra ngáy ngay lập tức như thế. Không thể nào.

Sehun hết nhìn cái đồng hồ rồi lại nhìn sang chàng trai đang nằm ngủ ngon lành kia. Cậu khẽ rên lên vì đúng là anh đã làm điều đó.

Thuộc tuýp người mà một khi đã dậy thì không tài nào chợp mắt lại được nữa, vậy nên Sehun cứ nằm đó mà bứt rứt khó chịu. Cậu nhìn chằm chằm người kia, nhưng ánh nhìn ấy bỗng dịu đi khi anh cố rúc vào cổ cậu, miệng lẩm bẩm mấy câu nói mớ. Sehun thực sự không giận anh lâu được mà, nhất là khi anh làm mấy việc kiểu như này.

Để giết chỗ thời gian còn lại, Sehun bỏ ra ngoài phòng và đi xuống cầu thang tới nhà bếp, trong đầu thầm mong chiếc bàn ở đó có đầy đủ đồ ăn sáng. Và cậu bị làm cho thất vọng nặng nề khi trong bếp chỉ vỏn vẹn có một tách cà phê và Suho.

Chào buổi sáng hyung, Sehun lên tiếng, vừa với tay mở cánh cửa tủ lạnh. Kyungsoo hyung vẫn chưa dậy ạ?

Ừm. Chưa đâu. Thấy Sehun đang lục lọi thứ gì đó để ăn, Suho mỉm cười. Em có muốn anh làm cho em món gì khác không? Trứng ốp la chẳng hạn?

Ừm... Nếu anh không phiền hyung... Em muốn ăn trứng ốp la. Sehun gượng gạo di di chân bởi vì cậu chưa từng ăn đồ Suho nấu bao giờ, và quan trọng hơn là, Suho mà cũng biết nấu ăn à?

Suho khúc khích cười. Anh làm trứng ốp la thì ngon tuyệt cú mèo luôn. Không phải lo.

Sehun thở phào nhẹ nhõm. Em đâu có lo. Cậu kéo ghế ra ngồi cạnh bàn, đợi Suho làm đồ ăn cho mình.

Anh có làm trứng cho Lay hyung không?

Suho bật cười, mắt anh bỗng sáng lên khi nhắc đến tên Lay. Cậu ấy làm cho anh bởi vì cậu ấy nấu ăn giỏi hơn.

À. Anh ấy vẫn đang ngủ sao?

Suho gật đầu, tay lật miếng trứng đang rán trên chảo. Giờ là quá sớm để có thể cậu ấy vận hành ổn định – đây là những gì cậu ấy nói với anh khi anh cố đánh thức cậu ấy dậy. Suho quay ra nhìn Sehun. Sao em dậy sớm thế? Không phải còn lâu em mới đi làm sao?

Luhan hyung gọi em dậy. Rồi sau đó anh ấy lại ngủ mất. Anh ấy thực sự có thể khiến người khác phát điên mà.

Suho bật cười. Anh hiểu ý em. Anh bước tới đưa cho cậu đĩa trứng ốp la ngon lành với chữ "S" viết phía trên bằng tương cà.

Sehun cười tươi khi Suho đật chiếc đĩa xuống trước mặt cậu. Cảm ơn hyung. Trông ngon lắm.Cậu cắn thử một miếng và wow, ngon bất ngờ luôn đó.

Không có gì, à! Anh muốn hỏi em câu này. Luhan hyung có bao giờ nói tiếng Trung với em bất cứ khi nào anh ấy giận không?

Sehun lắc đầu. Không. Anh ấy quát tháo em bằng tiếng Hàn. Khá là trôi chảy.

Em may thế.. Bất cứ khi nào bọn anh cãi và là y như rằng Lay sẽ xổ một tràng tiếng Trung, mà anh chắc chắn nó toàn là câu chửi thề. Nhưng mọi chuyện cũng êm đẹp vì sau đó cậu ấy thường cảm thấy tội lỗi vì đã chửi anh bằng thứ ngôn ngữ mà anh chưa thể hiểu được. Cậu ấy bù đắp cho anh bằng việc nấu ăn đó.

Ít ra Lay hyung còn bù đắp cho anh, Sehun vừa cắn vừa lẩm bẩm.

Suho mỉm cười. Chắc là chỉ do Luhan hyung bị mệt đó thôi. Anh ấy đã ngủ rất ít vào buổi đêm trước hôm em đi làm. Anh xuống nhà và bắt gặp anh ấy đang ăn vặt, để tĩnh tâm hơn, chắc vậy. Anh ấy cứ thức hàng tiếng đồng hồ. Thậm chí sau đó còn đi lau dọn bếp cơ.

Thật á? Sehun mở tròn mắt ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ nghĩ là Luhan có thể xuống giường mà mình không hề hay biết. Và việc anh lau dọn còn làm cậu sửng sốt hơn.

Ừ. Vì đây là công việc thực sự đầu tiên của em, anh ấy nói với anh rằng anh ấy cực kì lo lắng về việc em sẽ làm ăn thế nào. Luhan hyung mà đã lo thì đúng là ừm... Đáng lo thật đấy. Anh ấy không thích phải xa em quá lâu, chuyện đó là đương nhiên. Suho mỉm cười. Có lẽ anh ấy không kể cho em nghe chuyện anh ấy đã làm gì trong khoảng thời gian em sang đảo Jeju đâu nhỉ.

Anh ấy đã làm những gì?

Anh ấy dậy cực sớm, ngồi trên giừơng và xem mấy video của hai người trên máy ảnh. Thực sự rất dễ thương, vì anh ấy cứ mắt nhắm mắt mở, và đa phần đều ngủ gục xuống, trong khi video vẫn còn đang chạy. Anh đoán anh ấy chỉ đơn giản là muốn nghe giọng em mà thôi.

Sehun ngồi thần ra, không biết nói gì. Cậu bỗng thấy bản thân mình thật tệ vì đã không gọi anh thường xuyên hơn.

Đừng suy nghĩ quá về chuyện đó. Giờ anh ấy có thể làm tốt hơn rồi. Như hôm qua chẳng hạn, anh ấy cố gắng luôn chân luôn tay suốt. Hơn nữa, anh ấy biết là cuối ngày thể nào cũng sẽ được gặp em.

Phải..

Nghe có vẻ sến súa nhỉ, nhưng ngay bây giờ Sehun thực sự muốn phi thẳng lên lầu mà ôm bạn trai cậu. Ôm đến khi nào anh dậy thì thôi.

Anh hỏi em câu này được không?

Sehun bị kéo tuột ra khỏi dòng suy nghĩ nãy giờ, cậu đưa mắt nhìn Suho. Chắc chắn rồi hyung.

Sao tự nhiên em lại đi làm?

Sehun xấu hổ xoa xoa gáy. E-em muốn giúp nhà mình chút ít. Anh biết là dịp nghỉ lễ đang đến gần và–

Suho gật gù. Anh hiểu.

Đây cũng là một trải nghiệm thú vị với em. Đi ra ngoài và tự kiếm tiền bằng chính sức mình.

Chính thế đấy. Suho đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu. Anh rất tự hào về em. Em trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Tình yêu đúng là có thể thay đổi con người ta theo chiều hướng tốt đẹp mà.

Sehun khịt mũi. Phải phải. Là tình yêu ha.

Suho bật cười và vò tóc cậu. Chối làm gì. Bọn anh ai chẳng biết tình cảm mãnh liệt dạt dào của em dành cho Luhan hyung.

Hyunggg. Em không có.

Sao cũng được. Thật sự là anh còn có thể nhìn thấy trái tim bay tá lả trong mắt em khi Luhan hyung ở cạnh cơ.

Em là loại nhân vật hoạt hình nào vậy hả? Em không có trái tim trái teo gì trong mắt hết.

Em cười dễ thương nhất là khi có Luhan hyung ở cạnh. Nụ cười ngập tràn sự âu yếm yêu thương.

Đừng nói quá lên hyung.

Có lẽ em còn không thể ngủ được nếu thiếu anh ấy. Chuẩn chứ?

K-không không. Em ngủ rất tốt.

Suho bật cười. Cả hai ta đều biết rõ là em đang nói dối không chớp mắt mà nhỉ. Việc thừa nhận em chết mê chết mệt Luhan hyung thì có gì mà khó khăn thế?

Ừ thì... Anh cũng không ngủ được khi không có Lay hyung thôi!

Suho mỉm cười. Đúng. Anh không thể. Anh cần cậu ấy bên cạnh để thấy thoải mái. Chỉ có như vậy thì anh mới thấy dễ chịu–

Suho? Một giọng nói còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net